"Á." Trong màn lụa, một bóng người nhỏ xinh đột nhiên ngồi dậy, tóc đen xõa tung trên bộ đồ ngủ màu trắng thêu một mảng lớn ngọc lan.
Cung nữ từ góc tẩm điện chạy lại, cách màn hỏi: "Đế cơ, ngài làm sao vậy?"
Thiếu nữ đặt đôi tay mềm mại trên cổ, ngón tay khẽ run: "Bội Vân, có người muốn bóp ch3t ta..."
Màn lụa được vén lên, một khuôn mặt dịu dàng thuần khiết tiến vào. Cũng may, trên giường chỉ có một tấm chăn lụa được chuẩn bị cho mùa hè, bị vò dúm dó thành một quả bóng. Đế cơ tôn quý ôm đầu gối ngồi trên giường, liều mạng tóm chặt thứ gì đó trước cổ, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Nhìn thấy làn da dưới cổ áo nàng bị cào ra mấy vết đỏ, Bội Vân vội vàng kéo tay nàng ra: "Đế cơ, đừng sợ... Đó chỉ là ác mộng."
Đoan Dương đế cơ thở hắt ra một hơi, sau đó nằm ngửa ra giường, đè lên mái tóc rối tung, gương mặt xinh đẹp tràn đầy mỏi mệt.
Ba góc phòng bày ba cái đại đỉnh được chạm khắc tinh xảo, trong đỉnh đặt ba tảng băng lớn đang bay ra từng làn khói trắng. Tuy bên ngoài nắng như lửa đốt, nhưng trong Phượng Dương cung vẫn có gió lùa, mát mẻ thoải mái.
Bội Vân vén màn: "Đế cơ, ngài có muốn tắm gội trang điểm không?"
Người trên giường trở mình, hơi nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút không kiên nhẫn: "Trang điểm? Hôm nay có việc gì?"
"Buổi chiều Triệu Thái phi sẽ đi chùa Hưng Thiện cầu phúc, muốn đưa đế cơ đi cùng..."
Lời còn chưa dứt, Đoan Dương đế cơ đồng tử co chặt, nàng xoay người ngồi dậy, dựa lưng vào sát tường, toàn thân run rẩy: "Bổn cung không đi chùa Hưng Thiện."
"Đế cơ......" Bội Vân hoảng sợ: "Nhưng không phải ba ngày trước khi bái kiến Thái phi, đế cơ đã đồng ý việc này rồi sao?"
Giọng nói quỷ quái kia dường như lại vang lên bên tai Đoan Dương, thì thầm gọi nàng: "Thần nữ..."
"Là ai đang nói?"
Cây cổ thụ trong chùa cao vút, phiến đá xanh phủ đầy rêu phong, gió thổi lá cây xào xạc, chuông đồng treo ở góc mái hiên leng keng rung động.
"Thần nữ, mau đi theo tiểu nhân. Tiểu nhân chờ ngài đã lâu."
Quang cảnh xung quanh nhanh chóng biến đổi, mái hiên cao vút trong chùa tức thì biến thành rừng rậm, tiếp theo là một mảnh đất hoang rộng lớn, những ngọn núi nhấp nhô như sóng, những cánh đồng lúa mạch xanh mướt trải dài đến chân trời. Cuối cùng, lại trở về tới ngôi chùa với những đình đài nối tiếp nhau.
"Đây là đang làm gì vậy?" Nàng nhìn quanh bốn phía, giống hệt lúc nàng mới tới. Chỉ có điều sắc trời rất tối, bầu trời như bị dùng một tấm vải lớn che kín không một kẽ hở, xung quanh lặng ngắt như tờ.
""Vừa rồi vị trí của Thần nữ không đúng... Giờ thì đúng rồi."
"Ngươi là ai? Vì sao gọi ta là Thần nữ?"
Người kia cười rộ lên, ngay sau đó là vô số tiếng cười nối tiếp, có hồn hậu, có già nua, có non nớt, ước chừng có đến cả trăm người.
Nàng lùi lại một bước quay đầu nhìn. Trên mặt đất quỳ đầy người, bọn họ thành kính phủ phục xuống như thể sùng bái nàng là thần: "Thần nữ đã đến, nghi lễ bắt đầu."
Và sau đó...
Đoan Dương đột nhiên nhắm mắt, không muốn nhớ lại cảnh tượng đó, giọng nói tràn đầy oán giận: "Từ khi bổn cung cùng mẫu phi đi chùa Hưng Thiện trở về bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng. Ta không muốn đến nơi quỷ quái đó một lần nữa."
Bội Vân nghiêm mặt: "Đế cơ nói năng cẩn thận. Phật Tổ khuyên mọi người hướng thiện. Đi chùa một chuyến có thể gột rửa bụi trần và làm người tĩnh tâm, sao có thể khiến người gặp ác mộng?"
Hiện tại, tin Phật đã thành trào lưu trong cung. Các phi tần bất luận phẩm cấp, thân phận tôn ti, tất cả đều tự nguyện ăn chay niệm Phật, hàng năm tiêu rất nhiều tiền cho chùa miếu, sùng đạo hơn bất cứ ai. Mà bầu không khí này chính là do mẹ ruột nàng, Triệu Thái phi mang tới.
Ai nói gì cũng được nhưng nữ nhi thì không.
Đoan Dương bực bội xoa giữa mày: "Ta đã biết, trang điểm đi."
- --------
"Đoan Dương đế cơ, tên thật Lý Tùng Mẫn, là con gái sủng phi của tiên đế Triệu thị, em ruột thánh thượng, được thánh thượng vô cùng sủng ái..." Lăng Diệu Diệu vắt óc suy nghĩ cốt truyện trong nguyên tác, lại bị Mộ Thanh mở miệng ngắt lời. Hắn chế nhạo: "Những điều cô nói, có gì là mọi người không biết?"
Lăng Diệu Diệu tức giận phản bác: "Ngươi lợi hại như vậy, nói gì đó mới mẻ thử xem?"
"Phái cô ra ngoài tìm hiểu tin tức, mà cô chỉ thu được mấy thứ vô dụng vậy..." Hắn quan sát Lăng Diệu Diệu một hồi: "Rốt cuộc cô có ích lợi gì?"
"Được rồi, A Thanh." Mộ Dao nhẹ buông chén trà, ra vẻ trách cứ nhìn đệ đệ một cái: "Lăng tiểu thư không có ám tuyến*, đừng hành hạ nàng nữa."
*đường dây bí mật
Ngay cả Mộ Dao cũng đã nhìn ra gần đây giữa hai người này có điểm khác thường.
Lúc trước có vẻ rất hòa thuận, nhưng mấy ngày nay thật giống như thùng thuốc súng gặp phải mồi lửa, hơi một tý là châm chọc lẫn nhau, kết quả là Lăng Diệu Diệu mồm miệng lanh lợi đa số chiếm phần thắng. Về phần Mộ Thanh, hình như nàng chưa bao giờ thấy hắn bắt nạt một cô nương... rõ ràng như thế.
Hắn cố tình mang Lăng Diệu Diệu mù đường lên phố xá nhộn nhịp, đi vòng quanh vài vòng, sau đó ném nàng vào trong đám người rồi tự mình rút lui. Mấy canh giờ sau hắn mới quay lại, dẫn người đang lang thang bơ vơ trở về.
Hắn bắt Lăng Diệu Diệu, một tiểu thư khuê các lớn lên trong khuê phòng, ra chợ dò la tin tức, khiến nàng bị mấy bà thím mông to ngực bự đó đùa giỡn làm khó dễ cả một buổi chiều, lúc trở về đều là mặt xám mày tro.
Tuy nàng không thích Lăng Diệu Diệu, nhưng cũng không hy vọng nàng ấy gặp chuyện gì nguy hiểm. Mộ Thanh thì dạy mãi không sửa, chớp mắt như lùi lại mười tuổi, nhất quyết vướng ở điểm mấu chốt này không qua được, làm nàng có chút đau đầu.
Ngừng chiến. Lăng Diệu Diệu khinh bỉ lườm Mộ Thanh một cái, sau đó nằm bò ra bàn gỗ sơn đỏ trong khách đi3m.
Ánh mặt trời từ song cửa sổ tiến vào, bên ngoài là phố xá Trường An phồn hoa nhộn nhịp, người đến người đi.
Liễu Phất Y từ cầu thang kẽo kẹt bước lên tầng hai, thấy Mộ Thanh và tỷ tỷ ngồi ở một bên liền đi tới ngồi bên cạnh Lăng Diệu Diệu, uống một chén trà.
"Thế nào rồi?" Mộ Dao thò người qua.
"Buổi chiều Triệu Thái phi sẽ mang theo Đoan Dương đế cơ đi chùa Hưng Thiện bái Phật, đến lúc đó chúng ta bí mật đi theo..."
Mộ Thanh cười lạnh: "Có phải Triệu Thái phi cho rằng cầm một tấm ngọc bài của Mộ gia là có thể coi chúng ta như binh sĩ mà dùng?"
Thế gia bắt yêu, Mộ gia cả đời bôn ba tạo phúc cho bá tánh, không vì vinh hoa phú quý mà dừng lại, cũng sẽ không nghe lệnh của kẻ quyền cao chức trọng, trừ phi trên tay người đó có ngọc bài của Mộ gia.
Có tấm ngọc bài này trong tay sẽ có thể điều động người Mộ gia tới diệt trừ yêu ma, xa xôi cách trở không chối từ. Bởi vậy, tấm ngọc bài này rất quý giá, tổng cộng chỉ có ba cái, đều tặng cho người có ân với Mộ gia.
Trên tay Triệu Thái phi có một tấm như vậy, Mộ Dao không nói rõ nguồn gốc của tấm lệnh bài này.
Nghe Mộ Thanh nói xong, sắc mặt Mộ Dao rõ ràng không vui: "Nếu cảm thấy chúng ta không thể tới nơi thanh nhã, hà tất mời chúng ta từ xa tới?"
Mộ Thanh cười nhìn về phía Liễu Phất Y, khéo léo họa thủy đông dẫn*: "Vậy phải xem rốt cuộc Liễu công tử thương lượng như thế nào."
*ý chỉ giá họa cho người khác
Hiện nay yêu quái hoành hành khắp thiên hạ, trong cung không thiếu đạo sĩ bắt yêu đuổi quỷ. Những đạo sĩ này giống như chim hoàng yến, cả đời sống trong cung phục vụ hoàng thất, rất ít khi xuất đầu lộ diện.
Đạo sĩ bắt yêu coi thường lẫn nhau, đạo sĩ trong cung coi thường đạo sĩ ngoài cung, cho rằng pháp thuật cao siêu nhất là Khâm Thiên Giám, Thế gia bắt yêu đều dùng pháp thuật lung tung vớ vẩn.
Đương nhiên, hai tỷ đệ xuất thân từ Thế gia bắt yêu cũng ngứa mắt đám đạo sĩ sống trong nhung lụa và không có bản lĩnh kia.
"A Thanh, đừng hiểu lầm." Liễu Phất Y thong thả giải thích: "Hậu phi sao có thể tùy tiện điều động Khâm Thiên Giám? Chắc hẳn là bà ấy gặp chuyện khó khăn gì đó, muốn tự mình âm thầm xử lý, không muốn kinh động Bệ hạ."
Mộ Dao gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Đoan Dương đế cơ, bắt đầu từ sinh nhật 18 tuổi sau một lần đi chùa Hưng Thiện trở về, đêm nào cũng bị ác mộng quấn thân. Đúng là có chút kỳ quái."
Liễu Phất Y im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như xuyên qua một loạt tòa nhà tới dãy chùa chiền cổ miếu nối tiếp nhau ở đằng xa.
Bởi vì Triệu Thái phi tin Phật, lại có tác động thúc đẩy mạnh mẽ, khiến làn sóng Phật pháp nháy mắt quét qua toàn bộ tầng lớp quyền quý, thậm chí toàn bộ kinh thành.
"Vật cực tất phản, yêu ma thích nhất nhân lúc con người điên cuồng mà hành động."
Trong mắt chàng hiện lên sự sầu lo sâu sắc.
*sự vật phát triển đến đỉnh điểm thì sẽ chuyển biến theo hướng ngược lại, cái gì quá cũng không tốt.
Lăng Diệu Diệu dán lưng vào bức tường lạnh lẽo, không nói chen vào được, nàng vươn đũa gắp miếng gà hồ lô trên đ ĩa.
Gà hồ lô ở Trường An có tiếng từ lâu, da gà được chiên xốp giòn, béo mà không ngấy, bọc thành một lớp vàng mỏng bên ngoài tách riêng với thịt gà, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Không ngờ vừa chạm vào gà, tự nhiên có một chiếc đũa vươn ra giữ lại nàng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Mộ Thanh: "Lăng tiểu thư, cô đã ăn nửa con gà rồi."
Đột nhiên bị nói như vậy, Lăng Diệu Diệu đỏ mặt. Dọc đường đi, ngoại trừ không ngừng gây phiền toái cho Liễu Phất Y tạo cảm giác tồn tại, thì là trong lúc nhóm vai chính căng thẳng thảo luận vụ án, nàng ở bên cạnh ăn ăn ăn.
Tuy là cốt truyện yêu cầu, nhưng đúng thật...
Cảm thấy được ánh mắt Mộ Dao và Liễu Phất Y đều dừng ở trên người mình, nàng ngượng ngùng thu tay lại. Mộ Thanh lại không dừng đũa, hắn gắp lên một miếng cánh gà vàng giòn, nhẹ nhàng bỏ vào bát nàng: "Sao không ăn? Ta nhớ rõ Lăng tiểu thư thích ăn cánh gà mà."
Ý cười trong mắt hắn như một hồ xu@n thủy, Lăng Diệu Diệu cảm thấy mình bị nghẹn họng.
Từ sau khi Mộ Thanh khuyên nàng dứt khoát rút lui xong bị cự tuyệt, hắn ngáng chân nàng ngày càng trơn tru.
Hôm đó hắn cưỡng chế mang nàng đi chợ sáng thám thính tin tức, xảo ngôn lệnh sắc* mê hoặc một đám bác gái bán cá bán trái cây, sau đó đẩy nàng vào đám người, quay lại đã không thấy bóng dáng.
*dùng miệng lưỡi ngọt ngào và sắc đẹp
Mấy bác gái đó trước ngực sóng gió cuồn cuộn, hùng hổ vây quanh nàng, hỏi toàn là: "Tiểu lang quân môi hồng răng trắng kia bao lớn rồi? Có hôn phối không? Đi đâu rồi? Ngươi là gì của hắn?"
Chờ tới khi nàng giả ngây giả dại giãy giụa thoát ra, tóc tai đã rối loạn, đi trên đường rất giống như vừa bị cướp của. Còn Mộ Thanh, hắn đứng ở ven đường, từ xa giơ lên một cái gương, cười tủm tỉm mời nàng xem bộ dạng của mình.
Lăng Diệu Diệu thở dài.
Liễu Phất Y lại hết sức vui mừng, chàng vỗ bả vai cổ vũ nàng: "Diệu Diệu, A Thanh gắp cho muội. Mau ăn đi."
Chàng còn kéo Mộ Dao đang ngơ ngác đứng dậy: "Dao Nhi. Đi, cùng ta đi tính tiền."
Mộ Dao không hiểu ra sao bị chàng kéo đi.
Mộ Thanh yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc nhìn nàng: "Ăn ngon không?"
"Suốt dọc đường như vậy, ngươi không chán sao?" Lăng Diệu Diệu mất hứng gảy gảy cánh gà.
Mộ Thanh cười không rõ ý vị: "Lăng tiểu thư thú vị cực kỳ, sao ta lại thấy chán được."
Lăng Diệu Diệu hừ nói: "Còn không phải là biết thêm một bí mật của ngươi sao... Để cho công bằng, ta lại nói cho ngươi một cái là được."
Vẻ mặt thiếu niên đơ ra một lúc: "...... Đừng lại nói về kinh nguyệt của cô."
"Lần này không phải kinh nguyệt." Lăng Diệu Diệu ghé sát vào hắn, giọng nói mềm mại vang lên bên tai hắn: "Lúc ta mười lăm tuổi, vòng ngực chỉ có hai thước năm... Sau một năm, nó to lên rất nhiều."
*hai thước năm theo google xấp xỉ 83cm.
Mộ Thanh từ cổ nàng nhìn xuống, theo phản xạ tự nhiên muốn nhìn một chút "to lên nhiều" là tới mức độ nào. Không ngờ nàng lập tức dùng hai tay che trước ngực, vội vàng tránh xa hắn, liếc xéo hắn, dõng dạc nói: "Ngươi nhìn đi đâu vậy? Không biết xấu hổ."
"......"
Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên im bặt, các bác trai bác gái trong thành Trường An bỗng ngừng uống rượu, vô số ánh mắt khiển trách chém lên mặt hắn như đao cắt. Không bao lâu, những âm thanh xì xào chỉ trỏ vang lên:
"Trông cũng khá đẹp trai, không ngờ lại là kẻ háo sắc."
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng như vậy thì càng..."
"Đúng thế..."
"Cạch." Một người đàn ông vạm vỡ như mây đen lao tới, y cầm bội kiếm bên hông ném mạnh xuống bàn, che trước mặt Lăng Diệu Diệu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộ Thanh: "Trường An chúng ta trị an rất tốt, không phải tùy ngươi giở trò lưu manh tại đây."
Mộ Thanh nhìn ngón tay y, đôi mắt đen cơ hồ muốn bốc hỏa.
Đại hán cũng bốc hỏa: "Ngươi còn dám trừng ta?"
Mộ Thanh lạnh lùng liếc y một cái, không đáp lại, đứng lên nhìn về phía sau đại hán, đè nén lửa giận nói: "Lăng Diệu Diệu, ra đây."
"Cạch!" Đại hán đột nhiên đập mạnh vỏ kiếm xuống bàn, khiến mặt bàn rung lên ba cái: "Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo." Dứt lời, xoay người trấn an Lăng Diệu Diệu: "Cô nương, muội đừng sợ. Muội mới tới đây, trời xa đất lạ, nhưng người Trường An chúng ta đều là đồng hương của muội. Đại ca làm chủ cho muội."
Lăng Diệu Diệu ở trong lòng cười phá lên, từ sau thân hình cường tráng của đại hán thò đầu ra, chân thành cười nói: "Đa tạ vị đại ca này... Huynh hiểu lầm, chúng ta đi cùng nhau. Hắn... hắn đang đùa với ta."
"Thật sao?" Đại hán hồ nghi.
"Thật sự." Lăng Diệu Diệu gật đầu.
Vị đại ca xa lạ hào hiệp trượng nghĩa cầm trọng kiếm lên, vỗ vai nàng an ủi, mỗi bước đi quay đầu lại ba lần, mỗi lần quay đầu đều chỉ vào cái mũi Mộ Thanh mắng một câu:
"Ngươi cẩn thận cho ta."
"Vừa nhìn là biết ngươi một bụng ý xấu"
"Đừng có ở Trường An giương oai."
"Ta mà thấy lần nữa, đánh gãy chân chó của ngươi."
Mộ Thanh mặt không cảm xúc nhìn đại hán công kích dữ dội đi xa, sau đó chuyển ánh mắt sang Lăng Diệu Diệu đang đứng ở một bên nhịn cười đến phát run. Sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc, đôi mắt quả hạnh đầy vẻ vô tội: "Thật không nghĩ tới, bá tánh Trường An lại nhiệt tình như vậy."
"......" Sắc mặt Mộ Thanh thay đổi liên tục, cắn răng xoay người: "Không còn sớm, đi thôi."
Người này cũng không phải quả hồng mềm, tìm được cơ hội lập tức phải đáp trả một vố, mục đích không rõ, không thể đoán trước. Đã vậy còn đao thương bất nhập.*
Vẫn là nên giữ lại bên cạnh quan sát.
*dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, nói ngọt nói nhạt đều không nghe.
Chiếc váy màu hoa tử đằng của thiếu nữ phía sau xoay tròn như một bông hoa dâm bụt đang hé nụ, nàng tiếp tục lải nhải: "Đúng rồi. Nếu ta tiết lộ bí mật của ngươi, ngươi cũng có thể nói bí mật của ta cho mọi người đều biết... Ơ, ngươi đi nhanh vậy làm cái gì?"