Editor: tuanh0906
Nàng là người biết hai bí mật quan trọng là Phản viết phù và yêu thầm tỷ tỷ, một người xa lạ nguy hiểm như vậy, có lẽ từ đầu đến cuối Mộ Thanh chưa từng tin nàng, cũng chưa từng có ý định để nàng sống.
Từng giọt nước lạnh từ trên đỉnh đầu rơi xuống mặt nàng, hết giọt này đến giọt khác.
Trời mưa sao?
Một nơi kín mít thế này cũng có mưa sao?
Nàng nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên cảm nhận cái lạnh của những hạt mưa rơi trên tóc và má.
Bùn đất trộn lẫn với máu tươi tạo ra một mùi ẩm ướt không thể gột sạch trong hang động này.
"Nàng lừa chúng ta. Nàng căn bản không biết pháp thuật." Một đám tiểu yêu xông tới, tên cầm đầu tức giận đến nỗi vươn cánh tay đánh nàng trước.
Trúc yêu đánh người đều dùng cánh tay bằng ống trúc rỗng bổ đôi, chúng lần lượt rơi xuống người nàng như gõ phách, không chỉ âm thanh lanh lảnh mà để lại vết thương cũng rất rõ ràng.
"Đánh nàng." Nghe thấy thế, hàng ngàn con tiểu trúc yêu đều xông tới thay phiên nhau đánh nàng.
Dưới cơn mưa đánh đập Lăng Diệu Diệu bắt đầu nghĩ. Nếu hệ thống rớt mạng thật, nàng có nên lựa chọn tự nổ tung, cùng đám gõ phách này đồng quy vu tận?
Chúng nó đánh nàng đau quá.
"Được rồi." Giọng mũi truyền đến, con Trúc yêu nàng thấy lúc trước lên tiếng: "Một đám ngu xuẩn, tránh ra hết cho ta."
Lũ tiểu yêu "cọt kẹt" di chuyển sang hai bên, nhường đường cho nó.
Lăng Diệu Diệu nằm trên mặt đất, váy áo đã rách nát bươm. Ngoại trừ mặt, khắp người đều là vết đỏ, nàng lại rụt vào trong góc thêm một chút, ngẩng đầu nhìn Trúc yêu.
Thiếu nữ đôi mắt đen trắng rõ ràng, có vẻ hơi bất an, nhưng không có hoảng sợ.
"Nếu chúng nó không làm gì được ngươi vậy để ta hạ mình tự tay làm một bộ quần áo." Sau lưng Trúc yêu, cái dùi trúc khổng lồ treo lơ lửng, nó giơ dùi lên, đặt trước ngực Lăng Diệu Diệu.
Lăng Diệu Diệu cúi đầu nhìn cây trúc sắc bén như dao găm, bình tĩnh suy nghĩ. Thông thường vai ác hay chết vì nói nhiều, nhưng chắc chắn là nó sẽ không nói cho đến sáng mai...
Chẳng lẽ ngày mai khi nhóm vai chính tới cứu nàng đã là một khối thi thể sống dở chết dở?
Không. Nàng rùng mình lắc đầu. Vẫn là tự nổ tung đi, có chết cũng không làm mỹ nữ Đông Trùng Hạ Thảo...
Chiếc dùi nhọn tiến lên một tấc, trước ngực cảm thấy hơi ngứa, sau đó trên người nàng bỗng nhiên nóng rực, giây tiếp theo một làn khói mỏng bốc lên.
"Bốc khói..." Lũ tiểu yêu há hốc miệng.
"Bùm..." Ngọn lửa màu xanh lam bùng lên như một con báo đốm hung ác lặng lẽ cắn nuốt cành trúc chỉ trong tích tắc.
Lăng Diệu Diệu ngước mắt nhìn lên thì thấy vũ khí sắc bén trong tay Trúc yêu đã bị đốt cháy chỉ còn lại một đoạn tro hương. Một con tiểu yêu vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc "bụp" một cái đã nát đầy đất.
Trúc yêu không thể tin nổi nhìn cái chuôi gãy trong tay.
Sau đó nó vươn tay, nhanh chóng mọc ra mấy đốt trúc, tấn công Lăng Diệu Diệu từ xa. Giây phút sắp chạm vào làn da ấm áp của nàng, đang chuẩn bị đâm vào, ngọn lửa màu lam đột nhiên ló đầu ra như một con rồng, bò dọc theo cánh tay nó lao nhanh về phía cơ thể nó.
Tốc độ của ngọn lửa màu lam quá nhanh, khiến nó chưa kịp thu tay, đã kêu lên thảm thiết: "A a a a a a a a a a a a."
Trúc yêu lăn lộn như bị điện giật, vì giữ mạng sống nó đành phải nhịn đau tự chặt một tay. Đoạn trúc bị chặt đứt lập tức biến thành một đống tro tàn trên đất.
Lăng Diệu Diệu hỉ cực mà khóc. Đây là hệ thống sao? Hệ thống còn sống? Hệ thống uy mãnh.
Theo lý thuyết, trúc tươi rất khó đốt cháy, nhưng ngọn lửa màu lam quả thực giống như u linh, nó có thể lặng lẽ nuốt chửng mọi thứ trong nháy mắt, biến tất cả mọi sinh vật thành tro đen.
Chỉ cần là vật tổn thương đến tính mạng nàng, sẽ chết ngay lập tức.
Lăng Diệu Diệu cảm động tới nước mắt lưng tròng. Sự kiêu ngạo coi thường trời đất này thật đúng là không giống phong cách của hệ thống Chu Bái Bì* trước đây mà.
*Chu Bái Bì là nhân vật cường hào ác bá trong truyện Tiếng gà gáy lúc nửa đêm của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu mọi người phải ra đồng làm việc.
Đêm hôm đó, Trúc yêu mất một tay nhưng vẫn không tin, nó dùng các loại phương pháp để gi3t chết Lăng Diệu Diệu như dùng đao chém, dùng đá ném, dùng lửa đốt, dùng nước nhấn chìm, dùng nồi sắt đập...
Lăng Diệu Diệu co vào trong góc, nhìn tro đen trước mặt hết đống này lại đến đống khác, Trúc yêu thì tức đến trợn to mắt, ngọn lửa màu lam thì làm việc hết sức điêu luyện, thấy vậy nàng dứt khoát nằm xuống, yên ổn ngủ một đêm.
Cảm giác có bàn tay vàng thật sự là quá sung sướng.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, hang động bắt đầu lắc lư, dọc theo mặt đất đứt gãy Trúc yêu chạy trốn khắp nơi như mặt biển màu xanh lá đang rung động.
Liễu Phất Y dẫm một chân xuyên qua hang động đánh tới, chàng mang theo tia nắng rực rỡ đầu tiên của một ngày mới, vượt qua chông gai tới cứu nàng.
Lăng Diệu Diệu lẩm bẩm tự nói: "Nguyên văn thật sự không lừa ta."
"Diệu Diệu." Liễu Phất Y thật sự sốt ruột, thấy nàng co ro trong một góc, thoắt cái đã tới trước mặt nàng.
"Liễu đại ca." Nàng như cô dâu nhìn thấy nhà mẹ đẻ, nhảy dựng lên nhào vào lòng Liễu Phất Y, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, kêu lên một tiếng, đau đến xuýt xoa.
"Làm sao vậy?" Liễu Phất Y nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy trên người nàng đầy vết máu, nhất thời không biết làm sao cho phải, mặt đầy vẻ áy náy: "Đều do ta không tốt, làm muội rơi vào bẫy của yêu quái..."
"Không sao, không sao, đều là vết thương ngoài da..." Lăng Diệu Diệu nhìn thấy hai tỷ đệ phía sau Liễu Phất Y, sắc mặt cả hai đều rất kỳ lạ. Mộ Dao một đường chém giết Trúc yêu, nghe được Liễu Phất Y nói xong liền nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ áy náy phức tạp. Còn Mộ Thanh thì xa xa liếc nhìn bọn họ, thần sắc tối tăm không rõ.
Liễu Phất Y cởi áo choàng phủ thêm cho nàng, kéo nàng ra khỏi sơn động, an ủi nàng xong sắc mặt lại trở nên nghiêm túc: "Diệu Diệu, gặp nguy hiểm vì sao không dùng bùa truyền tin liên lạc chúng ta?"
Chàng thấy trên người nàng toàn là miệng vết thương, trong lòng hồ nghi: "Còn có ta đeo cho muội bùa bình an, có phải muội tự tháo ra?"
"Không phải A Thanh dạy muội Tạc hỏa hoa sao? Lúc chúng nó đả thương muội vì sao không dùng? Cho dù muội chỉ có thể phóng ra một tia lửa, cũng đủ để đối phó đám Trúc yêu này chứ?"
"À ờm..." Đối mặt với một loạt câu hỏi, Lăng Diệu Diệu nội tâm vô cùng phức tạp. Tóm lại không thể nói thẳng cho Liễu Phất Y rằng nàng không có bùa dù chỉ là một lá, Tạc hỏa hoa cũng là đùa bỡn nàng. Tất cả đều là quỷ kế muốn giết người diệt khẩu của Hắc liên hoa.
"Muội..."
Không biết từ lúc nào, Mộ Dao và Mộ Thanh đã giải quyết xong toàn bộ Trúc yêu, yên lặng đứng sau lưng Liễu Phất Y.
"Lá bùa huynh cho muội..." Nàng đối diện với đôi mắt đen của Mộ Thanh, nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó mới ngượng ngùng cười nói: "Muội sơ ý làm mất..."
Liễu Phất Y tức giận đến không nói nên lời, thiếu chút nữa không nhịn được túm cổ áo nàng: "Làm mất cái gì cũng được nhưng bùa bảo mệnh cũng có thể làm mất sao? Sớm biết vậy, ta nên vẽ bùa lên quần áo muội mới đúng."
Mộ Dao và Mộ Thanh nghe vậy, sắc mặt đều trở nên rất khó xem, mặc dù nguyên nhân khó xem là khác nhau.
"Muội xin lỗi, Liễu đại ca... Lần sau muội nhất định cất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không chạy loạn..." Diệu Diệu dũng cảm đón nhận cơn giận đáng quý của nam chính, thái độ vô cùng thành khẩn, chỉ hy vọng Liễu Phất Y mau chóng bớt giận, đừng chọc tức nữ chính đáng thương nữa.
Ai ngờ Lăng Diệu Diệu càng nhượng bộ, càng khơi dậy ý muốn bảo hộ của Liễu Phất Y. Ở trong mắt chàng khuôn mặt nhỏ của Diệu Diệu tái nhợt, người đầy thương tích, cả đêm sợ hãi, thậm chí không thể đứng thẳng, còn phải xin lỗi chàng, trong lòng chàng càng thêm tự trách, sắc mặt lạnh lùng: "Vậy Tạc hỏa hoa đâu? Không phải A Thanh dạy cho muội rồi sao?"
"Muội..." Lăng Diệu Diệu nhìn Liễu Phất Y lại nhìn Hắc liên hoa, nhất thời chân tay luống cuống. Thấy nàng ấp a ấp úng Liễu Phất Y đã hiểu ra ba phần, quay đầu nhìn lại, hai chị em Mộ Dao đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm, làm như chuyện không liên quan tới mình, ngay cả một câu cũng không hỏi. Chàng bỗng thấy như nuốt một bụng vụn băng, toàn thân đều lạnh lẽo: "Ta biết mà, tuyệt chiêu độc môn Tạc hỏa hoa của Mộ gia, há có thể tùy tiện truyền cho người ngoài?"
Chàng nói lời này làm người tổn thương. Mộ Dao nhìn chàng, thật lâu sau mới cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ quật cường: "Mộ gia ta quang minh lỗi lạc, hoặc là không dạy, hoặc là dạy tử tế, sao có thể dùng thủ đoạn như vậy?"
"Liễu đại ca." Lăng Diệu Diệu vội giữ chặt vạt áo chàng, cười nói: "Mộ tỷ tỷ nói đúng, Mộ công tử rất nghiêm túc dạy muội, là do muội bị Trúc yêu doạ sợ, nên quên mất khẩu quyết."
Dứt lời, nàng lập tức cảm thấy ánh mắt Hắc liên hoa nặng trĩu dừng trên người nàng.
Liễu Phất Y mặt đầy hoài nghi: "Thật sao?"
Lăng Diệu Diệu gật đầu: "Thật mà, huynh nghĩ xem ngay cả bùa chú muội cũng không nhớ được, khẩu quyết của Tạc hỏa hoa khó như vậy, muội quên về tình cũng có thể tha thứ mà..."
Mộ Dao xoay người liền đi, Liễu Phất Y nhăn mày đuổi theo: "Dao Nhi."
Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi xuất phát, nơi này trúc xanh càng ngày càng thưa thớt, mơ hồ có thể nghe được tiếng người ầm ĩ bên kia thị trấn. Khói bếp lượn lờ từ nơi xa bay lên báo hiệu phó bản Rừng trúc đã đi đến hồi kết.
Mộ Thanh bước chân rất nhẹ như một con mèo, bóng dáng hắn như có như không, rất có kiên nhẫn đi theo sau Lăng Diệu Diệu.
Lăng Diệu Diệu siết chặt áo choàng, bước nhanh không quay đầu lại.
"Lăng Ngu." Mộ Thanh rốt cuộc không chịu nổi, mở miệng gọi đại danh của nàng.
"Đã bảo đừng gọi ta là Lăng Ngu rồi mà. Ta là Lăng Diệu Diệu." Lăng Diệu Diệu ngữ khí không tốt lắm, chưa dứt lời đã quay đầu đi tiếp.
Mộ Thanh lập tức đuổi kịp nàng, đuôi tóc lắc lư trong không trung, trong mắt hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu: "Cô không có gì muốn nói với ta sao?"
Lăng Diệu Diệu mặt không cảm xúc lắc đầu, bước chân bay nhanh, như thể liếc hắn một cái cũng thấy lãng phí sinh mệnh.
Mộ Thanh nghiêng người, chính thức chắn trước mặt nàng. Nàng đi sang trái, hắn duỗi tay trái cản, nàng lui lại đi sang phải, hắn liền vươn tay phải, để lộ ra hoa văn kỳ lân màu bạc trên tay áo.
Hắn đứng thẳng trước mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu với mái tóc đen bóng của nàng. Lăng Diệu Diệu nhất quyết không chịu giao tiếp bằng mắt với hắn, liên tục cúi đầu nhìn chằm chằm chân hắn, làm hắn có chút hoài nghi, có phải nàng đang định hung hăng dẫm cho hắn mấy cái.
Lăng Diệu Diệu không còn đường lui, lúc này mới ngẩng đầu, cười nhạo: "Ta có gì để nói với một kẻ một lòng muốn giết ta diệt khẩu?"