Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 21






Editor: tuanh0906

"Vẽ bùa rất phức tạp, người mới học rất khó nắm giữ, ta đưa trước cho muội mấy lá bùa đã vẽ sẵn, muội mang theo người, phòng khi nguy cấp thì dùng." Ngón tay thon dài của Liễu Phất Y lấy ra một chồng giấy bùa màu vàng, chia làm mấy xấp, chỉ vào những ký tự phức tạp trên lá bùa giảng giải từng cái một: "Đây là bùa bình an là để đeo trên người. Đây là bùa thông tin, muội đã từng thấy ta dùng."

Lăng Diệu Diệu gật đầu, khóe mắt liếc thấy Mộ Dao liên tục nhìn về phía này, sắc mặt lạnh lùng, thậm chí còn không nghe thấy Mộ Thanh nói chuyện.

"Liễu đại ca, cái này nên dùng thế nào?" Nàng mở to một đôi mắt đầy vẻ ngây thơ, tới gần Liễu Phất Y thêm một chút.

Túi thơm bên người Liễu Phất Y có ngải cứu và vong ưu, tỷ lệ vừa phải, trộn lẫn vào nhau, mùi hương thanh nhã mà lạnh lẽo, là một loại mùi hương vô cùng hấp dẫn.

"Muội xem ta biểu diễn một lần." Ngón tay chàng đung đưa, trước chậm sau mau, chỉ mấy động tác đơn giản mà sắc bén như gió, đầu ngón tay như có cát bụi tung bay.

"Khẩu quyết ta đã dạy muội, muội thử xem?" Liễu Phất Y đưa lá bùa cho nàng.

Lăng Diệu Diệu miệng lẩm bẩm, vươn tay khua khua hai lần trông rất buồn cười, cứng đờ giật giật, vừa giống tiểu cô nương chơi dây, lại vừa giống đại sư hành lễ.

"Không phải như vậy..." Liễu Phất Y nhíu mày nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của nàng, lại chỉ có thể đắc dĩ mỉm cười.

Tiểu cô nương nhìn qua rất thông minh, sao lại không học được nhỉ?

Rừng trúc xanh không chỉ có trúc, phía sau còn có một hồ nước trong vắt nhìn thấy đáy. Nhóm nhân vật chính dựng trại ở đây, thoải mái tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới thong thả lên đường.

Lăng Diệu Diệu chải lại tóc, nàng lấy một nửa tóc búi thành hai trái đào, dùng dây cột màu xanh biếc cột lại. Đây là kiểu tóc của trẻ con nhưng dùng trên người nàng lại hết sức hài hoà, cộng thêm áo váy màu xanh nhạt, má lúm đồng tiền nở rộ, như cành liễu non chớm nở đầu xuân.

Khác với Mộ Dao luôn ăn mặc đơn giản, thiếu nữ cố tình trang điểm thật sự quá xinh đẹp. Thế cho nên khi nàng chạy tới chạy lui bên cạnh Liễu Phất Y toàn thân đồ trắng, đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn. Không chỉ Mộ Dao dọc đường luôn nhìn chằm chằm nàng, mà ngay cả Mộ Thanh cũng nhìn hai người thất thần nhiều lần mà không biết.

Thất thần xong, trong lòng hắn sẽ lại bốc lên lửa giận, loại cảm giác này tương đối nguy hiểm, đó chính là một loại d*c vọng ác liệt muốn hủy diệt thứ gì đó.

"Khó quá đi, không học được." Lăng Diệu Diệu thất vọng nhìn hai tay mình, trong lòng trách mắng Lăng Ngu cả nghìn lần.

【Hệ thống, hệ thống. Đủ chưa, rốt cuộc đủ chưa?】

Trong nguyên tác, sau khi cùng uống rượu dưới trăng với Liễu Phất Y, dù đơn phương nhưng Lăng Ngu tựa như thiếu nữ đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, không chỉ ấu trĩ trang điểm như con bướm bay tới bay lui, còn làm bộ không học được pháp thuật, lừa Liễu Phất Y dạy hết lần này đến lần khác, khiến Mộ Dao vô cùng tức giận.

"Muội đeo bùa bình an cho chắc." Liễu Phất Y thở dài một tiếng sau đó uống miếng nước làm dịu cổ họng muốn bốc khói: "Nghỉ một chút lại học tiếp đi."

Từ khi bốn người bắt đầu chính thức lên đường tới nay, Lăng Diệu Diệu luôn đi theo Liễu Phất Y một tấc không rời, lấy lý do là học phát thuật, mặc kệ ánh mắt Mộ Dao liên tiếp nhìn lại, quấy rầy chàng cả nửa ngày.

Nửa ngày trôi qua, Liễu Phất Y vẫn rất kiên nhẫn, nhưng nàng đã có chút mệt mỏi vì phải diễn thiểu năng trí tuệ.

Hệ thống không trả lời nàng. Hệ thống của thế giới này cực kỳ lạnh lùng, ngoại trừ ra lệnh thì chỉ cho nàng một số phần thưởng căn bản không biết dùng như thế nào. Quả thực làm người tuyệt vọng.

Nàng nhịn không được bất chấp tất cả liếc nhìn Mộ Thanh một cái. Nhiệm vụ một đều không hoàn thành, nhiệm vụ nhị còn hi vọng không?

Mộ Thanh và Mộ Dao sóng vai đi cùng một chỗ.

Trên thực tế, kể từ khi nhóm nhân vật chính là một bộ ba tới nay, hắn rất ít có cơ hội đi cùng tỷ tỷ ở một chỗ. Trước mắt, cảnh xuân tươi đẹp, rừng trúc cao ngất cắt bầu trời xanh thành vô số mảnh nhỏ, giọng Liễu Phất Y trầm thấp dễ nghe, lặp đi lặp lại những từ ngữ quen thuộc, dần dần trùng khớp với giọng nói trong ký ức.

"A Thanh, đây là bùa bình an, không có gì phiền phức, đeo trên người là được.." Mộ Dao chín tuổi giúp hắn đeo, sau đó lại cầm lấy một lá bùa khác: "Cái này là bùa truyền tin. Bây giờ đệ còn nhỏ, tạm thời không thể dùng..."

"Tỷ tỷ..." Ánh mắt hắn sáng ngời: "Ta đã thấy phụ thân dùng bùa truyền tin. Ta muốn học, tỷ dạy ta được không?"

Mộ Dao sửng sốt: "Vì sao đệ muốn dùng bùa truyền tin?"

......

"A Thanh, đệ còn nhớ không? Khi còn nhỏ, đệ nhất quyết đòi học bùa truyền tin." Mộ Dao nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh sáng mặt trời chiếu lên làn da trắng sứ, nốt ruồi ở đuôi mắt như ẩn như hiện.

Mộ Thanh không ngờ nàng cũng nhớ ra chuyện đó, trên mặt vô tình hiện lên ý cười: "Đúng vậy, tỷ tỷ hỏi ta vì sao muốn học bùa truyền tin."

"Lúc đó ta cho rằng A Thanh cuối cùng trưởng thành, biết không được lười biếng..." Nàng cười một tiếng, "Không ngờ đệ nói là muốn nói chuyện phiếm với ta trong khi ta theo phụ thân đi bắt yêu... Thật là tức chết ta."

Mộ Thanh cười nhạt, trong ánh mắt có chút tối tăm: "Thật ra, A tỷ..."

Liễu Phất Y và Lăng Diệu Diệu đứng đối diện dưới một gốc đa nghỉ ngơi. Liễu Phất Y bình sinh lần đầu tiên không dạy được học sinh, chàng đang hoài nghi chính mình lại thấy Lăng Diệu Diệu liên tiếp quay đầu nhìn lại chỗ Mộ Thanh, sắc mặt có vẻ rất nôn nóng.

Đầu óc luôn có chút bất lực trong việc xử lý tình cảm của chàng nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ tới cái gì đó, chàng buột miệng thốt ra: "Diệu Diệu."

Lăng Diệu Diệu hoảng sợ, lập tức hồi phục tinh thần, nàng thấy trên mặt Liễu Phất Y mang theo vẻ hiểu rõ hết thảy, chàng bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng: "Có phải muội cố ý không?"

Chết cha, bị phát hiện?

"Ta..."

Liễu Phất Y vươn một ngón tay, ngăn cản nàng vội vã giải thích, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Muội muốn A Thanh tự mình tới dạy?"

Không, khoan đã. Hình như huynh hiểu lầm cái gì...

Lăng Diệu Diệu ngây ra như phỗng: "Không, không phải..."

Nàng chưa kịp ngăn sản, Liễu Phất Y đã vẫy vẫy tay, vui sướng kêu lên: "A Thanh, đệ lại đây."

Lăng Diệu Diệu mắt thấy Hắc liên hoa đang chuẩn bị kịch bản thâm tình với tỷ tỷ lại bị đánh gãy giữa chừng, bị Liễu Phất Y kéo ra khỏi bên cạnh Mộ Dao, lôi tới trước mặt nàng, vẻ mặt hắn đã không thể dùng bốn chữ "mây đen giăng đầy" để hình dung.

"Ta đã đưa bùa cho Diệu Diệu, đệ dạy muội ấy một ít pháp thuật tự bảo vệ mình." Cuối cùng, Liễu Phất Y liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười dặn dò, nhưng nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy kù quặc: "Lần này nghiêm túc chút."

Dứt lời, chàng tiêu sái rời đi, bóng dáng như có dòng chữ "Liễu đại ca chỉ có thể giúp muội tới đây".

Lăng Diệu Diệu và Hắc liên hoa mặt đối mặt đứng thẳng bất động. Hắn nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, trên mặt treo một nụ cười trào phúng, không nói một lời, mây đen đè nặng bốn phía.

"Xin lỗi..." Diệu Diệu kéo ra một nụ cười so khóc còn mất tự nhiên: "Đều do ta quá ngu xuẩn, làm Liễu đại ca... tức quá bỏ đi rồi."

Nàng liếc nhìn sắc mặt Hắc liên hoa, càng nói càng mất tự tin. Đúng lúc đó, một cơn gió thổi tới, thổi bay sợi dây buộc tóc màu xanh trên búi tóc nàng, phất qua đôi mắt trong veo dưới hàng mi dài của nàng.

Lăng Diệu Diệu không phải là mỹ nhân băng giá chục năm như một giống Mộ Dao. Nàng cằm nhọn, mặt trắng như phấn, hai má ửng hồng, giống như trái đào trên cây, nếu không hái sẽ khô héo trong nháy mắt.

...... Đây là thiếu nữ bình thường trên thế gian sao?

Không phải A tỷ, không phải "người đó" ở trong gương, không phải vẻ đẹp vĩnh hằng như băng tuyết trên đỉnh núi, mà là vẻ đẹp trần tục yếu ớt.

"Cô học cái gì rồi?" Hắn im lặng một lát, trên mặt không lộ ra một chút manh mối.

Lăng Diệu Diệu căng da đầu xoè ra những lá bùa Liễu Phất Y cho nàng, nhanh chóng nói: "Ngươi lại dạy ta một lần, ta bảo đảm sẽ học thật nhanh."

"Nhưng bây giờ ta không muốn dạy." Hắn liếc xéo nàng, ngữ khí nhàn nhạt, đầy vẻ đương nhiên, bình tĩnh, ác liệt.

"......"

Lăng Diệu Diệu vô cùng áy náy.

Nàng cẩn thận nhớ lại cốt truyện gốc, phát hiện ra một đoạn hồi ức thơ ấu của hai chị em ở rừng trúc. Đây là một đoạn tình tiết khá ấm áp trước khi Mộ Dao và Mộ Thanh trở mặt.

Chút hơi ấm còn sót lại này còn bị nàng quấy nhiễu.

"Không dạy thì không dạy." Nàng chấp nhận, lẩm bẩm nói: "Học muộc một chút cũng không sao."

Dù sao trong thế giới này, việc không nên xảy ra sẽ không xảy ra, việc nên xảy ra có trốn cũng không thoát.

Mộ Thanh im lặng suốt quãng đường như đang suy nghĩ điều gì, đôi ủng thêu kỳ lân kêu xột xoạt mỗi khi hắn bước đi trên cỏ.

"Này, Mộ Thanh." Diệu Diệu lấy hết can đảm: "Hay là chúng ta tâm sự nhé?"

Hồi ức thơ ấu đang dang dở với Mộ Dao để nàng mạnh dạn tiếp tục là được.

"Cô muốn nói cái gì?" Mộ Thanh không chớp mắt nhìn con đường phía trước.

"Ờm.. Nàng còn đang nghĩ xem câu dạo đầu nào hay, thì hắn đã nhíu mày quay người lại, túm chặt cổ áo nàng, không chút thương hương tiếc ngọc kéo nàng đến trước mặt nói: "Mùi hương trên người cô khiến ta đau đầu."

Mùi? Lăng Diệu Diệu nghĩ ngợi: "...... Nước chải đầu sao?"

Cái này thì hơi vô lý nha. Lúc này, mùi hoa sơn chi đã nhạt tới nỗi không ngửi thấy nữa rồi. Huống chi, Mộ Thanh ngươi cũng vì giữ mạng nhỏ mà dính mùi này, ngươi còn mặt mũi nói ta?

"Không phải." Hai mắt hắn đen nhánh, xoè tay ra: "Túi thơm của Liễu Phất Y."

"......" Lăng Diệu Diệu theo bản năng nhìn về phía Liễu Phất Y, thấy chàng và Mộ Dao mỗi người đi một bên, không ai để ý tới ai, xấu hổ thật sự.

Không ngờ hành động này lại chọc giận Hắc liên hoa, hắn vẫn cười, nhưng ngữ khí rõ ràng không vui: "Không muốn đưa?" Hắn lấy ra một cái túi thơm từ trong tay áo: "Vậy ta đổi với cô?"

"Như vậy không tốt lắm đâu..." Lăng Diệu Diệu do dự: "Cái này ta đã dùng rồi, đổi cái mới của ngươi..."

Lăng Diệu Diệu hoàn toàn đã quên, lần trước là ở tiền sảnh, cùng với lần này, đây đã là lần thứ hai nàng vì túi thơm cự tuyệt hắn.

Nhưng việc nàng hoàn toàn không để trong lòng, hắn đều nhớ kỹ từng cái một.

Đôi mắt Mộ Thanh rất đen, vô tình hiện lên sự cố chấp: "Không nỡ sao?"

Lăng Diệu Diệu có chút tức giận: "Cũng không phải vậy. Liễu đại ca tặng nó cho ta, đó là đồ của ta. Ngươi không thích ngửi, tránh ta xa một chút là được. Sao cứ phải ép ta..."

"Phải..." Trong mắt hắn tràn đầy gợn sóng, một lá bùa nhanh chóng dán trên lưng nàng: "Cô nói đúng."

Lăng Diệu Diệu há to miệng, một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, nàng phát hiện cơ thể bỗng cứng đờ như một con rối, chỉ có thể chuyển động hai mắt, nội tâm vô cùng sợ hãi.

Mộ Thanh rũ mắt, ngón tay xẹt qua vạt áo nàng, vuốt nhanh hai cái, túi thơm đã nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn nắm túi thơm của Liễu Phất Y trong tay, thong thả ung dung đem túi thơm màu vàng của hắn buộc vào vị trí cũ. Sau đó, hắn nghiêng đầu quan sát nàng một cái, như thể đang kiểm tra xem mặt nàng có hợp với chiếc túi mới hay không.

Cuối cùng, hắn nhìn trên tay túi thơm rồi bỗng lấy ra một lá bùa, lá bùa cuộn lên sau đó sinh ra một ngọn lửa màu xanh lam. Ngọn lửa lặng yên không một tiếng động, nháy mắt đốt túi thơm của Liễu Phất Y thành tro tàn.

Tro tàn tung bay, trong không khí tràn ngập mùi thảo dược bị đốt cháy. Hắn vỗ vỗ tay, sau đó xoạt một tiếng xé xuống lá bùa sau lưng Diệu Diệu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn nàng, khẽ cười nói: "Giờ thì đỡ hơn nhiều."

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ khụ, nếu ở trong đời sống hiện thực gặp được bệnh tâm thần như vậy, ngàn vạn đừng cho rằng "đây là biểu hiện hắn yêu ta", kiến nghị sớm chia tay. Trước khi hết hôn đã thể hiện mức độ chiếm hữu và khống chế vượt qua bình thường, sau khi kết hôn tỷ lệ trở nên nghiêm trọng là rất lớn thậm chí phát triển thành bạo lực gia đình. Cần phải cẩn thận.

Đương nhiên, trong thế giới tiểu thuyết chúng ta vẫn là có thể trải nghiệm một lần. Đem một đóa Hắc liên hoa vùi vào trong đất, dùng tình yêu điên cuồng tưới, hắn có thể sẽ nở ra một chuỗi tiểu bạch hoa.

chapter content



Ta đoán kiểu tóc của Diệu Diệu