Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Chương 48: Hẹn Hò




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Gần đây Kì Thời nhận ra, giao nhân mà mình nhặt về đột nhiên trở nên lười nhác, còn đặc biệt thích ngâm mình trong thùng gỗ, tình huống này đã bắt đầu kể từ khi Kì Thời phát hiện ra vết thương trên đuôi giao nhân đã lành hẳn.

Bụng dạ của giao nhân vẫn không được tốt như cũ, sau khi mưa bão đã tạnh, Kì Thời có thử ra ngoài bắt một số cá tươi sống về để cho giao nhân ăn, nhưng chỉ khi Kì Thời bưng cá khô nhỏ đến đút thì giao nhân mới chịu ngẩng đầu ăn một chút, còn phần lớn thời gian thì đều nằm trong thùng gỗ, ánh mắt dính chặt lên người Kì Thời.

Trạng thái của giao nhân rất không ổn, nhưng hệ thống 17 lại không có đưa ra lời nhắc nhở nào hết, Kì Thời nhìn Sesser chèn ép đuôi mình cuộn tròn trong thùng gỗ, rồi nghe âm thanh sóng vỗ bên bờ biển, cậu đưa ra một quyết định.

Trong một ngày thời tiết trong lành, gió đêm êm ả lướt qua khuôn mặt, khi những rặng mây đỏ bao phủ khắp nền trời hoàng hôn, thì Kì Thời đã đưa giao nhân ra đến bờ biển, rất ít có ai ra vào biển lớn khi đêm đến, và xung quanh nhà gỗ nhỏ càng có ít người hơn, cho nên Kì Thời không cần phải lo đến việc giao nhân sẽ bị phát hiện.

Tay Kì Thời lướt qua mặt biển trong veo, cậu nhìn giao nhân đang đắm mình trong biển lớn, chiếc đuôi đen cuộn lên, ráng chiều phản xạ ra ánh sáng từ trên những lớp vảy lấp lánh, đẹp đẽ vô cùng.

Giao nhân từ khi sinh ra thì đã là tạo vật hoàn mỹ của đại dương, bọn chúng có đuôi và phách thể (tinh thần và cơ thể) cứng cáp, tự do ngao du trong dòng biển khơi, ngay cả cá mập lớn và cá heo đều không thể dễ dàng săn giết được bọn chúng, bọn chúng được gọi là lưỡi liềm của đại dương.

Loài sinh vật như vậy, không nên bị gắn mác bắt giết, giao nhân không hề tham lam hay luyến tiếc thứ gì trên lục địa, là loài người ra tay phá vỡ Cán Cân Thiên Bình này trước, họ đồ sát khắp nơi, khiến cho những sinh linh trong đại dương rơi vào cảnh lầm than.

Kì Thời đứng trên bờ, cậu nhìn thân thể giao nhân dần dần chìm sâu vào lòng biển, đuôi cá màu đen biến mất, mặt biển khôi phục lại sự yên ả, gió biển buổi đêm lả lướt trên gò má, khiến những lọn tóc vàng kim rung chuyển, màu mắt lam đậm của Kì Thời dung hòa thành một thể với đại dương, đôi Sapphire đó trong trẻo và sạch sẽ như biển khơi, đong đầy nét dịu dàng.

Kì Thời là cố ý thả Sesser đi, giao nhân vốn nên sinh sống trong đại dương bao la.

Nước biển dội ướt mắt cá chân, Kì Thời đứng trên bãi cát một hồi, khi muốn xoay người quay trở về nhà gỗ, chợt, mặt biển tĩnh lặng bỗng nổi lên một loạt bong bóng bọt biển, giao nhân tóc đen lộ ra nửa thân thể, chiếc đuôi ẩn trong nước, mái tóc ẩm ướt đáp trên vai, giao nhân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Kì Thời.

Những bọt nước do giao nhân trồi lên tạo ra thấm ướt vạt áo Kì Thời, vài giọt nước vương trên mặt cậu, hàng mi rung rinh từng giọt sương, ngay khi tia sáng cuối cùng của trời chiều chiếu rọi trên mặt đất, thì nhân loại lúc này liền trông như phát sáng trong mắt giao nhân, những giọt nước vướng trên mi mắt còn óng ánh hơn cả những hạt ngọc tạo ra từ nước mắt của giao nhân.

Kì Thời cúi người, cậu thử đưa tay ra thăm dò rồi áp lên gương mặt của giao nhân, khi chạm được vào làn da lạnh lẽo ấy, Kì Thời nhoẻn miệng cười, bất lực nói với Sesser: "Sao lại quay về rồi?"

Nhìn giao nhân cứ nhìn mình không chớp mắt, Kì Thời xoa xoa mái tóc bóng mượt của Sesser: "Đất liền nguy hiểm lắm, nhất định phải biết tự bảo vệ bản thân mình, đừng để bị thương nữa."

Mãi cho đến bây giờ, Kì Thời vẫn nghĩ rằng vết thương lần trước của Sesser là do bị người khác tấn công, giọng nói của cậu không che đi được sự lo âu, cho dù từ trước đến nay Sesser vẫn chưa mở miệng nói chuyện qua, cũng không có đáp lại Kì Thời, nhưng Kì Thời vẫn cố gắng nói hết những lời cần nói với Sesser.

Sesser yên lặng lắng nghe những điều mà Kì Thời nói, nó tựa cằm lên lòng bàn tay của nhân loại rồi vô thức cọ cọ, nó ngửi mùi hương dịu nhẹ trên người cậu và lặng nghe từng lời nói dịu dàng của người bên cạnh, rồi lười biếng ôm lấy Kì Thời.

Kì Thời nói xong nhìn xuống thấy giao nhân nhắm mắt như muốn ngủ, thì chợt khóc cười không xong, hoàng hôn qua đi đêm tối đã đến, cậu đẩy đẩy quả đầu của giao nhân, ra hiệu cho nó nên rời đi rồi, nhưng chẳng ngờ, khi thấy Kì Thời không nói nữa thì giao nhân ngẩng đầu lên nhìn một lúc rồi kéo thẳng Kì Thời xuống biển.

Trong chớp mắt, Kì Thời đã bị giao nhân kéo vào lòng biển, giao nhân bắt lấy eo cậu bơi lượn trong dòng nước, chiếc đuôi quẩy từng đường sóng lượn.

Ánh sáng chiếu trên mặt biển nơi đỉnh đầu đã dần tối lại, đại dương đón chào buổi đêm ghé thăm, Kì Thời nín thở dưới nước, cậu thử giãy dụa thoát khỏi cái ôm của giao nhân, nhưng giao nhân quá mạnh mẽ, Kì Thời bị cố định trong vòng tay chặt chẽ đó.

Ngay khi hơi thở của Kì Thời dần cạn kiệt, thì giao nhân bơi đến chỗ một khối thạch bích, giao nhân đặt Kì Thời lên trên thạch bích, chiếc đuôi ấn Kì Thời vào khe hở trong góc, lúc Kì Thời hoảng loạn sắp mất đi ý thức, thì nó đè người hôn xuống.

Giao nhân không cần thầy dạy mà tự biết tách hàm răng của Kì Thời ra, tìm kiếm đầu lưỡi non mềm bên trong, nó bắt lấy nhân loại mà hôn, mà ngay khi có được đủ không khí, thì Kì Thời cũng dần tỉnh táo lại.

Kì Thời bị giao nhân đè lên khe hở của tường đá để hôn, trước mắt cậu là cơ thể săn chắc của giao nhân, còn sau lưng là bức tường không một kẽ hở, hai tay của cậu vòng qua cổ của giao nhân, đầu hơi ngửa lên, trên môi là cái chạm vừa mềm mại lại vừa quen thuộc.

Cảnh tượng trước mặt này cậu dường như đã từng trải qua, hình như cậu đã từng nhìn thấy trong giấc mơ, nhưng Kì Thời không thể suy nghĩ kĩ càng được, giao nhân tuy hôn rất lộn xộn nhưng lại rất bám người, luồng không khí vừa nãy Kì Thời hấp thụ được cũng sắp hao hết rồi, Kì Thời nghiêng đầu né tránh động tác của giao nhân, hiệu quả cực kì ít ỏi, đôi môi chỉ hơi nhích ra, thì đã bị giao nhân to lớn bám dính hôn lên tiếp.

Kì Thời không thể nói chuyện ở trong nước, chỉ có thể bị giao nhân đè lên hôn một trận, rồi nó lại ôm lấy cậu bơi ra một đoạn, ngay khi phổi của Kì Thời sắp ngạt khí, thì giao nhân lại nhân cơ hội độ khí cho cậu mà bám lấy hôn lên đôi môi cậu thật lâu.

Không biết hai người họ đã như vậy được bao lâu rồi, lâu đến mức Kì Thời đã quên đi cả khái niệm thời gian, giao nhân bên cạnh ào một tiếng phá vỡ mặt biển.

Trăng sáng treo trên đỉnh đầu, tinh tú lấp lánh trên cao, Kì Thời bị giao nhân đặt lên bãi đá, cậu còn chưa kịp phản ứng, thì lại bị giao nhân lần nữa đè ra hôn tiếp.