Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Chương 13: Huyết Sắc Đường Quả- Kẹo Ngọt Màu Máu




Dịch+ edit+ beta: Nhi

~~

Chú hề không cần thức ăn, nhưng Kì Thời lại phát hiện ra trong góc phòng có những hộp giấy gói kẹo trống rỗng, ngoài mấy vật gấp giấy ra thì anh còn lẳng lặng thu gom thêm mấy hộp kẹo trái cây nữa.

Dường như chú hề rất thích ăn đồ ngọt.

Trong túi bóng mà Kì Thời ôm theo có đến mấy chục viên kẹo, với số lượng này thì trẻ em ăn nhiều quá sẽ bị sâu răng, người lớn cũng vậy, nhưng cậu rất yên tâm về chú hề, bọn họ không phải nhân loại, cấu tạo sinh lý khác với con người, cho dù ăn nhiều đồ ngọt đến cỡ nào thì đều không thể đau răng được.

Kì Thời ôm túi bóng chứa đầy kẹo trái cây đưa cho chú hề, cậu nói: "Chắc là anh sẽ thích những thứ này."

Tuy cửa tiệm của Kì Thời chỉ bán kẹo thôi nhưng những loại kẹo bên trong đều là loại cao cấp, được nhà máy sản xuất tiếp thị. So với kẹo được sản xuất chỉ với đường của những cửa hàng khác thì kẹo bên cửa tiệm cậu đa phần được tạo thành từ chiết xuất của trái cây, hương vị thơm ngon vô cùng.

Cho nên những món đồ tự kinh doanh tự sản xuất như này thường rất đắt tiền và không được bày bán với quy mô lớn trên thị trường. Những sản phẩm mà Kì Thời đóng gói đưa cho chú hề gần như là tất cả những loại kẹo trái cây hiện có trong cửa tiệm.

Tại sao lại cho anh nhiều kẹo như vậy?

Cậu thanh niên nói muốn ra ngoài tản bộ, anh nghĩ rằng chỉ đi dạo vài phút rồi về, ai ngờ lại bị nhét cho một đống kẹo.

Thứ mà đám bóng đen luôn hu hu ừng ực muốn ăn mỗi đêm mà không ăn được, giờ đây lại nằm gọn trong tay anh, rất nhiều, rất nhiều.

Tại sao lại cho anh kẹo chứ?

Quái vật không thích vòng vo như nhân loại, tâm tư của bọn chúng rất đơn thuần, ác chính là ác, thiện chính là thiện. Chú hề nghi hoặc và cũng hỏi thẳng Kì Thời.

Nhưng chỉ thấy cậu thanh niên nghiêng đầu nhìn về phía anh, tóc mái mềm như tơ rũ xuống chạm vào trán. Những thứ mặc trên người cậu hiện giờ đều do chú hề chính tay lựa chọn, chiếc áo có in hình chú gấu con khiến cậu trông ôn hòa như gió xuân tháng ba.

Kì Thời đáp: "Thấy anh thích nên cho anh."

Cậu đã cho anh rất nhiều rất nhiều kẹo, đủ để anh có thể ăn trong một quãng thời gian rất lâu rất lâu.

Cho nên chỉ là vì thấy anh thích thôi sao?

Thích lại là gì?

Chú hề không biết, bởi vì anh chưa từng thích thứ gì cũng chưa từng được yêu thích bao giờ.

Anh nhìn về phía Kì Thời, lúc này trông cậu như thật sự đến đây chỉ để lấy kẹo mà thôi, sau khi xong việc cậu dọn dẹp một chút rồi bước ra ngoài khóa cửa lại, chìa khóa được cậu cất vào trong túi như cũ. Sau đó, Kì Thời kéo chú hề đi về hướng khác, có vẻ như còn muốn đi dạo thêm một vòng rồi mới trở về.

Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, những đám mây lửa đỏ cuồn cuộn ở phía đằng xa, đây là cảnh đẹp lay động lòng người mà tự nhiên ban cho.

Bầu trời ở nơi này không bị tách khỏi thế giới của nhân loại, sắc trời lúc chạng vạng rực rỡ xán lạn, ánh tà dương rọi xuống mặt đất trông như những chiếc lá vàng rải rác khắp nơi.

Cảnh tượng đẹp đến vô cùng.

Kì Thời vươn tay nhặt một chiếc lá rơi dưới một gốc cây to, màu lá vàng héo úa được mô phỏng đến cực điểm, nhưng lúc cầm vào lại có cảm giác như nhựa, trơn trượt.

Không có hương vị, không có mạch đập, không có sự sống.

"Là đồ giả."

Giọng nói của chú hề vang lên từ phía sau Kì Thời.

Bên trong Công Viên Giải Trí không có sự sống, những thứ nhỏ nhặt như cỏ dại trên đất hay những tán cây xum xuê rậm rạp đều là những vật phẩm mô phỏng.

Quái vật cũng như vậy không có sự sống, bọn chúng đã ch.ết từ rất lâu rồi, xác thịt mục rữa, chấp niệm và oán hận đã khiến bọn chúng trở thành một loại sinh vật khác.

Những con quái vật không có tình cảm.

Cửa tiệm của Kì Thời đã mở được khoảng một tháng rồi, cậu không tuyển thực tập sinh mà tự mình lo liệu mọi thứ, nên sẽ không có thời gian tìm hiểu tỉ mỉ những chuyện xung quanh.

Công Viên Giải Trí này đã có tuổi đời khá lâu, ngay cả những công nhân sửa chữa cũng đã từng khéo léo khuyên nhủ Kì Thời thay đổi vị trí cửa tiệm. Cơ sở hạ tầng ở nơi này cũ kỹ, những chiếc ghế nhựa đều xuất hiện các vết nứt, lớp sơn trên một số thiết bị đã bong tróc gần hết để lộ ra lớp kim loại xấu xí bên trong, khắp nơi đều có dấu vết từng được tu sửa.

Những màu sắc vốn dĩ đẹp đẽ nay đã trở nên phai tàn, ảm đạm theo dòng chảy của thời gian, ngay cả cây đại thụ bên cạnh cũng đã ch.ết khô, buồn tẻ mà đứng lặng yên trong một góc.

Nơi này có rất ít du khách, cũng hiếm khi có được hơi thở của sự sống.

Công viên giải trí này giống như một lồng giam, nó nhốt tất cả quái vật vào bên trong, hoa hồng héo tàn, quái vật cuồng hoan, chú hề cũng giống như bọn nó, máu thịt và linh hồn của anh đang mục rữa thối nát ở chốn địa ngục này.

Đột nhiên, Kì Thời có chút không nhẫn tâm, không nhẫn tâm rời khỏi nơi này một mình. Cậu không biết tại sao bản thân lại mềm lòng đối với chú hề- người luôn muốn giam cầm mình ở nơi tăm tối này, có lẽ là do cậu cảm thấy bộ dáng trầm mặc ít nói lại cẩn thận che giấu đi một phần thiện ý của anh rất đáng yêu, hoặc có lẽ bởi vì bóng lưng của anh thật sự nhìn rất cô độc.

Hai người đi đến bên dưới vòng đu quay, Kì Thời nhìn vòng đu quay to lớn, đột nhiên cậu hỏi chú hề: "Anh có ngồi đu quay bao giờ chưa?"

Chú hề ngẩng đầu nhìn vòng đu quay treo đầy búp bê cầu nắng đang đung đưa trong gió, anh nói: "Chưa từng."

"Vậy khi nào có thời gian thì anh nên ngồi thử một lần." Kì Thời nắm chặt chiếc lá vàng trong tay, hai tay bắt chéo sau lưng, cậu quay đầu nhìn chú hề rồi lùi về phía sau.

Cậu nói với anh: "Khi vòng đu quay lên đến nơi cao nhất, thì sẽ nhìn thấy được toàn bộ cảnh đẹp của thành phố Lâm Giang."

Đèn đuốc sáng tỏ bên bờ sông tạo thành vô số những điểm sáng tụ tập lại với nhau, quả là một vẻ đẹp hiếm thấy trên chốn nhân gian này.

Chú hề dời tầm mắt theo Kì Thời, anh đáp: "Được."

Có dịp anh sẽ ngồi thử vòng đu quay.

-

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà Kì Thời đã ở lại Công Viên Giải Trí được một tháng. Chú hề vẫn hạn chế không cho cậu ra ngoài như cũ, cửa phòng cũng thường xuyên bị khóa trái. Ngoại trừ những lúc có việc cần phải ra ngoài một chuyến thì chú hề hầu như đều ở nhà cùng với Kì Thời, anh không làm gì cả chỉ thích ôm chặt người vào lòng. Wp: tuyetnhi0753 https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Những tháng ngày khó khăn trôi qua nhẹ nhàng mà cũng nhanh chóng, chú hề tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi nhân loại kia ch.ết đi, dù cho đã ch.ết thì người này cũng sẽ ở bên cạnh anh. Tuy nhiên, sự bình yên trên bề mặt cuối cùng cũng sẽ bị phá vỡ và ngày ly biệt đang lặng lẽ đến gần.

Ngày mà Kì Thời thật sự rời khỏi Công Viên Giải Trí là vào một ngày mưa, bên ngoài cửa sổ vang lên từng tiếng sấm, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất tỏa ra một mùi khó chịu.

Hệ thống 17 đột nhiên lên tiếng khi Kì Thời đang lật một trang sách: 【Đã kết nối tín hiệu thành công, hiện đã có người tiến vào Công Viên Giải Trí.】

Kì Thời vẫn luôn để hệ thống truyền tín hiệu ra thế giới bên ngoài. Tiểu thế giới này vẫn đang vận hành bình thường, sau khi gia tộc của Kì Thời phát hiện đứa con trai duy nhất của họ đã biến mất được một tháng thì khó tránh khỏi sẽ bắt đầu tìm kiếm. Cứ vậy mà lần theo dấu vết thì họ sẽ biết được nơi cuối cùng mà Kì Thời xuất hiện trước khi mất tích là Công Viên Giải Trí.

Mà những động thái này hiển nhiên sẽ đả động đến Tầng Quản Lý của Công Viên Giải Trí.

Người quản lý Công Viên Giải Trí chứa đầy quái vật này là một nhân loại, anh ta là người duy trì sự hòa bình giữa tiểu thế giới và Công Viên Giải Trí trong không gian tách biệt này, mấy mớ hỗn độn rác rưởi đều là do đối phương thu dọn.

Sau khi nhận được tin tức, người quản lý lau mồ hôi, cầm ô tiếp đón một lượng lớn người đi vào Công Viên Giải Trí.

Cán cân Thiên Bình bị phá vỡ trong phút chốc, Kì Thời buông quyển sách trên tay xuống, cậu nhìn màn mưa ngoài ô cửa: "Tôi biết rồi."

Trùng hợp chính là cả anh vũ và chú hề đều có việc phải ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại mỗi Kì Thời, quả là cơ hội quý giá để rời khỏi nơi đây.

17: 【Cửa bị khóa trái rồi, cậu tính làm sao ra ngoài đây ký chủ?】

Kì Thời không có đi tới chỗ cửa chính, cậu đứng ở bên cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy toàn bộ mép cửa, dưới âm thanh điện tử ngắn ngủi của hệ thống, toàn thân Kì Thời treo ở bên cửa sổ, cơ bắp trên tay hơi phồng lên. Cậu giẫm lên tường, dùng sức nhảy xuống, tiếp đất nhẹ nhàng trên bệ của tầng tiếp theo, rồi trượt dọc theo đường ống ở mép tường xuống đất.

17 không nói nên lời trước loạt thao tác này, ai mà ngờ được một con người mảnh khảnh gầy gò lại có thể có được sức mạnh to lớn đến như vậy bên trong cơ thể.

Những hạt mưa ướt đẫm người, dường như ngay từ lúc cậu xuất hiện trong màn mưa thì quần áo đã bị thấm ướt ngay, Kì Thời ngước nhìn ô cửa sổ ở bên trên, cậu nhìn rất lâu, nhìn mãi cho đến khi đôi mắt của mình trở nên vô cùng chua chát vì nước mưa rơi vào thì cậu mới cúi đầu không tiếp tục nhìn nữa.

Lâu lâu nhắc lại anh công truyện này tên Hứa Dĩ nhe mấy bà.

Không reup! Không ky! Không hối!

Hãy để lại sao nếu bạn muốn truyện có chương tiếp theo.