Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng

Chương 27: 27: Người Không Muốn Gặp




Ngày nghỉ cuối tuần trời thật chiều lòng người, ánh mặt trời dịu nhẹ len lỏi qua những ngôi nhà cao tầng, Sương Kha tựa người vào cửa xe im lặng ngắm nhìn vẻ đẹp bên ngoài qua ô cửa kính nhỏ.



"Lúc nào về gọi tôi." Trạch Hoắc Hàn lại đỗ xe sát lề đường, quay sang nói với Sương Kha.



Mấy hôm trước cô và Tiếu Tiếu hẹn nhau ngày nghỉ đi dạo phố, đêm qua Trạch Hoắc Hàn ngủ lại nhà cô, lúc cô đi ra ngoài vừa hay anh ta cũng có việc ở công ty, tiện đường cho cô đi nhờ một đoạn.



Sương Kha nghe xong lời anh ta nói, gật đầu mở cửa xe bước xuống.



"Sương Kha, ở đây."

Sương Kha vừa xuống khỏi xe Trạch Hoắc Hàn, đã nghe thấy tiếng Tiếu Tiếu từ xa vang lên, cô theo tiếng gọi đó, nhìn thấy cô bạn của mình đang lạc lõng trong đám người, đứng ở cạnh cây hoa bằng lăng sát lối vào, liên tục vẫy tay như sợ cô không nhìn thấy cô ấy vậy.



"Chờ lâu chưa?"



"Tao cũng mới đến thôi." Nói xong Tiếu Tiếu vui vẻ đưa tay ôm lấy cánh tay Sương Kha, cùng nhau đi vào trung tâm Thương Mại.



"Mày mặc thử kiểu này đi, tao thấy mày mặc lên nhất định sẽ hợp." Trong gian hàng bán quần áo, Tiếu Tiếu liên tục đưa hết cái này đến cái kia bắt Sương Kha đi vào phòng thử đồ mặc ra cho cô ấy ngắm.



Sương Kha thở dài, từ lúc vào đây chỉ mình cô hết đi vào lại đi ra, còn Tiếu Tiếu giống như đang đi xem show diễn thời gian yên vị ngồi trên ghế.



"Tiếu Tiếu mày chắc là muốn đi mua đồ?"

"Người tao với mày không khác nhau là bao, mày mặc vừa tao cũng vừa." Tiếu Tiếu nhoẻn miệng cười, cô rất lười thử quần áo, rất bức bối khó chịu.



"Doãn Nghị vào đây xem đồ đi." Ở bên ngoài Từ Minh Ngọc lôi kéo tay chồng chưa cưới đi vào trong cửa hàng, nhưng khuôn mặt Doãn Nghị lại có vẻ không thích thú lắm với việc đi mua sắm cùng cô ta.



"Thật trùng hợp." Tiếu Tiếu nhìn thấy hai khuôn mặt kia trong đôi mắt hiện lên tia chán ghét, giọng khinh bỉ lên tiếng.



"Mày thấy thế nào, được..." Sương Kha trên người mặc chiếc váy màu hồng phấn, giống như công chúa xinh đẹp kéo rèm bước ra, vừa định xoay một vòng cho Tiếu Tiếu ngắm, thì bất chợt nhìn thấy người trước mặt, lời chưa kịp nói ra, cứ thế khựng lại.



"Hình như em để quên đồ ở quầy hàng vừa lẫy rồi, chúng ta lên đó lấy trước đã." Từ Minh Ngọc không muốn cùng ở một chỗ với Sương Kha, mau chóng đưa Doãn Nghị rời đi.



Nhưng dường như anh ta lúc này đã bị vẻ bên ngoài của Sương Kha mê hoặc, ánh mắt từ đầu tới cuối dán chặt lên người cô.



"Doãn Nghị." Nói một hồi vẫn không thấy anh ta phản ứng gì, trong lòng Từ Minh Ngọc nổi lên cơn ghen tuông, đàn ông đúng là một thứ gì đó rất khó hiểu, lúc quen người này thì ve vãn người kia, khi mất đi lại luôn nhớ tới.




Doãn Nghị từ lúc ở bên Từ Minh Ngọc đầu óc thường xuyên nhớ tới những tháng ngày ở bên Sương Kha, cũng thường hay so sánh tính cách và vẻ ngoài của hai người, càng ngày không hiểu tại sao lại cảm thấy người phụ nữ mình chọn lựa, ngoài gia đình giàu có ra chẳng có điểm gì nổi bật.





"Sương Kha, cậu đi mua quần áo sao? À tiện gặp ở đây mình cũng mời luôn tháng tới mình và Doãn Nghị kết hôn cậu và bạn trai tới chung vui nhé." Từ Minh Ngọc bỏ tay ra khỏi cánh tay Doãn Nghị, kiêu ngạo bước tới gần Sương Kha.



"Chúc mừng, tôi nhất định sẽ tới." Cô cứ nghĩ bọn họ phải sớm kết hôn rồi cơ, bây giờ mới cưới thật khiến cô ngạc nhiên, ánh mắt lơ đã liếc nhìn xuống chiếc bụng bằng phẳng của Từ Minh Ngọc, hóa ra không phải cưới chạy bầu.



"Đúng là làm bẩn mắt người khác." Tiếu Tiếu nhìn hai người kia rời đi, lúc này mới mở lời mắng chửi.



Cũng phải hơn một năm rồi, Sương Kha chưa gặp lại hai người kia, cứ nghĩ bọn họ đã rời khỏi thành phố này rồi, không ngờ vẫn giống như âm hồn vất vưởng lang thang ở đây.



Bây giờ cô gặp tên tra nam kia chẳng còn chút tí cảm xúc nào, đến ghét bỏ thù hận với anh ta cũng lười không muốn nữa.



"Ting...Ting.



"Cô vừa chưa tôi qua."

Sương Kha nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nhấn nút nghe nhỏ giọng nói: "Lát tôi về sau, bọn tôi vẫn đang ở trong..."

"Tôi chờ cô ở ngoài, mời hai người đi ăn cơm." Trạch Hoắc Hàn ở bên dưới trung tâm Thương Mại nhìn lên, anh từ công ty đi ra chạy thẳng tới đây mới gọi điện thoại cho Sương Kha, xem thử cô có nghe lời hay không? Thấy cô nói vẫn ở bên trong vẻ mặt hài lòng cong môi mỉm cười.





"Ai vậy?" Tiếu Tiếu tò mò hỏi.



"Trạch Hoắc Hàn muốn mời mày ăn cơm, được chứ?" Cô định lát nữa mới gọi cho Trạch Hoắc Hàn nói mình muốn cùng Tiếu Tiếu đi ăn trưa, bảo anh về trước đi không cần qua đón, không nghĩ anh ta cứ thế mời bọn họ đi ăn, cô còn không biết cô bạn thân này của mình có muốn ngồi một chỗ với người cô ấy sợ hay không?

"Anh ta mời sao? Đi chứ." Người có tiền hẳn sẽ mời cơm ở những chỗ sang trong, dù Tiếu Tiếu có không thích gương mặt băng giá của anh ta, nhưng với đồ ăn ngon lại chẳng lỡ lòng từ chối, đều là người với nhau đâu đến lỗi anh ta sẽ ăn thịt cô.



Nếu Tiếu Tiếu đã không từ chối, thì cô cũng đâu có cách nào khiến Trạch Hoắc Hàn thay đổi ý định, đành mua sắm nhanh một chút rồi đi xuống, người kia không có kiên nhẫn, để anh ta đợi lâu chỉ mình cô chịu thiệt mà thôi.



"Trạch tổng chào anh, Hì...Hì làm phiền anh rồi." Tiếu Tiếu ngồi lên xe, gượng gạo lên tiếng chào Trạch Hoắc Hàn, nhưng đáp lại cô chỉ là cái gật đầu nhẹ của anh ta.



Sương Kha nhìn vẻ không vui khi bị bơ của Tiếu Tiếu, cô có chút buồn cười vỗ nhẹ lên tay cô ấy, Nếu chưa tiếp xúc qua sẽ thấy anh ta như vậy là kiêu ngạo, thiếu lịch sự, nhưng nếu tìm hiểu kỹ sẽ thấy hành động vừa rồi của Trạch Hoắc Hàn là nể mặt cô ấy rồi, đối với những người khác anh ta đến gật đầu còn tiếc đấy..