Editor: 1814Hz
Lâm Chiếu Hạc mua một ít nhu yếu phẩm cần thiết, sau đó đi đến quầy thu ngân xếp hàng.
Mặc dù là sinh vật giả tưởng nhưng cũng được dựa theo nguyên tắc của không gian thật, vậy nên đứng trước mặt Lâm Chiếu Hạc là con rồng hai đầu, phía sau là người đàn ông cao lớn cao hai mét, còn cậu bị kẹp ở giữa như một con búp bê vải đồ chơi.
Sau đó con rồng hai đầu cao gần hai mét lúc tính tiền còn thuận tay rút ra vài hộp áo mưa bên cạnh hộp kẹo cao su, Lâm Chiếu Hạc lập tức trợn tròn mắt, thầm nghĩ thực sự là con rồng không nhìn lại tướng mạo của mình, lớn như thế mà lại đi sử dụng kích thước của con người...
Ai ngờ con rồng này lại có thể cảm nhận được cậu đang nghĩ gì, một cái đầu của nó quay lại nói với cậu: "Người ta là con gái đó."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Thì ra là thế, chờ chút —— hình như có gì đó sai sai ở đây.
Cái đầu rồng kia quay lại, lạnh lùng xùy một tiếng, là giọng nam, nó nói: "Con người mấy anh thật là biến thái."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Đúng vậy, kể từ khi không gian giả tưởng và không gian thật dung hợp thì đam mê tình dục của mọi người càng ngày càng kỳ quái.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Lâm Chiếu Hạc vẫn còn đắm chìm trong mấy cái đam mê tình dục kỳ lạ của anh bạn. Khu vực này hiện tại tương đối an toàn, nhưng những nơi khác thì chưa chắc, ví dụ như cậu từng nhìn thấy trên một nhà cao tầng là rừng cây rậm rạp ở khu vực có độ dung hợp cao, hoặc những gì chảy dưới sông không phải là nước mà là dung nham, những cảnh tượng này kỳ quái hoang đường như trong giấc mộng. Trong đó đầy rẫy những sinh vật được sinh ra từ trí tưởng tượng của loài người, lúc sự thật và mộng tưởng hợp lại làm một, cũng không biết đó là mộng đẹp hay là ác mộng.
Về đến nhà, vũng nước đọng trên trần nhà Lâm Chiếu Hạc lại lớn thêm một chút, khác hẳn với lần trước, lúc này nước đọng lại trông giống như một hình người đang nằm trên mặt đất...
Lâm Chiếu Hạc nằm trên giường nhìn chằm chằm một lát, trong đầu hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, cậu bật dậy khỏi giường, cầm chìa khóa rồi xông ra ngoài.
Ông Trần hôm nay không tập thể dục ở công viên, Lâm Chiếu Hạc thấy ông đang đọc báo trong phòng bảo vệ.
"Bác Trần." Lâm Chiếu Hạc kêu lên.
Bác Trần thở dài một tiếng, nói: "Chuyện gì hả Tiểu Lâm."
"Phòng trên tầng 18 còn có người ở không?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
Ông Trần: "Gì?? Mười tám vị La Hán?"
Lâm Chiếu Hạc: "... Cháu nói là phòng trên tầng 18!!"
Ông Trần: "Ghê gớm, ghê gớm thật."
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy ông Trần quả thật rất ghê gớm, cậu lau mặt, đang suy nghĩ mình có nên viết thư để giao tiếp hay không thì liền thấy một chùm chìa khóa lớn bên trong góc phòng bảo vệ, trên chìa khóa còn viết rõ số phòng ở chung cư.
Lâm Chiếu Hạc nhanh trí, chỉ chỉ chìa khóa: "Bác Trần, cháu quên mang chìa khóa, bác cho cháu mượn chìa dự bị đi."
Vẻ mặt ông Trần như thể tôi không biết cậu đang nói gì, Lâm Chiếu Hạc dùng tay ra hiệu, cuối cùng ông Trần cũng hiểu, híp mắt nói: "Không mang chìa khóa hả? Người trẻ tuổi sao lại bất cẩn như vậy... Nhà cậu ở tầng nào?"
"Dạ tầng này." Sau khi lừa xong, Lâm Chiếu Hạc đưa tay cầm lấy chìa khóa 18 - 2, vội vàng tạm biệt ông Trần rồi chạy ra ngoài.
Ông Trần mắt lờ mờ, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Chiếu Hạc, đôi mắt vốn đã không lớn nay lại càng nheo chặt hơn.
Lâm Chiếu Hạc cầm chìa khóa đi thẳng lên tầng 18.
Lúc trước thì không sao, bây giờ nghĩ kỹ lại, dù là âm thanh hay vũng nước đọng lại thành hình người trước kia thì cũng rất khả nghi, hay là có người chết trên lầu, sau đó thi thể nằm mãi dưới đất không ai hay biết, cuối cùng thối rữa trên mặt đất, trần nhà bị ăn mòn liền in vết thi thể...
Nghĩ đến đây, Lâm Chiếu Hạc cảm thấy dạ dày mình có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến việc có người chết bốc mùi trên đầu mình thì toàn thân đều run rẩy, nhất định phải lên đó xem rốt cuộc có chuyện gì.
Lúc này trời đã ngả màu, Lâm Chiếu Hạc đi thang máy đến tầng 18.
Phòng 18 - 2 là phòng trong cùng, không biết có phải Lâm Chiếu Hạc bị ảo giác hay không nhưng cậu luôn có cảm giác tầng này không có người ở, thoạt nhìn cũng không có nhiều nhà bật đèn, toàn bộ hành lang đen ngòm như một cái miệng to đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống những người lên đây.
Lâm Chiếu Hạc đi đến trước cửa nhà 18 - 2, cậu nhìn chiếc chìa khóa trên tay rồi lại nhìn cánh cửa đen như mực trước mặt, cậu ngửi thấy mùi kỳ lạ thoang thoảng, thứ mùi hôi thối ẩn trong mùi thơm kỳ lạ, giống như có người dùng nước hoa nồng đậm để che đi thứ mùi tanh tưởi ấy vậy.
Dựa theo cốt truyện bình thường thì Lâm Chiếu Hạc sẽ mở cửa vào xem, nhưng với tư cách là mọt phim lão làng đã xem qua vô số bộ phim ở thế kỷ 21 thì cậu quyết định sẽ hẹn ngày khác để đến khi ngửi được cái mùi này.
"Ngày mai lại lên xem vậy." Lâm Chiếu Hạc tự nói một mình, "Mẹ nó không khí kiểu này, cảm giác nếu vào trong thì sẽ trở thành nhân vật chính phim kinh dị luôn quá..."
Cũng không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, lúc cậu nói ra câu này, bầu không khí xung quanh nháy mắt ngưng đọng lại.
"Mai gặp lại." Lâm Chiếu Hạc thu chìa khóa lại, xoay người chạy đi, giống như con thỏ bị chó truy đuổi.
Cậu chạy một mạch xuống dưới, về nhà bật đèn trốn vào trong chăn, Lâm Chiếu Hạc cảm nhận được hơi ấm của căn nhà, không có nơi nào an toàn hơn ổ chăn của mình, Lâm Chiếu Hạc vui mừng nghĩ. Ổ chăn mềm mại khiến cậu nhanh chóng buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại, dường như thứ mùi thơm kỳ diệu ấy vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, một lát sau cậu nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Lâm Chiếu Hạc gạt chuyện xảy ra tối qua sang một bên, đến địa điểm mà Trang Lạc đã hẹn từ trước.
Trang Lạc vẫn đẹp trai như ngày nào, hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần dài màu đen, mái tóc đen như quạ bị gió thổi hơi xù xù, hôm nay hắn không đeo kính, lộ ra đôi đồng tử đen tuyền xinh đẹp, nếu không phải Lâm Chiếu Hạc biết rõ hắn không phải là người xuyên đến đây thì chỉ sợ bản thân cũng cảm thấy hắn là một nam chính xinh đẹp bước ra từ tác phẩm giả tưởng.
Con người ai cũng thích những thứ xinh đẹp, Lâm Chiếu Hạc cũng không ngoại lệ, vậy nên cậu còn ráng nhìn thêm vài lần.
Trang Lạc dường như cũng không để ý đến hành động nhỏ này của Lâm Chiếu Hạc, hắn nhìn đồng hồ: "Anh ta sắp tan tầm rồi à?"
"Chắc vậy." Lâm Chiếu Hạc đáp, "Năm giờ tan tầm, đến siêu thị mua nguyên liệu về nhà nấu cơm, cơm nước xong xuôi thì đúng tám giờ đến phòng tập tập hai tiếng... Đúng là có quy củ."
Trang Lạc như đang suy nghĩ điều gì đó mà gật đầu.
"Sống quy củ như vậy, nhìn không giống như mấy người sẽ ngoại tình." Lâm Chiếu Hạc vuốt cằm phân tích, "Người bình thường ngoại tình sẽ hẹn hò vào nửa đêm à? Bình thường không phải là hay tìm cơ hội để gặp tình nhân của mình sao, nửa đêm mà ra ngoài thì cũng đáng ngờ thật."
"Cậu rất có kinh nghiệm đó." Trang Lạc nói.
"Cũng tốt mà." Lâm Chiếu Hạc khiêm tốn, "Tất cả đều là nhờ phúc của sếp hết."
Trang Lạc: "?"
Lâm Chiếu Hạc nhận thức được rằng lời nói mình hơi tối nghĩa, nói thêm: "Không phải, ý tôi là sếp luôn cho tôi mấy nhiệm vụ như vậy."
Trang Lạc nở nụ cười dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Có phải cậu muốn làm những nhiệm vụ kích thích như của Trương Tiêu Tiêu không?"
Lâm Chiếu Hạc lạnh sống lưng: "Không có, tôi không có ý này."
"Ngoan." Trang Lạc xoa xoa đầu Lâm Chiếu Hạc, tóc Lâm Chiếu Hạc tương đối mảnh, lúc sờ vào có cảm giác bồng bềnh, hắn bình tĩnh nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của Lâm Chiếu Hạc, xoa xoa thêm hai lần rồi mới thu tay về.
Mặc dù Lâm Chiếu Hạc cảm thấy sếp nhà mình không đúng lắm nhưng cậu cũng không dám có kiến nghị, chỉ hy vọng sếp đừng giao công việc của Trương Tiêu Tiêu cho cậu, nếu không thì đúng là địa ngục —— theo nghĩa đen.
Lúc bầu không khí đang vô cùng lúng túng thì Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy một bóng người quen mắt đang xuống cầu thang, đó là đối tượng bọn họ đang theo dõi - Phó Lê.
"Anh ta ra rồi!" Lâm Chiếu Hạc kêu lên, "Ơ, anh ta muốn đi đâu vậy?" Hiện tại mới chỉ 4 giờ 30 phút, nửa tiếng nữa mới đến giờ tan tầm.
Sau khi Phó Lê xuống lầu thì quay người rẽ vào một quán cà phê gần đó, Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ lẽ nào anh ta muốn đi uống cà phê?
Trang Lạc: "Đi." Không đợi Lâm Chiếu Hạc phản ứng, hắn đã đi về phía quán.
Lâm Chiếu Hạc đuổi sát theo sau, lúc vào trong, cậu nhìn quanh quán một lần, sau đó mở to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy đối tượng bọn cậu đang theo dõi.
Chỉ thấy Phó Lê ngồi trong góc, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, cô gái kia mặc một chiếc váy ngắn lộng lẫy, mái tóc màu hồng nhạt, xem ra là một nhân vật anime. Lúc này hai người đang xì xào bàn tán, hành động vô cùng thân mật, rất khó để khiến người ta nghĩ rằng bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè.
"Ha." Không ngờ vừa đến lại nhìn thấy cảnh tượng táo bạo như vậy, Lâm Chiếu Hạc vội lấy máy ảnh đã chuẩn bị từ trước ra chụp liên tiếp mấy bức.
Trang Lạc ngược lại không bất ngờ chút nào, bình tĩnh gọi nhân viên phục vụ đến cho hai ly cà phê.
"Anh ta ngoại tình thật rồi?" Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng bàn luận với sếp nhà mình.
Trang Lạc: "Nhìn sơ qua thì chắc là vậy."
"Không phải anh ta thích đàn ông hả?" Lâm Chiếu Hạc nói, "Sao lại ngoại tình với phụ nữ?"
Trang Lạc liếc nhìn cậu: "Cậu đọc cuốn tiểu thuyết đó thật à."
Lâm Chiếu Hạc: "... Không phải sếp đưa cho tôi sao?"
Trang Lạc: "Hình như là vậy."
Lâm Chiếu Hạc: "Không đúng, anh cũng đã đọc nó mà?"
Trang Lạc: "Nội dung chán quá nên tôi không đọc."
Lâm Chiếu Hạc: "..."
Trang Lạc: "Cậu không đọc hết đó chứ?"
Lâm Chiếu Hạc: "... Không đâu." Cậu nào dám nói chẳng những cậu đã đọc hết, thậm chí còn đọc tận hai lần.
Phó Lê và em gái xinh đẹp dính nhau vô cùng thân mật, mãi đến khi sắp tan làm hai người vẫn lưu luyến không chịu tách rời nhau, nếu người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng là một cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt. Dù vậy nhưng bọn họ còn phải tiếp tục ngồi xổm, mặc dù hai người có cử chỉ thân mật nhưng cũng không làm ra những động tác đặc biệt khác người, chẳng hạn như ôm hôn nhau.
Vậy nên hai người ăn tối bình thường, sau đó xuống lầu Nguyên Lương tìm chỗ tiếp tục ngồi xổm.
Nhiệm vụ bình thường kiểu này chỉ cần một mình Lâm Chiếu Hạc là đủ rồi, nhưng lần này không biết Trang Lạc uống nhầm thuốc gì mà lại kiên quyết muốn cùng đi. Lâm Chiếu Hạc chỉ có thể suy đoán đây là một vị khách đặc biệt quan trọng, cũng không biết bọn họ có quan hệ gì...
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nói tôi rất thích tên "Mưu sát thế giới giả tưởng" này, nhưng biên tập viên nói mưu sát không được, tôi nói "Săn lùng thế giới giả tưởng", biên tập viên nói thế giới giả tưởng không được, tôi nói vậy để là "Săn lùng tận thế" đi. biên tập viên nói tận thế cũng không được, tôi nói chúng tôi hiện tại như cá viên mì dày*, làm việc tính toán cẩn thận.
Nhưng tôi vẫn thích cái tên "Mưu sát thế giới giả tưởng" cơ (nghẹn ngào bật khóc).
*Cá viên mì dày: trò đùa trên internet, ý chỉ muốn làm khó người ta.