Sơ Nguyệt - Tứ Niên

Chương 9




Xe ngựa dừng ở bên ngoài chùa Mộ Uyên.

Cố Thanh từ cõng tiểu thư, bò lên trên chín trăm chín mươi chín bậc thềm đá.

Ta xa xa đi theo phía sau bọn họ.

Chỉ là một nhân vật quần chúng, một cái bóng......

Tiểu thư nâng lên ống tay áo vì hắn lau mồ hôi, Cố Thanh từ bắt lấy tay của nàng, mặt giãn ra nhìn nàng cười một tiếng.

Chua xót chỉ là một cái chớp mắt.

Ta tự biết mình không có suy nghĩ không nên có, cũng không xứng có.

Thân mật cùng nhau đã nhiều lần như vậy, hắn cũng chưa từng cười như thế với ta chỉ một lần.

Cố Thanh Từ mang theo nàng bước vào Phật điện, đốt hương cầu nguyện.

Ta lặng yên canh giữ ở bên ngoài.

Nghe hắn thanh âm hắn nhanh lại êm như nước chảy, mỗi chữ mỗi câu nói: "Khách phàm trần tục Cố Thanh Từ, phụng hương kính thần phật, cầu Phật Tổ phù hộ đại phu nhân của ta, một thế bình an, sống đến già. Ta Cố Thanh Từ, nguyện ý đánh đổi tất cả những gì mình có."

Bên trong, đàn hương khói bay lượn lờ, tay của ta run lên một cái, tâm cũng đi theo run lên.

Đột nhiên, Cố Thanh từ ôm Kiều Doanh vọt ra, bờ môi nhợt nhạt, mặt mũi kinh hoàng trắng bệch.

"Tiểu thư...... Nàng sao rồi?"

"Bệnh tim của nàng ấy đột nhiên tái phát, ta mang nàng trở về!" Cố Thanh Từ vứt xuống câu nói này, liều lĩnh ôm Kiều Doanh, vội vã rời đi.

Trên núi sắc trời tối rất nhanh, mưa bụi lạnh buốt bắt đầu nổi lên.

Toàn bộ người của Cố gia bởi vì bệnh của tiểu thư đều rời đi.



Hắn chỉ vứt xuống một mình ta.

Nếu như có thể thừa cơ rời đi, không còn phải về phủ Thế tử nữa......

Ý nghĩ này chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.

Trừ phi ta c.h.ế.t đi, hoặc là sinh hạ thuốc bọn họ cần, tiểu thư cùng Kiều gia sẽ không bỏ qua cha mẹ ta.

Sắc trời u ám, đường núi gập ghềnh khó đi.

Ta nặng nề mà ngã xuống, đầy người dính bùn, quần áo ướt đẫm, mắt cá chân cũng sưng phồng lên.

Sắc trời dần tối nơi núi rừng sâu xa, truyền đến âm thanh thú gào.

Ta thử đứng người lên, lại ngã trở về, nước mưa nặng hạt chiếu vào mặt tái nhợt, ngược lại là chật vật cực kỳ. Ở đây nghỉ ngơi một đêm, không nhiễm phải phong hàn, cũng sẽ bị cọp báo sài lang ăn sạch sẽ.

Cũng tốt.

Dù sao cũng tốt hơn trở về, hầu hạ một người mặt lạnh, lòng lạnh.

Đường núi nơi xa, truyền đến tiếng vó ngựa gấp rút.

Một con tuấn mã màu đen từ bên cạnh lướt qua ta.

Khát vọng sống thúc giục ta, từ bên trong màn mưa phát ra tiếng cầu cứu nhỏ bé yếu ớt.

“...... Có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường hay không?"

Móng ngựa dừng lại, người trên lưng ngựa ghìm chặt dây cương trở về. Ta thấy rõ chiếc mũ rộng che khuất gương mặt.

Chỉ nhớ rõ một đôi mắt hoa đào, làm xao động tâm hồn người khác, lại ẩn chứa lệ khí nhàn nhạt.



Trên đời thì ra cũng có người tương xứng so sánh với thế tử.

Hắn tung người xuống ngựa, tay đè tại thân kiếm bên hông, thanh âm trong sáng hỏi ta: "Ngươi là một nữ tử yếu đuối, tại sao lại ở chỗ này?"

Ta không có lên tiếng, cởi vớ giày, đem mắt cá chân lộ tại trước mắt hắn, nói khẽ: "Ta không phải tặc nhân, ta dâng hương trở về bị trật chân, mới có thể đợi ở chỗ này, tiểu lang quân có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?"

Hắn bỏ dời mắt đi chỗ khác, tai vốn đang trắng, mắt trần có thể thấy đỏ lên.

Nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ là mấy năm không về hoàng đô, Nữ tử bên trong đô thành đều đã thế này rồi à...... Không biết thẹn!"

Ta không phải tiểu thư khuê các, chỉ là một món đồ chơi dùng để làm ấm giường và sinh con trong nhà giàu có.

Thanh danh trong trắng, chưa từng là thứ bản thân ta có thể vọng tưởng.

"Có thể dìu ta một chút không?" Ta một chân đứng lên.

Hắn sải bước đi đến trước mặt ta, ta đưa tay khoác lên trên vai hắn, cảm giác được hắn thân thể cao gầy lập tức cứng ngắc.

"Tiểu lang quân, phiền ngàu giữ ta một chút, ta không lấy sức nổi."

Tai hắn đỏ đến nỗi tựa hồ nhỏ ra huyết.

Trầm giọng khó chịu: "Phiền toái như vậy nữa!"

Hắn cúi vòng eo rắn chắc xuống, hai tay ôm một cái, liền đem ta ôm vào trong ngực, nắm lên lưng ngựa.

Cùng ta giữ một khoảng cách, thanh âm lãnh nói tiếp: "Nhà ngươi ở nơi nào? Ta đưa ngươi trở về."

Ta không có giấu diếm, nói chi tiết: "Ta là hạ nhân trong phủ thế tử, làm phiền tiểu lang quân tiễn ta về đó."

Hắn mày kiếm chau lên, kinh ngạc: "Ngươi là người của phủ thượng của Cố Thanh Từ phủ? Hắn đem ngươi ném ở chỗ này?"

Nửa ngày, hắn hiểu rõ, không cảm thấy kinh ngạc cười nhạo: "Hắn là loại người không tim không phổi, có thể làm ra chuyện này cũng là bình thường, may mà vận khí ngươi còn tốt nên mới gặp được ta. Nhớ kỹ, ta tên Tần Dục, là ân nhân cứu mạng của ngươi. Hôm nào để phải bảo chủ tử ngươi đến tạ ơn ta!"