Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 3




Cùng với tiếng ve hạ ríu rít, tiếng nói trong trẻo như châu ngọc rơi trên khay vô cùng êm tai.

Khi thì nàng dồn dập trào dâng, nói năng khí phách, khi thì như khóc như tố, thùy mị dịu dàng.

Bùi Tấn cứ như vậy dựa trên ghế bành, cách tấm bình phòng im lặng nghe.

Sở dĩ chàng theo tới đúng là vì hơi không vui với cô nương Phó gia này, tuy nàng có điều ấm ức, nhưng lại to gan quỳ gối ngoài cổng Chính Dương giải oan, cũng coi như tạo áp lực cho vị thiên tử là chàng. Bậc nữ tử thế này đúng là hiếm thấy, chàng rất muốn nghe xem, nàng tranh luận như thế nào.

Không ngờ cẩn thận mà nghe, Phó Nhiêu lại tự kể lại mười năm này, nàng nâng đỡ Từ Gia kia từng bước một thi từ Thanh Châu đến kinh thành thế nào: “Năm ấy vào kinh ngủ ở khách điếm, hắn ta đột phát bệnh cảm lạnh, bệnh nặng, lúc đó bên ngoài mưa to như trút nước, tính mạng hắn gặp nguy hiểm, mà tiểu nữ tử không có cách nào khả thi, cầm cây trâm còn sót lại của mẹ ruột, dầm mưa chạy tới hiệu cầm đồ cầm được mấy vụn bạc, lại cầm bạc đến nhà y sĩ, quỳ suốt hai canh giờ lão y sĩ kia mới bằng lòng ra ngoài cứu hắn một mạng, nếu nói cái mạng đó của hắn do ta và mẫu thân cứu cũng không quá…”

Chỉ nghe thấy tiểu cô nương kia khóc nức nở tựa như mưa phùn Giang Nam, nghẹn ngào không ngừng, như một tầng khói che trong lòng chàng, chàng cũng theo đó sinh ra mấy phần bực bội, không biết là phẫn uất thay Phó Nhiêu, hay tức giận nữ nhi nhà mình mắt bị mù, càng thêm chán ghét Từ Gia.

Nếu đỗi chỗ, chàng có thể hiểu được tâm tình lần này của Phó Nhiêu, cũng khó trách nàng đập nồi dìm thuyền, dám cáo ngự trạng.

Tiểu cô nương ngoài bình phong cầm khăn che miệng anh đào, hốc mắt đo đỏ, đuôi mắt kéo ra chút màu đỏ hồng, khiến dung nhan vốn đẹp đẽ lại thêm vài phần nhu mì đáng thương, chỉ nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: “Đại nhân, tất cả tâm tư của tiểu nữ tử đã gửi gắm trên người hắn, coi hắn như mạng, hiện giờ hắn ném ta đi, muốn cưới người khác, xin hỏi đại nhân, ta có thể nhịn được sao? Chỉ hận lúc trước không nên đưa hắn vào kinh, cho dù không có chức Trạng nguyên này, ta cũng không muốn chia lìa với hắn…” Nói tới đây Phó Nhiêu che mặt nhỏ giọng khóc.

Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh nghe vậy, mặt lộ vẻ xấu hổ: “Theo ý ngươi, là không muốn buông tay?”

Phó Nhiêu nhẹ nhàng lau nước mắt, cơ thể hơi rụt, dịu dàng nức nở hỏi: “Công chúa điện hạ kim tôn ngọc quý, muốn nam nhân gì mà không có, chi bằng trả lại Trạng nguyên lang này cho ta…”

Mắt hạnh của nàng trợn tròn, đen lúng liếng, lòng đầy mong chờ nhìn Khúc Ninh.

Khúc Ninh nghe vậy đầu muốn phình to, lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoàng đế trong bình phong, thấy mặt chàng không biểu cảm, trán ông ta lại rịn một lớp mồ hôi mỏng, ông ta lau trán, miễn cưỡng cười nói: “Phó cô nương, Công chúa là quân, ngươi là thần, Từ Gia kia đã làm chuyện phu thê, phải làm phò mã.”

Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt nhỏ lập tức sụp xuống, bộ dạng muốn khóc.

Mặt Khúc Ninh đầy vẻ khó khăn, ông ta đỡ trán, che lại mà âm thầm nhìn Bùi Tấn một cái.

Mặt Bùi Tấn lộ vẻ hối hận, coi như chàng đã nhìn ra tiểu nữ nhân này khó đối phó, chân trước còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mắng Từ Gia kia là tên phụ bạc, quay lưng lại không chịu buông tay. Bùi Tấn là nhân vật thế nào, nửa giang sơn đều do chàng đích thân gầy dựng, hiện giờ sở hữu bốn biển cũng đã mười mấy năm, sao không nhìn ra trò xiếc này của Phó Nhiêu.

Đây là muốn nói điều kiện.

Đốt ngón tay của chàng khẽ gõ ba cái trên đầu gối, Khúc Ninh hiểu ý, cắt ngang tiếng khóc của Phó Nhiêu: “Phó cô nương, bệ hạ có ý chọn một rể hiền trong kinh thành thay ngươi, ngươi nên biết rằng, bình thường thiên tử không ban hôn, đây là vinh quang cỡ nào.”

Phó Nhiêu nghe vậy âm thầm đảo mắt lạnh, bớt hứa hẹn phi lý đi, nàng không để mình mắc bẫy đâu.

Miệng nhỏ của nàng lẩm bẩm, ấm ức nói: “Đại nhân, ngài nên biết là, ta gả cho Trạng nguyên đương triều, câu cửa miệng là không phải tiến sĩ không vào Hàn lâm, không phải Hàn lâm không vào Nội các, Từ Gia chắc chắn là Các lão tương lai. Người khác, ta sẽ nhìn không lọt mắt!”

Khúc Ninh nghẹn lại, nhưng lời này cũng có lý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiền đồ tương lai của Từ Gia như gấm.

Ông ta lén liếc nhìn Hoàng đế một cái.

Bùi Tấn lười biếng dịch người, khuôn mặt tự phụ hiện màu trắng lạnh, im lặng cười cười.

Ai nói Từ Gia là Các lão tương lai, từng hỏi chàng chưa?

Khúc Ninh hiểu ý, nghiêm mặt nói: “Phó cô nương, tương lai của Từ Gia thế nào không ai nói được, ngươi vẫn nên nắm chặt điều trước mắt cho thỏa đáng, bệ hạ biết ngươi chịu ấm ức, có lòng bồi thường cho ngươi, cô nương thấy tốt thì nhận đi.”

Khúc Ninh nói xong, thấy ánh mắt Phó Nhiêu không chớp, ông ta không khỏi thầm giận, tiểu nữ tử này quá lợi hại.

Im lặng, rồi ông ta cắn răng nói: “Ngoài ra, còn ban thưởng cho ngươi một điền trang, xem như bồi thường, vị trí của điền trang kia cực kì tốt, ở Kinh Giao, bên cạnh còn có một cánh rừng, ngươi kinh doanh cho tốt, sau này không lo ăn mặc.”

Đây là ý chỉ Khúc Ninh xin được từ Hoàng đế.

Ban cho nàng một mối hôn sự, lại thêm ban thưởng đã tính là hậu đãi.

Phó Nhiêu đỡ chung trà, nhẹ nhàng cười: “Đại nhân, đương kim thủ phụ Nội các là Trạng nguyên thời tiên đế, tiền đồ của Từ Gia dù thế nào cũng không kém hơn, ta gả cho hắn, ai dám bất kính với ta? Chưa nói đến vinh quang thanh danh đó, sau này còn có vinh hoa phú quý hưởng không hết, cái gì mà điền trang cửa hàng, vàng bạc châu báu, tất nhiên là tới như nước chảy… Không chừng đệ đệ ta cũng có thể thăng chức theo rất nhanh đấy.”

Khúc Ninh nghe vậy cạn lời cứng họng.

Bùi Tấn sau bức bình phong còn giận đến phải cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ý của Phó Nhiêu, hắn đã sáng tỏ, đây là danh cũng muốn, lợi cũng muốn.



Tiểu cô nương này, thật đúng là khó chơi.

Khúc Ninh cũng đen mặt theo: “Phó cô nương, ý ngươi là gì?”

Phó Nhiêu cũng không vòng vo, chậm chạp nhấp một ngụm trà, lại cười nói: “Đại nhân, mong ngài thay dân nữ hồi bẩm bệ hạ, dân nữ có ba yêu cầu.”

“Thứ nhất, dân nữ nâng đỡ phò mã đi học, xem như gia sản đã mất hết, phí tổn trong đó ít cũng có thể mua hai thôn trang cửa hàng, ít nhiều gì Công chúa điện hạ cũng nên bồi thường cho ta một ít.”

“Còn nữa, trải qua chuyện này thanh danh dân nữ bị tổn hại, e là sau này hôn sự khó thành, ta sẽ dứt khoát coi chừng gia mẫu, dạy dỗ ấu đệ, cũng bỏ đi tâm tư thành thân này, bệ hạ có nên ban cho ta một phong hào, cũng bớt cho người ta chỉ trỏ.”

“Ngoài ra, mong bệ hạ chấp thuận cho đệ đệ ta vào Quốc Tử Giám học.”

Khúc Ninh nghe vậy mặt lộ vẻ giận dữ, giọng điệu biến nghiêm khắc: “Phó cô nương, ngươi cũng biết phong hào kia không phải chuyện tầm thường, không phải thân thích công quý, hay hoàng thân tông thất thì không thể cho, ngươi đây là… già mồm át lẽ phải!”

Ông ta không dự đoán được lá gan Phó Nhiêu lại lớn đến mức này, dám công khai đòi phong hào.

Phó Nhiêu buông tay, mặt đầy vẻ vô tội nói: “Nếu đi theo Từ Gia, thứ sau này ta không thiếu nhất là nhất phẩm hoặc nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, phong cho ta một chức Huyện chúa cấp thấp cũng không coi là quá đáng chứ.”

Khúc Ninh rất chán nản, không có cách gì với Phó Nhiêu, chỉ âm thầm nhìn vào bình phong.

Phó Nhiêu nói chuyện với Khúc Ninh một hồi lâu cũng coi như nhìn ra, vị ngồi trong bình phong là một vị cao quý.

Nàng từng gặp Trình Khang, nếu là Trình Khang thì không cần thiết phải cách bình phòng, nói lên rằng nhân vật bên trong chắc chắn thể diện còn lớn hơn Trình Khang, đây có thể là ai, chẳng lẽ là bệ hạ đích thân tới?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Phó Nhiêu chợt giật mình.

Thiên tử đích thân giá lâm, nói vậy cũng rất coi trọng việc này, nàng sớm đã nghe nói về Càn Trinh Đế tài đức sáng suốt, đại thần trong triều đều là thần tử của xã tắc, sông trong biển không gợn sóng, tứ bề đều tin phục, nếu không phải như thế, nàng cũng không dám cáo ngự trạng.

Từ trước tới nay Phó Nhiêu rất can đảm, lập tức buông chung trà, quỳ lạy xuống, nức nở nói: “Đại nhân, nếu không có phong hào, khó bảo đảm sau này Công chúa và phò mã sẽ không làm khó ta, ba yêu cầu này cũng coi như có tình có lý, không như thế không thể bình ổn nỗi phẫn uất trong lòng dân nữ. Thường nghe nói bệ hạ yêu dân như con, nếu bệ hạ đổi vị thế mà nghĩ, chắc chắn sẽ hiểu rõ nỗi khổ của dân nữ, mong đại nhân thành toàn!”

Lời này của nàng rõ ràng là nói hướng về Hoàng đế.

Bùi Tấn sau bình phong không khỏi lộ vẻ quái lạ, tiểu nữ tử này thật sự thông minh, đã đoán ra thân phận của chàng.

So với Khúc Ninh, chàng vừa nghe được yêu cầu của Phó Nhiêu, lòng chàng ngược lại càng bình tĩnh.

Từ xưa gặp được nữ tử tài đức rồi ban phong hào cũng không coi là lạ, Phó Nhiêu có hiếu danh, gần đây chàng tuyên dương đạo hiếu, thứ hai là an ủi Phó Nhiêu, ban một phong hào làm thành một đoạn giai thoại.

Ngón tay chàng gõ lên gối ba cái.

Khúc Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy nói với Phó Nhiêu: “Ý của cô nương bản quan đã hiểu, cô nương về phủ trước, đợi bản quan bẩm báo bệ hạ, sẽ báo lại sau.”

Phó Nhiêu cũng biết Khúc Ninh sẽ không đồng ý ngay trước mặt nàng, nàng mãi dập đầu rồi mới rời đi.

Đợi nàng vừa đi, Bùi Tấn vòng ra từ sau bình phong, tiến đến song cửa sổ của căn phòng mà nhìn bóng hình Phó Nhiêu, chỉ thấy nàng được thị nữ đỡ, hơi khom người vào xe ngựa, ráng chiều đầy trời, chiếu rọi thân hình yểu điệu ấm áp mềm mại, có can đảm, có kiến thức, nữ tử phi thường.

Chàng thu tầm mắt, đặt trên người Khúc Ninh: “Đồng ý với nàng.”

Khúc Ninh hơi lộ vẻ kinh ngạc, khom người đáp: “Bệ hạ tài đức sáng suốt, là phúc của cô nương Phó gia, cũng là phúc của bá tánh.”

Trên có minh quân, trí tuệ tàng sơn nạp hải, dưới có hiền thần, trong triều muôn hình vạn trạng, đúng là dấu hiệu của thời thịnh thế.

Chiều tối, ý chỉ đưa đến Phó phủ, nói rằng, Thánh thượng nghe cô nương Phó gia là đời sau của Thái phó tiền triều, chí hướng cao lớn tốt đẹp, có can đảm có kiến thức, lại thêm lòng hiếu thuận cảm động đất trời, đặc biệt phong làm Huyện chúa Càn Ninh, thực phong điền trang một trăm khoảng, thưởng cho một cửa hàng phía Tây chợ, trang sức, lăng la tơ lụa hai xe, chuẩn cho đệ đệ vào Quốc Tử Giám học.

Phó Nhiêu cùng Trịnh thị cảm kích không thôi, khấu tạ thiên ân, Phó Nhiêu thầm nghĩ đúng là Thánh thượng không tệ, lại thoải mái như vậy, có thể thấy được là một minh quân.

Nếu người thật sự muốn xử lý chuyện này, sẽ có trăm cách đối phó nàng, đơn giản là lòng dạ khoan dung, không so đo với nàng, thấy thương nàng thôi.

Đương nhiên, trong đó tất cũng có công giúp đỡ của Trình lão Ngự sử.

Phó Nhiêu vui mừng khôn xiết, lập tức sai người đưa tin đến thư viện Chung Nam, gọi đệ đệ Phó Khôn về kinh.

Phó phủ vui đến tận trời, mở tiệc chiêu đãi quê nhà.



Công chúa Bình Khang và Từ Gia bên kia lại không được tốt như vậy.

Bùi Tấn hồi cung lập tức triệu kiến Công chúa Bình Khang, mấy năm nay chàng sống an nhàn, ít khi tức giận, con nối dõi dưới gối không nhiều lắm, chỉ có ba trai ba gái. Đại Hoàng tử cơ thể suy nhược, Nhị Hoàng tử chết yểu, Tam Hoàng tử có vài phần thông minh nhưng nhỏ tuổi, chỉ có trưởng nữ này thông minh lanh lợi từ nhỏ, coi như một tay chàng nuôi lớn, ngày thường đôi phần kiêu căng, không ngờ bây giờ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ cỡ này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nương Phó gia kia chỉ lớn hơn nó hai tuổi, nhưng sự thông tuệ khí phách kia, nữ nhi lại không sánh kịp.

Thất vọng cực độ, Bùi Tấn ngược lại cũng không mắng ả ta, chỉ là lạnh mặt, lạnh giọng nói: “Trầm nể mặt mẫu phi ngươi mới tác thành cho ngươi, đường là tự ngươi chọn, sau này đừng hối hận. Ngoài ra, ngươi nên biết Phó gia kia vì để Từ Gia thi đậu Trạng nguyên mà mất hết gia sản, trẫm và triều đình không thể thay ngươi cõng cái nồi này được, việc ban thưởng cho nàng ta ngươi tự gánh vác hết, phủ Công chúa của ngươi bị hủy bỏ, ngươi tự đến ở chỗ Từ Gia, làm phu nhân Trạng nguyên của ngươi đi.”

“Phụ hoàng…” Công chúa Bình Khang quỳ gối giữa đại điện, nước mắt ào ào rớt xuống, đi bằng đầu gối về phía Bùi Tấn, quỳ dưới gót chân chàng, nắm chặt góc áo chàng, rưng rưng nhìn: “Phụ hoàng, nữ nhi sai rồi, ngài tha thứ cho nữ nhi lần này đi, nữ nhi không dám nữa…”

Khuôn mặt Bùi Tấn trầm tĩnh nhìn ả, sóng mắt cũng không động: “Trẫm là thiên tử, lần này không giết Từ Gia đã là thiên vị, nếu ngươi cứ ngu xuẩn bất cần, trẫm giết hắn, ngươi đến Hoàng miếu xuất gia làm ni cô.”

Công chúa Bình Khang sợ tới mức tiếng khóc bỗng ngừng, chỉ cụp mắt nức nở, không dám nói nữa.

Lòng ả âm thầm tính cho Phó Nhiêu một món nợ.

Thầm nghĩ chờ tiếng gió vừa qua, quay đầu làm nũng là chắc chắn có thể khiến phụ hoàng vui, phủ Công chúa không còn thì thôi, chỉ cần còn đất phong, ả chẳng sợ không có bạc tiêu, ngoài ra chờ ả và Từ Gia sinh con, qua hai năm, chắc chắn phụ hoàng sẽ ban thưởng phủ đệ cho ả.

Vì thế ả càng ra vẻ thông minh mà nâng đôi mắt đẫm nước, được hời mà nói: “Phụ hoàng, nữ nhi biết sai rồi, nhất định nữ nhi sẽ sửa, sau này không để người nhọc lòng nữa.”

Bùi Tấn híp mắt, cũng chưa nói gì, vẫy tay ra hiệu cho ả đi ra.

Cùng lúc ban chiếu thư đến Phó gia, chàng cũng hạ chỉ gả thấp Công chúa Bình Khang cho Từ Gia.

Chỉ là chân trước thánh chỉ được đưa đến Từ phủ, quay lưng Vũ Lâm vệ đã kéo Từ Gia đi, đánh 30 trượng trách phạt, đánh Từ Gia đến nỗi da thịt bong tróc, ngất xỉu.

Lúc đó Công chúa Bình Khang ở cung Phỉ Thúy của Thục quý phi đợi gả, nghe tin nước mắt tuôn rơi, không dám cầu xin, chỉ đành phái cung nhân tặng thuốc mỡ tốt nhất đến Từ phủ.

Ba ngày sau, Từ Gia mang theo thương tích chạy vào Phó phủ, Phó Nhiêu và hắn ký thư hòa li trước mặt mọi người.

(*)Thư hòa li: đơn li hôn được hai bên đồng thuận, khác với hưu thư (đơn bỏ vợ)

“Của hồi môn ta đưa đến Từ phủ, ta không cần. Toàn bộ chi phí ngươi ăn mặc ở nhà ta mấy năm nay, đổi hết thành bạc trả cho ta.”

Từ Gia được hạ nhân đỡ, mồ hôi mỏng trên trán rịn ra ngoài, cũng không có sức biện bạch với Phí Nhiêu, đúng lúc sau khi hắn đỗ Trạng nguyên được không ít thương hộ đến thăm hỏi xin chữ, ít nhiều cũng tích được chút gia sản, đồng ý đưa cho Phó Nhiêu hai ngàn lượng bạc.

Mấy ngày nay hắn nửa chết nửa sống, lần đầu tiên sinh ra chút hối hận, nếu hắn không nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, có lẽ cũng không đến mức chịu tội, hắn đã là Trạng nguyên, chỉ đơn giản là bò lên chậm một chút, nghĩ vậy, hắn đưa bạc cũng sảng khoái.

Phó Nhiêu cầm thư hòa li cùng ngân phiếu hai ngàn lượng bạc kia, im lặng hồi lâu.

Tình nghĩa mười năm, xem như kết thúc.

Hôm sau, đệ đệ Phó Khôn về phủ, hiểu từ đầu đến đuôi câu chuyện, đứa con nít mười tuổi khí thế hùng hồn muốn lí luận với Từ Gia, lại bị Phó Nhiêu cản lại, khuyên bảo nửa ngày, nghỉ một đêm, hôm sau lập tức đưa cậu đến Quốc Tử Giám.

Vào Quốc Tử Giám, hi vọng thi đỗ của đệ đệ đã lớn thêm không ít, đây là chuyện Phó Nhiêu mừng nhất.

Hiện giờ Phó Nhiêu được một cửa hàng, trong tay cũng có tiền dư, bèn cân nhắc làm ăn.

Tổ mẫu nàng chính là y nữ nổi tiếng ở địa phương, từ nhỏ nàng mưa dầm thấm đất, học được không ít phương thuốc, đặc biệt sức khỏe của mẫu thân nàng trước nay không tốt, nàng thường xuyên tự pha chế thuốc, nghĩ tới nghĩ lui, định kế thừa nghề gia truyền của tổ mẫu, đúng lúc nhà mẹ đẻ của tổ mẫu làm buôn bán thuốc, nàng bèn viết thư đến Thanh Châu, thường xuyên qua lại, dày vò nửa tháng, đã mở một tiệm thuốc ở phía Tây chợ.

Phó Nhiêu biết rõ nữ tử khuê phòng và phụ nữ hơi có chút giấu bệnh sợ thầy, bèn chế mấy viên thuốc nhằm vào bệnh phụ nữ, sách trung y nhà nàng có rất nhiều, tổ mẫu cũng để lại không ít bài thuốc, nàng bèn nghiên cứu chế tạo ra một ít thuốc mỡ trị thương và nước thuốc.

Phó Nhiêu không xem bệnh cho người ta, chỉ bán thuốc viên, thuốc mỡ.

Dược và hương cũng cùng gốc, bình thường nàng cũng thích điều chế hương, tự biết nữ quyến kinh thành thích dùng huân hương, hương liệu dùng rất tốt, cũng có thể chữa bệnh, Phó Nhiêu làm buôn bán dược hương, ở kinh thành này cũng coi như có phong cách riêng.

Chỉ là nghề này không thể so tài, phải dựa vào danh tiếng, mới mở thì đừng hòng khách khứa đầy nhà. Phó Nhiêu cũng không vội, hiện giờ nàng có điền trang trong tay, chủng dược liệu và quả trong cánh rừng kia, Hoàng đế còn thưởng cả nô bộc trong thôn trang kia cho nàng, trong nhà không lo ăn mặc.

Một hôm Bùi Tấn cải trang vi hành, đi ngang chợ tây, đúng lúc nhìn thấy cửa hàng dược hương của Phó Nhiêu, chợt nhớ ra cửa hàng này là cơ sở kinh doanh ngầm của chàng, sau khi chàng lên ngôi, gia nghiệp ban đầu của phủ Hoàng tử toàn bộ về nội khố, giờ phải ban thưởng cho Phó Nhiêu, chàng tùy tiện ban thưởng cửa hàng này.

Sao cô nương Phó gia kia lại bắt đầu làm buôn bán dược hương?

Chàng vô cùng tò mò, ra hiệu bằng tay, sai ám vệ chờ ở bên ngoài, tự dẫn theo hai nội thị trẻ tuổi bước vào cửa hàng.