Sở Hữu Đại Lão Ta Đều Tra Quá

Chương 15: Nghiệt đồ (Mười lăm)




Sau gần hai giờ cố gắng, một phần nhỏ quyền hạn liên quan đến tài nguyên của hệ thống đã được mở ra.

Hàn Tung Dữ nói: "Đây sẽ là một quá trình mất kha khá thời gian. Nếu từ giờ trở đi mỗi ngày cậu sang đây một lần thì khoảng trên dưới một tháng là cậu có thể đoạt được tất cả quyền hạn liên quan đến tài nguyên."

Hoa Triều vô cùng kích động, kéo tay Hàn Tung Dữ nói: "Rất cảm ơn anh, từ nay về sau anh chính là anh trai em, anh trai ruột của em! Em có thể làm gì cho các anh không?"

Đàm Thụy Khiêm đẩy đẩy mắt kính, ho nhẹ một tiếng: "Ừm thì... em có tiền không?"

Hoa Triều ngẩn người: "Sao các anh lại tới mức thiếu tiền thế? Em tưởng viết vài cái code liên quan đến tiền là có đầy?"

Trên mặt Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm đều có chút xấu hổ.

"Chuyện là thế này nè em trai xinh đẹp, anh với học trưởng đương nhiên là có thể lợi dụng lỗ hổng để viết buff tiền tài. Nhưng vì bọn anh dùng virus tiêu diệt hệ thống của hai đứa nên sau đó đã vinh dự được đưa vào sổ đen của chủ hệ thống, đồng nghĩa là chơi buff nhiều sẽ bị nó phát hiện."

Đàm Thụy Khiêm nói bổ sung: "Hơn nữa bọn anh đang cần một số tiền không nhỏ."

Hoa Triều nhẩm tính qua gia sản của mình, yếu ớt nói: "Tổng cộng em đang có năm lượng bạc trắng và bảy mươi hai xu."

"Vậy em... thật sự rất nghèo nhỉ...", Đàm Thụy Khiêm cảm thán một tiếng.

Hoa Triều ngượng ngùng nói: "Em bị Thiên Đạo nguyền rủa, ừm, chính là hai sợi tơ hồng ở cổ chân."

Cậu cuốn ống quần lên, để lộ cổ chân bị quấn quanh bởi hai sợi tơ hồng.

Hàn Tung Dữ cầm máy quét rà qua một chút, một đống số liệu cuồn cuộn nhảy ra trên màn hình ảo.

"Thêm một trình tự khó giải quyết, mỗi lần nó khởi động đều có thể đưa em đến một nơi bất ổn."

Đàm Thụy Khiêm chỉ vào một đoạn số liệu: "Mấy địa điểm này hơi lạ, không phải là ở trần gian."

"Số liệu nơi trần gian anh sờ được hết, có mấy cái thế giới khác là không với tới thôi. Không có tin tức nào về địa điểm này, em trai xinh đẹp không đơn giản đâu đấy!"

Hàn Tung Dữ cười tủm tỉm nói.

"Đúng là người đẹp ai chẳng có chuyện xưa!"

Hàn Tung Dữ có một đôi mắt cún trong sáng vô hại, khuôn mặt mang vẻ bồng bột và phấn chấn giống như ánh mặt trời lúc sáng sớm. Nhìn qua có vẻ thiếu chín chắn nhưng đem đến cảm giác tươi vui và ngây thơ.

Cậu mượt mà gọi một câu em trai xinh đẹp, hai câu em trai xinh đẹp nhưng không có chút ý tứ trêu chọc nào khiến Hoa Triều càng thêm ngượng ngùng.

Đàm Thụy Khiên liếc Hoa Triều một cái, lộ ra nụ cười, nghiêm trang nói: "Bọn anh cần em hỗ trợ. Có lẽ chúng ta có thể lấy được số liệu của các thế giới khác thông qua em để tìm cửa ra của thế giới giả tưởng này."

_____

Hoa Triều cầm theo một hộp đựng trà sữa rời khỏi "Hương Bay Bay".

Cậu kiểm tra tài nguyên mà mình có thể sử dụng, đứng đầu là kỹ năng "nhanh chóng học tập".

Chỉ có một dòng giới thiệu —— Kỹ năng học tập xuất chúng, giúp bạn không phải sầu lo cho học tập.

Rất thực dụng.

Hoa Triều ôm hộp đồ uống trở lại Văn phủ, bác đứng gác thấy cậu thì cau mày nói: "Sao giờ mới về thế, sáng nay Văn công tử chờ cậu ra ăn sáng mất nửa ngày. Cuối cùng nhiều sủi cảo tôm nõn thế đều bị đổ đi."

Đều... đổ...

Hoa Triều chết lặng không nói lên lời, yên lặng lau nước mắt trong lòng.

Sau khi hỏi qua thị nữ tu sửa Hoa Chi trong nội viện, Hoa Triều và hộp đồ uống ưu thương đi vào phòng sách. Văn Ký Ngữ đang luyện chữ trong phòng, Hoa Triều đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi mở nắp.

Văn Ký Ngữ cúi đầu luyện chữ, hỏi không ngẩng đầu: "Sao lâu thế?"

Hoa Triều cười tủm tỉm nói: "Nói chuyện một lúc với chủ quán, hỏi hắn xem có thể dạy ta nấu trà sữa không."

Văn Ký Ngữ ngẩng đầu, thấy được hộp trà sữa của cậu thì không thể không nhấc nhấc lông mày, hỏi: "Ngươi thích ăn ngọt vậy sao?"

"Không hẳn, ta khá thích ăn cay. Ăn gì mà cay quá thì sẽ uống chút ngọt để trung hòa. Vậy là cả bụng và lưỡi đều thoải mái."

Hoa Triều lấy ra một ly trà sữa, cắm ống hút vào đưa cho Văn Ký Ngữ, vô cùng ân cần nói: "Văn công tử, ngài mau nếm thử, nhân lúc còn nóng."

Văn Ký Ngữ nhận trà sữa nhưng không uống, cứ thế nhìn cậu bằng con người đen phiếm lam.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Hoa Triều xoa xoa tay nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Văn công tử, chuyện là... ta nghe bảo sáng nay có sủi cảo tôm nõn!"

Văn Ký Ngữ đặt trà sữa lên bàn, liếc nhẹ cậu một cái, lạnh giọng nói: "Đổ."

Hoa Triều mắt ứa lệ.

Văn Ký Ngữ cầm ly trà sữa, uống một ngụm, cau mày, lại đặt trà sữa sang một bên.

"Ngọt quá."

Hoa Triều cầm ly trà sữa vừa được Văn Ký Ngữ đưa sang một bên, nếm một ngụm, nháy mắt nói: "Ta cảm thấy uống ngon mà."

"Đúng là trẻ con."

Văn Ký Ngữ liếc cậu một cái, tiếp tục cầm bút lông luyện chữ trên bàn.

Chữ của hắn giống hắn, đều mang theo vài phần cốt cách của tiên nhân. Hoa Triều thò lại gần, nhìn thoáng qua.

Cậu mới xem một chút, chữ trên tờ giấy lập tức thay đổi.

Cậu thấy có vô số ánh sáng của đao và hình ảnh của kiếm. Mỗi chiêu thức thế kiếm đều cực kỳ to lớn, có năng lực chém nứt cả trời.

Bộ não Hoa Triều nổ tung một tiếng, từng đợt từng đợt pháo hoa tiếp tục xuất hiện trong đầu cậu. Trong mắt cậu là những dáng người cầm kiếm cao to vững vàng. Lưu lại trong võng mạc là tàn ảnh đến từ ánh sáng của các thanh kiếm. Lượng tri thức vô bờ bến lan tràn trong đầu cậu với tốc độ của một vụ nổ.

Mỗi kiếm xuất ra đều có thể trảm núi bình biển, trời đất mất sắc, trời trăng mất sáng.

Đây là kiếm pháp thuộc về vị tiên mạnh nhất từ xưa đến nay.

Đầu Hoa Triều đau nhức, huyết lệ từ hai mắt rơi xuống, tích tụ trên mu bàn tay. Cậu ngã vào bàn hôn mê bất tỉnh.

Trước lúc mất đi ý thức, cậu nghe thấy âm thanh mang theo biến đổi cảm xúc của Văn Ký Ngữ.

"Không ổn."

_________

Màn lụa chạm đất, thiếu niên với sắc mặt tái nhợt mở mắt.

Văn Ký Ngữ ngồi bên người cậu, trong tay cầm một cây nến đỏ.

Sắc mặt Hoa Triều mờ mịt, cậu nhìn theo ánh sáng màu cam. Mắt cậu mất đi tiêu điểm, chỉ có ánh nến phản lại trong tròng mắt cậu như phản lại mặt nước. Giống đèn hoa đăng* được thả trôi theo dòng nước xuống thác, lang thang không có mục tiêu.

*Đèn hoa đăng: là đèn thường được thả trên sông trong các lễ hội.

Văn Ký Ngữ duỗi tay, quơ quơ trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Có thấy nến đỏ trong tay ta không?"

Hoa Triều kinh sợ, ho khan một cách vô cùng ốm yếu, kéo chăn cao lên để che người. Cậu thở hổn hển nói: "Văn công tử, chẳng lẽ ngài muốn học theo Sư Đạc, nhỏ sáp lên người ta sao!"

Đứa nghiệt đồ này đang nghĩ cái thứ quái quỷ gì trong đầu thế!

Văn Ký Ngữ bị cậu chọc tức đến mức sắp cười, lạnh lùng nói: "Nhỏ sáp đã là gì, bản công tử có rất nhiều thứ thú vị khác ở nơi này. Ngươi có muốn thử mỗi cái một lần không?"

Bộ dạng Hoa Triều lã chã chực khóc, gâu gâu: "Không không không văn công tử, ngài thương xót cho đôi mắt sắp mù này của ta với, xin hãy bỏ qua mấy việc này đi!"

Văn Ký Ngữ cười nhạo: "Mắt sắp mù còn có tâm trạng để nghĩ đến mấy chuyện giường chiếu này?"

Hoa Triều ưu thương nói: "Ta chỉ nhìn thoáng qua chữ của Văn công tử thôi mà mắt đã thành thế này. Nếu thật sự cả đời này mắt ta không thể nhìn thấy nữa thì Văn công tử cần phải phụ trách cho kẻ hèn mọn này á."

Văn Ký Ngữ chậm rãi nói: "Mắt không hỏng được, chỉ bị kiếm ý (ý thức của kiếm) làm tổn thương thôi. Cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là ổn."

Thật ra mắt mù cũng chẳng sao. Đối với mấy vị đại ca trong thế giới tin học kia thì cũng chỉ là chuyện gõ mấy cái code.

Có lẽ có thể nhờ Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm chữa giúp cậu một chút. Dù sao đừng nói là chữa hai con mắt, nhờ họ lập trình ra hai con mắt để thay mắt cho cậu cũng không phải là chuyện khó.

Cao thủ lập trình chẳng khác gì Chúa sáng thế trong thế giới này. Sao trước kia khi thi vào đại học cậu không chọn thi vào hệ tin học nhỉ.

Đúng là biết trước đã giàu.

Trong đầu Hoa Triều không ngừng suy nghĩ, Văn Ký Ngữ tiếp tục nói: "Ngươi đúng là có tư chất trời ban hiếm thấy. Vậy mà có thể dùng mắt thường nhìn ra kiếm ý từ chữ của ta."

Hoa Triều vươn tay ra khỏi ổ chăn, sờ soạng lần bắt ống tay áo buông xuôi của Văn Ký Ngữ. Cậu mở to đôi mắt không có tiêu cự, cười hì hì nói: "Nếu ta đã có tư chất trời ban hiếm thấy như thế thì Văn công tử có muốn suy xét chuyện nhận ta làm đệ tử không?"

Văn Ký Ngữ chợt ngưng, sau một lúc trầm ngâm mới nói: "Ngươi có biết ta là người thế nào không mà muốn nhận ta làm thầy?"

Có mười phần thì có tám đến chín phần ngài là kẻ thù của ta, Hoa Triều yên lặng nói trong lòng.

Nhưng Văn Ký Ngữ thật sự tốt với cậu.

Tuy người này rất xấu tính, cứ hai ba ngày lại tìm ra trò mới để trêu cậu, lần nào cũng khiến cậu vừa chật vật vừa tức.

Đã thế tâm trạng buồn vui thất thường, khiến người ta không thể đoán được.

Nhưng hầu như đồ ăn do đầu bếp Văn phủ làm ra là loại mà cậu thích ăn.

Mỗi ngày Văn Ký Ngữ chỉ uống trà, gần như không nhìn thấy hắn ăn gì, ngay cả người làm của Văn phủ cũng gần như không ăn gì.

Văn phủ to như vậy dường như chỉ có mình cậu là giống bé hamster nhỏ, mồm lúc nào cũng hoạt động hết công suất.

Tiên nhân chắc là không cần ăn gì cả.

Thế mỗi ngày Văn phủ chuẩn bị nhiều đồ ăn nơi trần gian như vậy làm gì.

Văn Ký Ngữ đâu có nuôi lợn.

Nghĩ dài, nghĩ dai thành ra nghĩ dại. Hoa Triều cảm thấy lòng mình nóng lên, kéo kéo tay áo Văn Ký Ngữ.

"Ta không quan tâm Văn công tử là người thế nào. Chỉ cần ngày ba bữa bao no, kẻ hèn mọn này nguyện ý để đầu rơi máu chảy vì ngài."

Văn Ký Ngữ buông nến đỏ, cười khẽ nói: "Ồ, đầu rơi máu chảy?"

Hoa Triều chợt giật mình trong lòng, sợ Văn Ký Ngữ thật sự đào gan và não của cậu ra rồi nghiền nát trên mặt đất nên nhanh chóng sửa miệng.

"Ý của kẻ hèn này là nguyện vì Văn công tử lập khuyển mã chi lao*!"

*Khuyển mã chi lao (犬馬之勞): Cái công chó ngựa. Lời hạ mình của kẻ dưới với bề trên để tỏ ý trung thành như chó và ngựa trung thành với chủ.

Văn Ký Ngữ cầm cốt phiến nâng cái cằm tuyết trắng của Hoa Triều lên, mập mờ nói: "Khuyển mã chi lao?"

Hắn châm biếm một tiếng: "Cái thân thể cỏn con của người có thể lập ra cái khuyển mã chi lao (công lao) nào cho ta?"

"Khung xương tinh tế như vậy, chân tay chẳng đủ nhanh nhẹn, sao có thể đảm nhận làm một con ngựa cưỡi."

Hoa Triều không thốt nên lời: "Văn công tử, kẻ hèn này nói phải lập khuyển mã chi lao cho ngài không có ý để ngài biến ta thành một con ngựa cưỡi."

Văn Ký Ngữ trượt dọc cốt phiến xuống từ cái cằm tuyết trắng của thiếu niên đến chỗ cổ áo lộ ra xương quai xanh mỏng manh.

Cốt phiến vạch cổ áo ra, để lộ da thịt trắng xinh như sứ của thiếu niên.

Văn Ký Ngữ rũ mi, cười nhẹ hỏi: "Thế là ý gì, là muốn tự hiến dâng mình cho bản công tử, muốn làm con chó đực của ta sao?"

Hoa Triều: "..."