Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

Chương 56




Sau khi làm xong phần mở đầu cùng với người dẫn chương trình, Phương Nhạc Cảnh liền ngồi xuống hàng ghế dành cho khách VIP, bên trái là đội ngũ truyền thông, bên phải là Nhạc Sênh và một số nhà phê bình chuyên môn. Do quy định trong việc sắp xếp phạm vi chỗ ngồi nên các fan cách cậu hơi xa, chỉ có thể túm tụm lại nhìn ngắm từ xa, còn mấy việc như lại gần trêu chọc vài câu thì căn bản không cần nghĩ đến. Vậy nên fan lại có chút sốt ruột, cũng không biết sau khi chương trình kết thúc thì có thể có cơ hội chụp ảnh chung hay xin chữ kí không nữa.

Thẩm Hàm ôm popcorn và bánh pudding, hưng trí bừng bừng ngồi trêи sofa mở TV, đúng giờ xem chương trình tuyển chọn. Sau phần múa hát mở màn, người dẫn chương trình chỉ mới vừa giới thiệu được một nửa thí sinh tham gia thì bỗng có tiếng mở cửa rất nhẹ.

Cho là Ngô Phi hoặc Ngô Kiếm đến đưa đồ, Thẩm Hàm cũng không bận tâm lắm, tiếp tục tập trung vọc hộp bánh pudding dâu tây. Không ngờ sau khi cửa phòng khách mở ra, lại là Dương Hi đang mang theo hành lý đi vào.

Bánh pudding trong tay Thẩm Mập Mạp rơi xuống đất, cậu ngạc nhiên đến đơ người luôn rồi.

“Shock quá hả?” Dương Hi đóng cửa lại, cười cười đặt vali hành lý qua một bên, còn chưa kịp đổi giày, Thẩm Hàm đã kêu to rồi nhào vào lòng hắn.

Đúng là một kinh hỉ cực lớn!

Dương Hi ôm chặt cậu, cúi đầu hôn hôn mái tóc mềm mượt kia.

“Sao giờ mà anh đã về rồi?” Sau khi chắc chắn bản thân không hề nằm mơ, Thẩm Hàm mũi cay cay, ra sức cọ cọ trêи cổ hắn giống như chú cún nhỏ.

Dương Hi ôm cậu ngồi trêи sofa, tiện tay để popcorn lên bàn uống nước.

Thẩm Hàm liền nói ngay tắp lự: “Em chỉ ăn một chút chút thôi á.”

Dương Hi bật cười, nhe nhàng nắm cằm cậu. “Ăn nhiều chút cũng không sao.”

“Dương Hi.” Hai mắt Thẩm Hàm đỏ lên, ôm lấy hắn. “Em rất nhớ anh.”

“Anh cũng vậy.” Giọng nói của Dương Hi hơi khản lại.

“Sao lại không báo trước cho em biết?” Thẩm Hàm buông hắn ra. “Em sẽ cho người đến sân bay đón anh.”

“Cũng là quyết định tức thời thôi.” Dương Hi xoa xoa đầu cậu. “Em gầy đi.”

“Thật sao?” Thẩm Hàm mừng hết biết. “Đây là lần đầu tiên anh nói em gầy đấy.” Quả là rất nên mở điện thoại ra ghi âm lại.

“Bữa trước Lâm Na gọi điện cho anh, nói em chủ động đi tìm huấn luyện viên thể hình yêu cầu tăng thêm bài luyện tập.” Dương Hi nói. “Anh còn tưởng cô ấy đang giỡn nữa.” Lâm Na là người đại diện tạm thời của Thẩm Hàm, là một chị gái xinh đẹp tóc dài môi đỏ, dáng người nóng bỏng đến kinh ngạc, quan hệ với Dương Hi rất tốt, cũng là một quản lý có danh hiệu huy chương vàng số 1 số 2 trong giới.

“Gần đây em có làm khách mời trong chương trình “Mỹ thực phi thường”, hay phải ăn cái này cái kia.” Thẩm Hàm ôm cổ hắn, lầm bầm. “Em sợ béo rồi anh sẽ giận.”

“Không đâu” Dương Hi lắc đầu, nắm tay cậu đưa đến bên miệng. “Em có thế nào anh cũng thích hết.”

Lời tâm tình ân ái gì đó xuất hiện bất thình lình, Thẩm Hàm vừa hạnh phúc lại cũng có chút ngượng ngùng.

Dưới ánh đèn sáng rực, trán Dương Hi xuất hiện dáng vẻ mệt mỏi, dưới cằm cũng lún phún râu đen.

“Anh đã không nghỉ ngơi tử tế bao lâu rồi?” Thẩm Hàm nhíu mày.

“Anh vẫn ổn.” Dương Hi cười cười, “Chỉ là mấy ngày nay có hơi mệt thôi.”

“Anh đi tắm nước nóng trước đi.” Thẩm Hàm nói. “Em vào bếp làm vài món cho anh ăn.”

“Em?” Vẻ mặt Dương Hi có chút nghi ngờ.

“Em mới học được.” Thẩm Hàm cười hì hì ôm hắn, “Sau này ngày nào em cũng sẽ nấu cơm cho anh ăn.”

Dương Hi hôn sâu nơi cổ cậu, trong mắt có chút tâm sự rất khó phát hiện.

Tiếng bát đũa nồi niêu vang lên trong bếp, như thể sắp ra trận vậy! Sau khi tắm xong, Dương Hi đi ra, dịu dàng ôm lấy cậu từ phía sau.

“Aiya.” Thẩm Hàm bị nắp nồi làm bỏng.

Dương Hi lắc đầu cười khổ, nắm tay cậu đặt dưới vòi nước lạnh. “Được rồi được rồi, để tự anh làm.”

“Không được.” Thẩm Hàm rất kiên quyết. “Em muốn tự làm, luyện tập đã lâu như vậy, Ngô Phi, Ngô Kiếm đều nói rất ngon mà.” Sức lực quả thật dồi dào!

Đương nhiên, vấn đề của việc ngon hay không ngon, là sau khi trải qua vô số lần bi thảm ăn thử rau xào cháy với thịt bò còn sống nhăn, muối quá nhiều, đường thì lại quá ít, bỗng nhiên lại được ăn một mâm đồ ăn khẩu vị bình thường, hơn nữa cũng không có ớt xanh xào thịt thái sợi nửa sống nửa chín thì Ngô Phi và Ngô Kiếm đã phải xúc động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa rồi, cảm giác tiệc của triều đình Hán Thanh cũng không hơn nổi mấy món này.

Nửa giờ sau, ba món mặn một món canh nóng hổi được bưng lên bàn, Thẩm Hàm đưa đũa cho hắn, hai mắt ngập tràn sự mong đợi.

“Ngon lắm.” Mỗi món Dương Hi đều thử một miếng.

“Tất nhiên là phải ngon rồi.” Thẩm Hàm dương dương tự đắc. “Trước khi bưng lên đây, em đã lén thử qua một lượt hết rồi.” Vẻ mặt vô cùng chắc chắn.

Dương Hi cười thành tiếng, ăn sạch sẽ một bàn đầy đồ ăn.

Tiếng vỗ tay từ TV vọng đến, Thẩm Hàm chạy ra phòng khách liếc qua một chút, rồi cầm điều khiển chỉnh nhỏ âm lượng, lại quay về nhà bếp cùng với Dương Hi.

“Là chương trình tuyển chọn đó của Nhạc Nhạc phải không?” Dương Hi hỏi.

“Uhm.” Thẩm Hàm gật đầu, múc canh vào chén giúp hắn.

“Thế nào rồi?” Dạo này Dương Hi không làm sao mà chú ý đến tin tức của giới giải trí được.

“Em không rõ.” Thẩm Hàm nói. “Đợi đến phút cuối xem kết quả là đươc mà.” Rất bạc tình bạc nghĩa giải quyết ổn thỏa.

Mà thực tế đã chứng minh, hai người không đủ kiên nhẫn để đợi xem kết quả, ăn cơm xong liền triền miên lăn lộn trêи giường.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cũng là do quảng cáo quá nhiều, tuyệt đối không phải là do Thẩm Hàm trọng sắc khinh bạn. Thẩm Hàm nằm sấp trêи người Dương Hi, cúi đầu hôn xuống, nhìn qua vừa vụng về nhưng cũng thật nghiêm túc.

Dương Hi đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu, xoay người đặt cậu vào trong chăn.

Áo ngủ của cả hai là đồ đôi tình nhân, mặt trước có hình đầu gấu nhỏ trong phim hoạt hình, Thẩm Hàm rất thích, Dương Hi cũng đành thỏa hiệp.

“Tạm thời anh đừng đến công ty báo danh.” Thẩm Hàm ôm cổ hắn. “Dù sao thì kì nghỉ cũng chưa kết thúc, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái đã, dạo này em cũng không bận lắm.”

Dương Hi lưỡng lự một chút, gật đầu. “Được.”

“Rốt cuộc nhà anh đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hàm quan tâm nhìn hắn. “Đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”

“…Em không cần lo lắng đâu.” Dương Hi không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu.

“Dương Hi.” Thẩm Hàm ghì chặt lấy hắn. “Nếu anh có chuyện gì thì nhất định phải nói cho em biết.”

Dương Hi cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, đầu lưỡi khẽ liễm từng chút từng chút một.

Thẩm Hàm nhắm mắt lại, cả người trở nên mềm nhũn.

Đương khi tình cảm bùng cháy, điện thoại ở đầu giường lại rung brum brum… vô cùng biết sát phong cảnh. Dương Hi buông Thẩm Hàm ra, thò tay cầm điện thoại đưa qua cho cậu. “Là Nhạc Nhạc.”

“Hả? Không phải cậu ấy đang ghi hình sao?” Thẩm Hàm ngồi dậy tiếp điện thoại, áo ngủ hơi có chút lộn xộn. “Alo, cậu ghi hình xong rồi sao?”

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc ba giây rồi nói tiếp. “Rõ ràng là cậu không hề xem, bây giờ đang là thời gian quảng cáo.”

Thẩm Hàm: “….”

Được rồi, tớ không xem.

Nhưng cậu ghi hình thì ghi đi, đừng có tùy tiện mà phá hỏng chuyện hôn lưỡi của người khác chứ!

“Rốt cuộc thì cậu đang làm gì hả?!” Phương Nhạc Cảnh chất vấn.

Thẩm Hàm dựa vào ngực Dương Hi, vui sướиɠ cọ cọ ʍôиɠ rồi nói. “Yêu đương vụng trộm.”

Phương Nhạc Cảnh bị nghẹn một hồi. “Cớ này lần trước tớ dùng rồi.”

Sao có thể là lấy cớ chứ, tớ thật sự đang yêu đương vụng trộm mà! Thẩm Hàm cực kì nghiêm túc. “Tớ còn có việc, cúp máy trước đây!”

“Alo, cậu ~~~” Nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng cúp máy tút tút, Phương Nhạc Cảnh thực sự rất muốn đập vào đầu cậu ta một cái.

Thẩm Hàm để điện thoại qua một bên, xoay người tiếp tục nhào vào Dương tiên sinh, tay chân đồng thời quấn lấy hắn~~ Mới rồi rõ ràng hôn chưa đủ.

Quả là rất nhiệt tình!

“Nhạc Nhạc.” Phùng Chử đứng ở cửa. “Thời gian không còn nhiều lắm, cậu có muốn đến chỗ A Lương sửa sang lại tạo hình một chút không? Sắp phải lên sân khấu rồi.”

“Không cần đâu.” Phương Nhạc Cảnh nhìn xuống chiếc gương. “Ổn cả, đi thôi!”

“Sắp đến phân đoạn cuối cùng rồi, cậu thấy sao?” Phùng Chử vừa đi vừa thuận miệng hỏi. “Ý của tôi là, cậu thấy ai sẽ phù hợp với Bạch Nhạc trong lòng cậu hơn?”

“Thành Tiểu Khuynh.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Cả Tiêu Mạt nữa.”

“Lựa chọn không khác với khán giả là bao.” Phùng Chử nói. “Trêи mạng đang bàn luận, họ nói cũng chỉ có thể là một trong hai người đó.”

“Chương trình vẫn chưa kết thúc, không ai có thể nói kết quả chính xác cuối cùng sẽ ra sao được.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Nhưng nếu dựa vào phong cách của đạo diễn Nhạc thì có lẽ ông ấy cũng sẽ chọn một trong hai người này.” Tuy đa phần các chương trình bây giờ đều thích đấu tranh để tìm ra người xuất sắc ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mục đích cuối cùng của cuộc thi tuyển chọn này vẫn là để tìm được diễn viên phù hợp với khí chất của vai nữ chính Bạch Nhạc trong “Sự Kiện Bình Lạc”. Biểu hiện tích lũy ở mỗi một màn đều rất quan trọng, cho dù đến vòng chung kết cuối cùng có nảy sinh chuyện gì thì hội đồng bình thẩm cũng sẽ tổng hợp lại tất cả các màn biểu diễn để cân nhắc kết quả.

Nhìn thấy Phương Nhạc Cảnh quay về sân khấu, các fan lại huyên náo một hồi. Phương Nhạc Cảnh gọi bảo vệ tới nhỏ giọng nói vài câu, sau đó cười một cái với các fan tỏ ý chào hỏi.

Các fan ríu rít tung hô Phương Nhạc Cảnh đẹp trai quá trời! Tập đoàn fan gơ cuồng nhiệt sau đó liền hướng ánh mắt mong chờ lấp lánh nhìn ngắm chú bảo vệ, mới rồi Nhạc Nhạc nói gì với chú, mau nói ra đi!

Bảo vệ dẫn hai vị quản lý fan club ra ngoài, truyền đạt lại lời Phương Nhạc Cảnh mới nói, đại khái là muốn sau khi hết chương trình thì mọi người ở lại một chút, cậu ấy sẽ chụp ảnh, kí tên với mọi người. Nhưng lúc ghi hình cho chương trình thì phải giữ yên lặng, không được làm ảnh hưởng đến người khác.

Quản lý FC quay lại khán phòng ngồi xuống, vài phút sau tất cả các fan đã biết hết, bởi vậy không ngoài dự kiến, lại thêm một hồi xôn xao nho nhỏ, nhưng thật ra cũng không phát ra tiếng động gì lớn, hiển nhiên là vẫn rất phối hợp với Phương Nhạc Cảnh. Nhưng không thể hét lên thì cũng không có nghĩa là không hề kϊƈɦ động. Chỉ vài phút sau, dường như tất cả mỗi người đều đã post một status khoe khoang, đợi lát nữa xong việc chúng tôi sẽ được kí tên, chụp ảnh, moazh moazh với Phương Nhạc Cảnh, điên cuồng mà uốn éo, vui vẻ lăn qua lăn lại.

Chỉ trong phút chốc trêи forum đã kêu rêи thảm thiết, đám người khoe khoang gì đó là độc ác nhất, tụi này không hề ghen tỵ chút nào đâu nhé, nhớ nhất định phải xin chữ ký giúp chúng tôi đó.

Nghiêm Khải rất chú ý đến fanclub chính thức của Phương Nhạc Cảnh, tất nhiên cũng sẽ xem được tin này, bởi vậy liền nhắn tin cho Phương Nhạc Cảnh: “Khi nào thì mới xong?”

Một phút sau Phương Nhạc Cảnh trả lời. “10 giờ sẽ quay xong. Em định ở lại chụp hình chung với fan nửa tiếng nữa, về đến nhà chắc cũng đã sắp sáng rồi, anh không cần đợi em đâu, nghỉ sớm đi.”

Vốn bên trong đã có khoảng hơn 50 fan, lại càng đừng nhắc đến các khán giả sẽ ở lại hóng chuyện, thêm cả các fan nghe tin đã chực ngồi ngoài cửa. Hơn nữa cậu với các fan lúc nào cũng luôn là “muốn gì được nấy”, muốn xong trong nửa giờ hoàn toàn là chuyện mơ hão. Nghiêm Khải nhìn nhìn đồng hồ, dựa vào ghế lái, có chút đau đầu. Anh có lòng không uống rượu ở bữa tiệc, muốn đến đài truyền hình cho cậu một niềm vui bất ngờ. Chỉ là xem tình hình lúc này, cũng không rõ là có thể thuận lợi mà đón được người không nữa đây….