Sờ Đuôi Bạch Hổ

Chương 3




12

Con mèo yêu nhìn tay ta hơi phát run, có chút đăm chiêu, liền tiến đến dụi đầu vào lòng bàn tay ta, như muốn an ủi.

Ta từ từ bình tĩnh lại, nắm chặt tay.

Mèo yêu lúc này không biết từ đâu ngậm đến một linh kiếm, ném xuống trước mặt ta.

Nó vừa kiêu ngạo vừa trịnh trọng gọi ta: “Ngao ô...... Ngao......”

Ta hiểu được ý của nó, cũng chính xác là điều ta muốn làm.

Ta cầm kiếm rút ra, ánh kiếm khẽ loé lên.

Chỉ là một thanh kiếm bình thường, nhưng để đánh với Bạch Vãn Vãn cũng đủ rồi, coi như báo đáp ơn hãm hại của nàng ta lúc trước vậy.

Nếu không nhờ nàng ta, ta cũng không thể nhìn ra được bộ mặt thật của Thanh Phong tông.

Từ trong đám người, ta vận khí bay về phía Thiên Võ Đài.

Bạch Vãn Vãn đang còn đắm chìm trong sự thổi phồng của mọi người, tưởng rằng lại có người đến khiêu chiến, cười định giương kiếm hành lễ.

Chỉ là sau khi nhìn thấy mặt ta, liền sững sờ tại chỗ, kinh hoảng nắm chặt Trúc Hàn Kiếm: “Ngươi...... Không phải ngươi đã......”

“Kiếm tu Nghiêm Giảo.” Mặt ta không cảm xúc, rút kiếm chỉ thẳng hướng Bạch Vãn Vãn.

“Xin chỉ giáo.”

Toàn bộ không gian bỗng nhiên yên tĩnh không một tiếng động, tất cả đều trừng lớn hai mắt.

Bạch Ngạn kích động vô cùng, nhưng liếc mắt nhìn nhìn Bạch Vãn Vãn một cái, cũng không dám gọi ta, các đệ tử của Thanh Phong tông cũng thế.

Chỉ vài giây sau liền xôn xao tiếng nghị luận của mọi người.

“Không phải đồn rằng Nghiêm Giảo đả thương người, rơi xuống vách núi chết rồi sao?”

“Nghiêm Giảo chính là Kim Đan đệ nhất Kiếm tu, làm gì cần ghen tị với Bạch Vãn Vãn, nói bậy bạ gì thế......”

“Thanh Phong tông đang xảy ra chuyện gì vậy......”

Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Vãn Vãn nghe tiếng bàn tán dưới đài, mặt đỏ lên.

Nàng ta thẹn quá thành giận, không nói một tiếng, trực tiếp rút kiếm phi thân đâm về phía ta.

Ta hừ lạnh một tiếng, cũng rút kiếm đâm thẳng mặt Bạch Vãn Vãn.

Bạch Vãn Vãn căn cơ còn chưa vững chắc, chỉ qua vài hơi thở liền phải nâng kiếm lên phòng thủ.

Bạch Vãn Vãn không đạt tới nổi cảnh giới của Kim Đan Kỳ, linh lực kiếm khí đều phù phiếm vô lực.

Kim Đan dựa vào đan dược mà tiến giai, chỉ có thế thôi.

Lúc sau, bước chân của Bạch Vãn Vãn càng lúc càng hỗn loạn, chỉ có thể cắn răng dựa vào Trúc Hàn Kiếm sắc bén, miễn cưỡng phá vỡ kiếm khí của ta.

Ta cũng không muốn cùng nàng ta dây dưa thêm nữa.

Ta bay thẳng lên không, vung kiếm như trăng tròn, một kích kiếm khí lạnh lẽo quét qua không trung, trực tiếp lao thẳng về phía Bạch Vãn Vãn.

Bạch Vãn Vãn vẻ mặt hoảng sợ, ngay lập tức lấy ra Kim Quang chú hộ thể Ôn Hành cho.

Kiếm khí đánh trúng Bạch Vãn Vãn, đem nàng ta quật thẳng xuống đất, trong nháy mắt kiếm khí còn sót lại hóa thành băng đập xuống Thiên Võ Đài.

Toàn bộ Thiên Võ Đài đều bị đóng băng dựng đứng, toả ra hơi lạnh nhè nhẹ.

Lúc này có gió thổi qua, khí lạnh lan tỏa tứ phía.

Mọi người trên khán đài đều tặc lưỡi, thán phục nhìn những bông hoa băng trên đài khen ngợi không thôi.

Ta chậm rãi đáp xuống đài, lạnh lùng nhìn về phía trung tâm bị một tảng băng thật lớn phủ kín.

Quả nhiên, Bạch Vãn Vãn phá vỡ băng, miệng đầy máu bò ra ngoài, thở hổn hển từng ngụm......

Ta bắt đầu triệu hoán Trúc Hàn Kiếm của ta.

Nhưng mà Trúc Hàn Kiếm cứ thế bị Bạch Vãn Vãn nắm trong tay, không hề phản ứng.

Ta nhíu mày, giọng điệu nguy hiểm hỏi Bạch Vãn Vãn: “Ngươi phong ấn linh thức của Trúc Hàn? Hay ngươi đã ký khế ước với nó?”

Bạch Vãn Vãn cười lạnh một tiếng: “Sư tỷ đừng nói nhảm nữa, kiếm là Sư Tôn cho ta.”

Ta nheo mắt.

Bạch Ngạn không hổ là do ta dẫn dắt, vừa thấy ta mím chặt môi liền biết ta tức giận.

Hơn nữa sau khi ta xuất hiện, những người xung quanh không ngừng bàn tán.

Bạch Ngạn sốt ruột vội vàng hô to: “Sư tỷ đừng hiểu lầm sư muội, có chuyện gì đợi quay về tông môn lại nói sau! Sư tỷ!”

Ta không thèm để ý, bước từng bước về phía Bạch Vãn Vãn.

Bạch Vãn Vãn biến sắc, ôm ngực trốn về phía sau, hoàn toàn không còn dáng kẻ kiêu ngạo vừa rồi.

Ta từ trên cao nhìn xuống nàng ta, bình thản nói: “Có lẽ nếu đánh ngươi trọng thương, Trúc Hàn Kiếm sẽ phản ứng lại ta.”

Vẻ mặt ta lạnh lẽo, ngưng khí một chưởng, chuẩn bị đóng băng hoàn toàn Bạch Vãn Vãn.

Về phần kim đan có bị vỡ hay linh căn hoàn toàn gãy vụn cũng không phải việc ta lo lắng.

“Nghiêm Giảo dừng tay!” Đã từng là Nhị sư huynh Ôn Thăng hô lớn.

Ta như không nghe thấy, một chưởng vừa nhanh lại ngoan độc đánh thẳng Bạch Vãn Vãn.

Không ngờ rằng, Ôn Thăng lại thay Bạch Vãn Vãn cản một nửa sát thương.

Nhưng Bạch Vãn Vãn vẫn hộc máu ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn.

“Sư muội!” Ôn Thăng thấy thế, cũng mặc kệ vết thương của chính mình, vội vàng nâng Bạch Vãn Vãn dậy.

Ta chẳng quản nổi bọn hắn diễn trò huynh muội tình thâm ở đây.

Khóe miệng ta khẽ nhếch, bắt đầu cảm nhận được Trúc Hàn Kiếm của ta nhảy nhót hoan hô.

“Trúc Hàn, đến đây.” Ta nhẹ giọng gọi, sợ doạ đến nó.

Trúc Hàn Kiếm ngay lập tức phát ra âm thanh, trực tiếp chạy khỏi tay Bạch Vãn Vãn.

Nó chạy vòng vòng quanh ta, vô cùng hưng phấn, vo ve không ngừng.

“Ngoan quá, kiếm linh nhà ai mà lại ngoan như vậy, thì ra là em nha, Trúc Hàn là kiếm linh ngoan nhất trên đời.” Ta cũng rất vui vẻ, cười tủm tỉm, không chút keo kiệt khen ngợi Trúc Hàn Kiếm.

Khi ta đang khích lệ Trúc Hàn, liếc nhìn con mèo yêu dưới khán đài, vốn định cảm ơn nó vì đã tìm cho ta một thanh kiếm để so đấu.

Không biết vì sao, mèo yêu hơi hơi xụ mặt, nhìn Trúc Hàn Kiếm trong tay ta, cực kỳ không vui.

Ta hơi không hiểu lắm, nhưng tạm thời không có thời gian quan tâm đ ến mèo yêu.

Bởi vì phiền toái tìm đến rồi đây.

Bạch Vãn Vãn trọng thương nằm trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, lắp bắp hô Đại sư huynh.

Đã từng là Đại sư huynh của ta Tống Lam Phương không biết từ đâu xuất hiện, từng bước một đi lên đài trấn an Bạch Vãn Vãn.

Tống Lam Phương dùng ánh mắt bi thương nhìn ta: “A Giảo, muội nhất định phải làm thế sao?”

13

Ta không hiểu lắm, cứng nhắc hỏi lại hắn: “Ta không nên lấy lại kiếm của mình sao?”

“Có lẽ ta nên ch ết ở dưới vách núi Hỗn Độn luôn nhỉ, giống như lời các ngươi đồn đại!” Ta nhìn chằm chằm Tống Lam Phương chất vấn hắn.

Tống Lam Phương nắm cánh tay ta, khép nép cầu xin ta: “A Giảo, theo ta trở về, về nhà rồi nói sau, mọi việc không phải như muội nghĩ đâu, tất cả đều vì Thanh Phong tông.”

“Tống sư huynh nghĩ nhiều rồi, ta đã tỉnh thì chắc chắn sẽ không tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày.” Ta ngẩng đầu cười với hắn, “Sau khi Ôn Hành Kiếm Tôn phá nát Kim Đan của ta, ta nghĩ mình với Thanh Phong tông hẳn là đã thanh toán xong xuôi.”

Tống Lam Phương cứng đờ nắm chặt cánh tay ta, sắc mặt tái nhợt.

Những lời ta nói giống như mũi kim đâm vào lòng hắn.

Hắn biết, ta sẽ không quay đầu lại.

Ta vô cảm kéo tay hắn ra, xoay người bước xuống Thiên Võ Đài.

Sau khi nói xong những lời này, trong lòng đúng là vô cùng thoải mái.

Không ngờ, Tống Lam Phương tiếp tục cản ta lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “A Giảo, muốn đi cũng được thôi, chỉ cần đánh bại ta, nếu không nhất định ta sẽ mang muội trở về.”

Tống Lam Phương trở nên mặt dày như vậy từ khi nào thế hả.

Hắn là cảnh giới Hoá Thần, giữa ta và hắn còn cách cả một cái Nguyên Anh đấy.

Ta nhíu mày nhìn về phía hắn, nhưng nếu không đánh hắn cũng không để ta đi.

Ta cũng không thèm trở lại cái tông môn không ai bảo vệ, không ai yêu thương mình đó.

Ta chỉ muốn kiếm của ta.

“Đánh với hắn, đừng sợ.”

Một âm thanh truyền vào tai ta.

Là giọng của Bạch Lẫm!

Dù đã nhiều tháng không gặp, nhưng ta vẫn nhớ rõ âm thanh trầm thấp lạnh nhạt của hắn.

Ta quay đầu tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng hắn.

Trong khi ta còn tưởng mình gặp ảo giác, không biết vì sao lại có chút mất mát, một nguồn linh lực mênh mông đột nhiên quét qua toàn thân, khiến tóc và tay áo đều bay lên.

Ngay lúc này, ta đột phá...... Nguyên Anh Kỳ.

Bây giờ có thể đánh rồi.

Tống Lam Phương cũng nhận ra ta vừa đột phá, dùng ánh mắt không thể tin nhìn ta.

Ta xoay người nhìn về phía Tống Lam Phương, tràn đầy tự tin nói: “Rút kiếm đi.”

Ôn Thăng ở bên cạnh thấy thế, lập tức ôm Bạch Vãn Vãn tránh xuống đài.

Ta rút kiếm tấn công trước.

Đâm, nhắm, chuyển hướng, lại đâm!

Không biết vì sao, linh lực cảnh giới Nguyên Anh của ta so với Hoá Thần của Tống Lam Phương còn mạnh mẽ hơn.

Sự chủ động ban đầu của Tống Lam Phương đã bị ta đánh cho biến thành bị động.

Chẳng qua ta cũng không ngạc nhiên lắm. Trước giờ ta cũng thường thách đấu vượt cảnh giới thế này.

Ta chính là Nghiêm Giảo, từ nhỏ đã là con cưng của trời.

Ta nhìn Tống Lam Phương, người đang cố gắng cứu thua.

Vì muốn thừa thắng xông lên, ta ngưng tụ toàn bộ linh lực chuẩn bị giáng cho Tống Lam Phương một đòn cuối cùng!

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, giống như vài lần trước, linh lực toàn thân lại dần dần tan biến.

Ta mất hết linh lực, rơi xuống từ không trung.

Cảm giác không trọng lực ập tới làm ta kinh hãi.

Ngay lúc này, một dòng yêu lực từ dưới đài bay lên, đánh vào cơ thể của ta.

Linh khí mất đi quay trở lại, ta ổn định lại thân thể.

Sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đẩy nhanh tốc độ, rút kiếm hung hăng tấn công Tống Lam Phương, chỉ sợ linh lực lại tiếp tục đột nhiên biến mất.

Qua mấy chiêu, Tống Lam Phương chỉ còn linh lực yếu ớt, cuối cùng bị ta đá một cước vào ngực, văng khỏi Thiên Võ Đài.

Hắn lấy kiếm chống xuống đất, tay còn lại che ngực, sắc mặt đỏ bừng dị thường, cố gắng đ è xuống xúc động muốn hộc máu.

Cuối cùng vẫn không nhịn được phun ra máu tươi nhiễm đỏ áo trắng của hắn.

Tống Lam Phương không để ý thương thế của mình, không nói lời nào, cố hết sức ngẩng đầu, ánh mắt bướng bỉnh nhìn ta.

Mong ta vẫn giống như trước đi qua dìu hắn dậy, quan tâm hắn.

Có lẽ, hắn vẫn chưa xuất toàn lực.

Nhưng vậy thì sao.

Vẻ mặt ta hờ hững, không giống như trước ngốc nghếch chạy đến hỏi hắn có sao không.

Đã nhiều năm như vậy, ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không làm được, ta sẽ không trao đi thứ tình cảm không được đáp lại đó nữa.

Chỉ có kẻ ngốc mới quay đầu lại, hừ.

Thấy Tống Lam Phương đã bị đánh bại.

Ta xoay người xuống đài, đám đông lần lượt tránh né chừa cho ta một con đường.

Phấn khích hô lớn danh hào của ta.

“Không hổ là số một Nam Châu!”

“Nghiêm Giảo mới chính là Hàn Kiếm tiên tử duy nhất!!”

“Nghiêm Giảo! Trở về cho ta! Muội căn bản không hiểu được điều mà Thanh Phong tông lo lắng! Muội cái gì cũng không biết!” Tống Lam Phương bất chấp thương thế khàn giọng gào thét.

Bạch Ngạn giống như chợt nhớ tới thường ngày ta đối xử với hắn rất tốt, ánh mắt bi thương nhìn bóng lưng của ta: “Sư tỷ......”

Ta không cần biết thêm gì cả, ta chỉ biết, bọn họ không tin ta, cũng không thương ta.

Thậm chí khi ta sống chết không rõ, đã đem bản mệnh kiếm ta yêu quý nhất cho người khác.

Thứ bọn họ muốn không phải là Nghiêm Giảo, mà chính là “Hàn Kiếm tiên tử” chỉ biết cho đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.

Thậm chí, bọn họ còn không thương ta bằng Trúc Hàn Kiếm.

Ta bước ra khỏi đám đông mà không nhìn lại.

14

Ta ôm Trúc Hàn Kiếm, dẫn theo mèo yêu lang thang vô mục đích trên phố.

Có thể tìm về Trúc Hàn Kiếm, ta rất vui mừng.

Ta vừa nhẹ nhàng vuốt v e Trúc Hàn Kiếm vừa đùa giỡn với nó.

“Trúc Hàn có sợ nhột không, có sợ gãi lưng không nào.”

Trúc Hàn lập tức uốn éo người, phát ra âm thanh ong ong vui vẻ.

Không đợi ta trêu đùa Trúc Hàn lần nữa.

“Ngao!!”

Con mèo yêu vốn xụ mặt từ nãy tới giờ mạnh mẽ nhảy thẳng vào lồ ng ngực ta, kéo căng cả người, chân sau liều mạng đạp vào thân kiếm của Trúc Hàn, cũng không sợ đệm thịt xước mất.

Trúc Hàn không hài lòng kêu anh anh một tiếng.

Không hiểu con mèo yêu này thích ta như vậy từ khi nào?

“Này, này.” Ta chọc chọc nó, “Ta hình như cũng không thích ngươi cho lắm đâu, phiền ngươi tự hiểu rõ địa vị của mình đi.”

Mèo yêu mắt điếc tai ngơ, trực tiếp giả chết.

Ta bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy nó, dù sao mới đây nó còn tìm cho ta một thanh kiếm để dùng.

Lại nói, vừa rồi Bạch Lẫm có vẻ đã xuất hiện gần đây, không biết vì sao hắn còn chưa hiện thân gặp ta.

Dòng linh lực khi đó hẳn là hắn đã cho ta.

“Hắn lại đi rồi sao......” Ta mờ mịt lẩm bẩm.

Con mèo yêu trong lồ ng ngực giật giật lỗ tai nhỏ giọng rầm rì.

Ta nhìn cái lỗ tai lông xù của nó, trông như một phiên bản thu nhỏ của nguyên hình Bạch Lẫm.

“Khi nào rảnh ta giới thiệu một lão bạch hổ lớn biết giặt quần áo cho ngươi biết.” Ta xoa xoa cái lỗ tai trêu nó, “Mấy đứa đều là mèo mà, ngươi cũng phải học giặt quần áo đi thôi, như vậy thì nuôi mới có ích chứ.”

Mèo yêu tức giận vươn tay, làm bộ muốn cào ta, có vẻ là thẹn quá thành giận.

Ta vừa định tiếp tục trêu nó, lại cảm nhận được một sự rung động trong bụng.

Ta đưa tay sờ bụng, không thể hiểu được tình hình hiện tại.

Ta đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ, kim đan hẳn phải Hoá Anh* rồi mới đúng?

**hoá anh nghĩ là hài tử nhưng không phải mang thai mà ở bậc Nguyên Anh Kỳ, kim đan sẽ nứt ra hoá thành một nguyên anh - bản chibi của bản tôn, có thể giúp bản tôn không ngừng tu luyện (nguồn vnkings.com)

Vì sao vẫn có loại cảm giác lạ lùng này.

Vốn định đi ra ngoài thành rèn luyện nhưng để tránh việc xuất hiện trạng thái linh lực toàn thân đều biến mất đột ngột, ta chỉ có thể đi xem bệnh trước.

Ta tìm một y quán, nhờ một lão đại phu bắt mạch.

Mèo yêu đi tới đi lui ở bên cạnh, tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Đại phu gật gù, cẩn thận bắt mạch hồi lâu.

Khiến cho ta bắt đầu hồi hộp......

Chắc không phải là cái gì trời sinh kinh mạch có chỗ thiếu hụt, hay là đan điền tổn hại dẫn đến mắc bệnh nan y đấy chứ.

“Đại phu, ta bị bệnh sao?” Ta ngồi ngay ngắn, cẩn thận hỏi.

Mèo yêu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, có lẽ là cảm thấy đầu óc ta có bệnh, còn chưa kết luận mà đã tự chuốc vào người.

Lão đại phu lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta, cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng phu nhân.”

Ta sửng sốt, bỏ qua câu phu nhân kia, theo bản năng bật thốt lên: “Ta có bệnh mà còn chúc mừng?”

“Nói bậy bạ gì thế.” Lão đại phu khoát tay, vẻ mặt không tán thành, “Là có hỉ.”

“Có...... Có gì?” Ta lắp bắp hỏi lại.

“Có thai, có đứa nhỏ đó phu nhân!” Lão đại phu tưởng ta nghe không rõ, dứt khoát lớn tiếng nói.

Con mèo yêu vốn đang ở bên cạnh li3m lông trực tiếp cắn vào lưỡi, xù hết lông trên người.

“Ngao ô?!” Mèo yêu lập tức bổ nhào lên đùi ta, cứng đờ nhìn chằm chằm bụng ta.

Những người khác trong y quán cũng bởi vì đại phu lớn giọng mà nhìn về phía ta, vẻ mặt mang ý cười.

Lão đại phu tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Phu quân của phu nhân chắc hẳn là một yêu tu, mạch tượng của thai nhi lúc thì giống như ba tháng lúc lại giống sáu tháng, lão phu thật sự không thể nhìn chính xác.”

“Phu nhân có rảnh vẫn nên tìm một y tu nhìn thử xem, à, đúng rồi, phu nhân nhớ trong thời gian mang thai nên hạn chế sử dụng linh lực, tránh phá vỡ linh căn.”

15

Ta bàng hoàng rời khỏi y quán.

Mèo yêu cũng theo sau ta một cách lờ đờ.

Thực sự có con rồi......

Chỉ có Trúc Hàn không hiểu chuyện gì, vẫn còn đang bay loạn xạ.

“Không phải hắn bị vô sinh sao......” Ta mờ mịt nói.

Mèo yêu cũng mơ màng: “Ngao......”

Ta vuốt bụng, có chút thịt, còn tưởng là do béo lên.

Mẹ nó.

Ta tìm một quán trọ để ở trước.

Nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng.

Không biết phải làm gì với đứa nhỏ trong bụng bây giờ......

Xong việc nửa năm mới có thai...... Ai mà nghĩ là mang thai đây.

Đại phu còn dặn ta ít dùng linh lực, vậy thì lấy cái gì kiếm linh thạch đây, tiêu rồi.

Ta bất đắc dĩ ngồi dậy.

Sờ bao tiền, đếm rồi lại đếm.

Tiêu đời rồi, chỉ còn năm khối linh thạch, thế này thì nuôi nổi ai!

Mèo yêu cũng không biết là làm sao, cứ như bị người ta gõ vào đầu vậy, nãy giờ đều lơ lửng trên không.

Sau khi vào phòng vẫn luôn hồi hộp nhìn ta, cứ như muốn thi chọi gà bằng mắt.

Không biết có nên gọi bác sĩ thú y đến xem cho nó luôn không.

Về phần Trúc Hàn......

Còn đang tràn trề hưng phấn đứng đó gọt gọt cái bàn.

“Chậc......”

Sau đó, ta lại phải bồi thường cho chủ quán trọ bốn viên linh thạch vì đã làm hư cái bàn.

Bây giờ chỉ còn lại một viên linh thạch.

“Phiền chết mất! Không có tiền thì thôi, mặc kệ!” Ta tức giận nằm trên giường, trùm chăn kín mặt.

Phải nuôi thân, phải nuôi kiếm, còn nuôi thêm một con mèo yêu, tiền ở đâu ra.

Mèo yêu vừa nghe, lập tức khẩn trương ở bên giường cào loạn mấy cái, con ngươi vàng kim sợ tới mức loé sáng.

Ta tức giận cho nó một đấm: “Không có tiền mà bồi thường giường đâu, bớt gây chuyện được không!”

Một đấm này trực tiếp dạy nó cách im lặng.

Nhưng vẫn không phục nhỏ giọng nghẹn ngào.

Ta trốn trong chăn, nhãi con trong bụng như thể nghe thấy những gì ta nói.

Hơi rung động, di chuyển, như là sợ hãi.

“Aizz......”

Lòng ta mềm đi, bất đắc dĩ vươn tay xoa xoa bụng, thử vỗ về nó.

Thực ra ta chỉ nói giận thế thôi......

Là do, đột ngột có con, hơi khó chấp nhận một chút.

Còn Bạch Lẫm......

Ta không định nói cho hắn biết, có lẽ hắn cũng không muốn ta đi làm phiền hắn, nếu không vì sao lúc nãy lại không xuất hiện.

Trong lúc ta vuốt bụng, mèo yêu cũng nhảy lên giường, cẩn thận dụi đầu vào bụng ta cọ cọ, gầm gừ khe khẽ.

Ta: “......” Con mèo này sẽ không nghĩ đứa bé là của nó đấy chứ, kệ nó tự nghĩ vậy.

Ta một cước đạp nó xuống giường, nhìn bộ dáng nó nhảy loạn, nội tâm không hề dao động.

Mèo yêu hoàn toàn không còn cái thái độ kiêu ngạo lạnh lùng trước đấy, cũng không tức giận, mà là cẩn thận nhảy lên giường li3m mặt ta rồi đắp chăn cho ta.

Ta chau mày, cảm thấy con mèo này hôm nay kỳ lạ quá mức, không biết có phải là rối loạn thần kinh hay không, tưởng ta là bạn đời của nó.

Phiền thật, có lẽ phải tiết kiệm thêm một khoản tiền mời linh thú y thiến nó luôn.

Trong lúc ra còn đang phiền muộn.

Trong phòng vang lên âm thanh bịch bịch của đồ vật rơi xuống đất.

Ta bất mãn xốc chăn lên, lại thấy......

Trúc Hàn giống như mất kiểm soát, chạy tán loạn trong phòng.

Ta hơi nheo mắt, nhận ra Trúc Hàn đang bị ai đó điều khiển, vội vàng vươn tay muốn giữ Trúc Hàn, lại bị kiếm khí hỗn loạn của nó cắt một vết.

“Ngao!!” Mèo yêu thấy ta bị thương, vô cùng tức giận, móng vuốt hung hăng vỗ vào thân kiếm của Trúc Hàn một cái!

Trúc Hàn Kiếm cứ thế bị đập rớt trên mặt đất, nửa ngày cũng không dậy nổi.

Ta vội vã muốn bắt lấy nó.

Trúc Hàn Kiếm lập tức tránh đi, bay qua người ta phá cửa sổ lao thẳng ra ngoài, chỉ để lại một bóng kiếm!

Hướng nó bay đi chính xác là nơi của Thanh Phong tông.

Ta ôm bàn tay còn đang chảy máu, ánh mắt u ám, hồi lâu không thể bình tĩnh lại......

16

Ta không để ý sự giãy dụa của mèo yêu, tạm thời trói chặt nó lại giao cho chủ quán trọ trông nom.

Một mình đi đến cổng ngọn núi của Thanh Phong tông.

Thanh Phong tông lúc này đang chiêu đãi khách từ các môn phái khác, trong tông môn người đến người đi.

Sắc mặt lạnh lẽo, ta bước từng bước lên cầu thang, lên tới viện của Môn chủ.

Ta đứng ở ngoài chính điện, nhìn người trong điện kính rượu lẫn nhau, yến tiệc linh đình, ai nấy đều là tiên môn tu sĩ một bộ thanh khiết như trăng thanh gió mát.

“Thỉnh Ôn Hành Kiếm Tôn trả lại kiếm!” Ta cao giọng hô.

Người trong điện đều dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía ta đang đứng ngoài điện.

Ôn Hành buông chén rượu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, như cũ gọi ta: “A Giảo, ta còn có việc, chờ sư tôn chiêu đãi khách nhân xong rồi nói sau.”

Có lẽ hắn không nghĩ tới ta cứ thế đơn thương độc mã trực tiếp quay về tông môn đòi kiếm, thậm chí còn muốn tiếp tục diễn cảnh thái bình giả tạo.

Cứ như ta chưa từng rơi xuống vách núi, cười cười sai sử ta, muốn ta nghe lời giống như trước đây.

Ta ngoảnh mặt làm ngơ, âm thanh lạnh lùng tiếp tục nói: “Ôn Hành Kiếm Tôn, ta có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không.”

“Trúc Hàn Kiếm ta không để cho ai, cho nên, vì sao Ôn Hành Kiếm Tôn lại tự tiện lấy đi thế?”

Sau khi nói xong những lời này, cả điện đều rơi vào yên lặng.

Một vài người của môn phái khác nhận ra điều không đúng, ánh mắt sâu xa nhìn Ôn Hành.

Chỉ cần nhắc đến Trúc Hàn Kiếm, mọi người nhất định sẽ nghĩ đến Nghiêm Giảo ta.

Thiên phú của ta, không chỉ nổi danh ở Nam Châu.

Nói cách khác, ở Thanh Phong tông, ta là nhân tài không được trọng dụng.

“A Giảo!” Ôn Hành giận dữ, lạnh giọng quát ta, “Đừng gây chuyện.”

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía khách nhân bên cạnh, thấp giọng giải thích: “Tiểu đồ đệ nghịch ngợm, khiến mọi người chê cười rồi.”

Mọi người xua tay tỏ vẻ không sao.

Ta hơi nhướng mi, cười cười nói: “Mọi người chẳng lẽ chưa nghe Nghiêm Giảo ác độc, bị ngài đánh rơi xuống vách núi Hỗn Độn sao? Hiện tại ngài quát A Giảo nào thế.”

Bầu không khí trong điện liền đông cứng......

Tất cả mọi người đều đã nghe lời đồn đãi kia, nhưng người của Thanh Phong tông không ai đứng ra bác bỏ tin đồn, là không thèm để ý hay cố ý làm thế?

Chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, thậm chí không tiếc ngưng tụ một giọt máu, dùng huyết ấn tìm kiếm.

Máu của ta có thể phá mọi loại phong ấn và trận pháp.

Cho dù bọn họ có phong ấn Trúc Hàn Kiếm sâu đến đâu đi nữa.

Ta cũng có thể tìm ra nó.

“Trúc Hàn! Đến đây!”

Tất cả những thanh kiếm được bảo quản trong Tồn Kiếm Phong của Thanh Phong tông đồng thời phát ra tiếng! Đáp lại lời triệu hoán của ta!

Trúc Hàn cũng cất tiếng, ta vui mừng khôn xiết, ngự khí bay về phía Tồn Kiếm Phong.

Ôn Hành thấy thế, sắc mặt âm trầm, lúc này cũng bất chấp thể diện đứng dậy bấm tay niệm thần chú, vài câu chú văn trói chặt ta giữa không trung.

Mặt ta không chút thay đổi, vận linh lực cắt một đoạn ở cổ tay, dùng máu tươi chảy ra phá vỡ phong ấn.

Những chú văn ở quanh thân ta bị máu ăn mòn dần dần tan vỡ.

Trúc Hàn cũng bị mùi máu của ta hấp dẫn, phá vỡ phong ấn chạy như bay về phía ta.

Ta cầm lấy nó, vội vàng lấy máu khắc ấn trên thân kiếm, tránh cho nó lại bị Ôn Hành điều khiển.

Sau đó ta liền muốn bay ra khỏi Thanh Phong tông.

Nhưng Ôn Hành dù sao vẫn là một cường giả Độ Kiếp Kỳ..., một chưởng đánh thẳng về phía ta!

Nhìn chưởng ấn lớn tựa như núi đang đánh úp về phía này, căn bản không thể né tránh.

Lần đầu tiên đối đầu trực diện với uy áp của tu sĩ Độ Kiếp, thân thể ta không thể khống chế đông cứng tại chỗ.

Ngay trong tình thế nguy cấp, một ảo ảnh bạch hổ cực lớn màu vàng kim men theo vách đá của ngọn núi cao nhất bò lên.

“Rống!!”

Không ngoa khi nói nó che trời lấp đất, một tiếng hổ gầm của ảo ảnh bạch hổ đánh nát chưởng ấn!

Mọi người kinh hãi nhìn ảo ảnh, bọn họ không biết yêu tộc đến từ phương nào..., đều ngưng tụ linh lực hộ thể.

Ôn Hành có vẻ đã nhận ra gì đó, nhìn ảo ảnh nhíu mày.

“Bạch Lẫm......” Ta nhìn chằm chằm ảo ảnh lẩm bẩm nói.

Một bàn tay ấm áp vòng qua eo ta, bảo vệ ta trong lồ ng ngực.

Giọng nói uy nghiêm quen thuộc vang lên:

“Ta ở đây.”