Sổ Bệnh Án

Chương 166




Hạ Dư đã lâu lắm rồi không công khai tới trước cửa phòng Tạ Thanh Trình đợi như thế, từ sau khi cậu bị Tạ Thanh Trình từ chối dứt khoát, vẫn luôn không dám ép sát Tạ Thanh Trình quá mức.

Nhưng giờ cậu uống say rồi, sao còn để ý nhiều đến vậy nữa?

Cậu ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Tạ Thanh Trình, lảo đa lảo đảo đứng dậy, đầu tiên nhỏ giọng gọi một câu: "Anh Tạ..." như thể ấm ức lắm, sau đó mới chậm rãi đi về phía Tạ Thanh Trình.

"Anh về rồi..."

"Hạ Dư, cậu——"

Không đợi Tạ Thanh Trình nói hết câu, Hạ Dư đã đến trước mặt Tạ Thanh Trình. Cậu thật sự quá hỗn loạn, cậu đè nén lâu lắm rồi, sau khi cậu tự chuốc mình quá chén, những cảm xúc này như dòng dung nham nóng chảy phía dưới đất đá trào lên.

Cậu ngẩn ngơ nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình như thế, sau đó chợt đè cổ tay Tạ Thanh Trình lại, đẩy anh lên tường, cúi đầu, vậy mà hôn mạnh xuống bên gáy Tạ Thanh Trình luôn!

Tạ Thanh Trình không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt anh chợt thay đổi, kêu lên một tiếng đau đớn, cả người run lên, tấm lưng dán vào tường cũng căng cứng, nhưng vốn chẳng giãy ra nổi, như thể bị hút máu: "Hạ Dư, cậu say rồi... Cậu tỉnh táo chút! Cậu buông tôi ra, cậu buông ra——"

Hạ Dư lại bịt kín miệng anh lại, cậu si mê cọ chóp mũi lên gò má Tạ Thanh Trình, vào hõm cổ, thương tâm tới thế lại thành kính đến vậy.

Cậu khàn khàn nói: "Trong lòng em khó chịu lắm, anh ơi, em không biết nữa... Em không biết em làm không tốt ở đâu, vì sao anh ở bên em lâu như vậy rồi, lại vẫn chẳng chịu chấp nhận em..."

Trên gương mặt cậu rơi nước mắt, khom lưng, dựa trán lên vai Tạ Thanh Trình.

"Tạ Thanh Trình... Vì sao chứ... Em cho rằng anh cũng thích rồi, em cho rằng anh cũng thích em một chút thôi, lúc em ôm anh, em hôn anh, em làm với anh, rõ ràng anh cũng bắt đầu có đáp lại cơ mà... Em cho rằng anh đang dần dần chấp nhận em rồi... Vì sao chứ..." Đến cuối cùng, vẻ mặt cậu cũng vụn vỡ hoàn toàn, "Vì sao bỗng dưng lại nói kết thúc với em? Vì sao phải như vậy..."

"Khó chịu, Tạ Thanh Trình... Em khó chịu lắm... Đau lòng..."

"Anh sờ mà xem... Được không? Trái tim em thật sự không chịu nổi... Anh sờ thử mà xem, anh sẽ biết ngay... Nó thật sự sắp không đập nữa rồi... Cầu xin anh... Anh sờ nó đi mà..."

"Cầu xin anh... Anh... Ôm em một cái thôi... Anh ôm em một cái thôi, được không?"

Tạ Thanh Trình bị cậu bịt miệng, lòng giận run cả lên, lại cũng vô cùng khó chịu, còn lo rằng Trần Mạn sẽ bỗng dưng quay lại, vì thế anh càng giãy giụa mạnh hơn.

Anh dồn sức nghiêng mặt đi, giãy khỏi tay Hạ Dư: "Cậu uống rượu gì thế hả... Cậu đúng là hồ đồ luôn rồi! Tội gì cậu phải tự hành hạ bản thân như thế?!"

Phản ứng của anh càng khiến Hạ Dư khó chịu hơn.

Thiếu niên say rượu nhìn anh, nói: "Anh không muốn em tự làm hại bản thân em... Thế anh liếc nhìn em một cái đi, Tạ Thanh Trình... Vì sao anh phải đối xử với em như thế! Trái tim em khó chịu biết nhường nào, ngay cả nhìn thôi mà anh cũng không chịu nhìn nữa hay sao!"

Tạ Thanh Trình: "Đúng đấy! Tôi không muốn nhìn cái dáng vẻ say như chết này của cậu!"

Hạ Dư nhìn chằm chằm mặt anh, không chịu nổi, chợt nổi sự điên cuồng bất chấp mọi thứ, đè Tạ Thanh Trình nơi hành lang tối mờ, đẩy lên mặt tường, sau đó hôn anh tưởng như phát cuồng.

Tạ Thanh Trình càng giãy, cậu lại càng dùng sức. Một tay cậu ôm chặt lấy eo Tạ Thanh Trình, tay kia siết tóc Tạ Thanh Trình lại, như muốn dồn hết nỗi đau đớn lẫn nhớ nhung, bi thương vì cầu mà chẳng được đã đè nén suốt mấy ngày qua vào trong nụ hôn này.

"Nhưng mà em nhớ anh... Em nhớ anh nhớ tới sắp chết luôn rồi... Tạ Thanh Trình... Em tưởng rằng rượu có thể khiến em quên đi anh... Nhưng mà em uống nhiều đến thế, em lại càng lúc càng nhớ anh hơn... Em thật sự muốn hỏi anh một câu... Cơ thể anh làm từ băng ư? Trái tim anh khắc thành từ đá hay sao..."

Cậu vừa hôn anh nóng bỏng, mãnh liệt, vừa nghẹn ngào nói giữa nụ hôn.

Cậu thật sự mê muội lắm rồi, tay dùng sức vuốt ve da thịt ấm áp này như thế, khiến cho người đàn ông cậu nhung nhớ điên cuồng, làm Tạ Thanh Trình bị siết phát đau.

"Vì sao em làm thế nào anh cũng không thể chấp nhận em chứ... Giới tính của em hóa thành tội của em, phải không? Cho dù em có yêu anh đến nhường nào cũng vô dụng cả... Đúng chứ..."

Tạ Thanh Trình vốn không thể trả lời cậu, anh liều mạng giãy giụa: "Cậu điên rồi Hạ Dư...! Cậu có biết cậu đang làm gì không, cậu đừng..."

Trong lúc hỗn loạn, anh chợt nghe thấy tiếng giận dữ gào lên, ngay sau đó đã cảm thấy Hạ Dư bị một sức lực khác đẩy mạnh ra.

—— Trần Mạn.

Trần Mạn đều nghe thấy rồi... Cậu ta đều nghe thấy cả rồi...

Trần Mạn đúng là đã nhìn thấy hết. Cậu chàng vừa lên tầng đã nghe thấy tiếng có người đang giằng co, tập trung nhìn kĩ thế mà lại thấy Tạ Thanh Trình bị một nam sinh vóc dáng cao lớn ôm eo đẩy vào hành lang cưỡng hôn, áo sơ mi của Tạ Thanh Trình cũng bị kéo nhăn nhúm, nam sinh kia ôm anh, si mê hôn môi anh ở nơi ấy...

Mà nam sinh vô lễ với Tạ Thanh Trình kia lại còn là Hạ Dư lúc trước đã khuyên cậu chàng đừng theo đuổi Tạ Thanh Trình nữa!!

Sau khi cơn shock cực độ ban đầu trôi qua Trần Mạn chợt bừng tỉnh, cậu chàng cảm thấy trong đầu mình có vô số lửa giận bùng nổ. Cậu ta lập tức phát điên lên, bổ mạnh về phía Hạ Dư, trước mắt trong tai đều ong ong lên, mấy lời vừa nghe thấy ấy còn quanh quẩn trong tai.

"Mẹ nó mày làm gì thế? Mày mẹ nó buông anh ấy ra!" Trần Mạn từ nhỏ tới lớn gần như chưa từng mắng lời thô tục giờ phút này mặt mày đỏ bừng, cổ cũng nổi đầy gân xanh lên, cậu ta hét lớn một tiếng, giọng như chẳng còn thuộc về cậu chàng nữa, Trần Mạn giận dữ gào lên, "Đồ súc sinh nhà mày! Mày... Mày dám... Mày mà cũng dám!!"

Trần Mạn không thể tin nổi, từng tấc máu thịt từng chiếc xương trong người cậu chàng đều đang run lên, cơn shock và nỗi giận dữ, ghen tức và hoảng sợ như biến thành lưỡi dao sắc bén, chém tan sự khôn khéo nghe lời mà cậu chàng từng tự hào nhất thành tro bụi! Cậu chàng tỉnh lại từ cơn sợ hãi ban đầu như muốn xé rách cậu ta ra, tàn nhẫn lao vào thiếu niên ôm lấy Tạ Thanh Trình không chịu buông tay, như trận đấu điên cuồng, đẩy mạnh Hạ Dư lên mặt tường bên kia.

Lúc Hạ Dư nhìn rõ vẻ mặt giận dữ tới vặn vẹo của Trần Mạn, im lặng một hồi.

Cậu chậm rãi chuyển mắt, xem xét Trần Mạn, lại nhìn Tạ Thanh Trình.

Hóa ra...

Hóa ra hai người họ... Tối nay sẽ ở bên nhau, phải không?

Nếu không phải mình xuất hiện ở đây... Trần Mạn còn phải vào nhà Tạ Thanh Trình nữa, đúng chứ...

Hạ Dư cắn bờ môi vương ít màu máu, bỗng dưng bật cười ha ha: "Ha ha ha... Ha ha ha ha...!" Nụ cười kia đau thương lại mang theo chút sắc bén cuối cùng đã chẳng cần che giấu nữa.

Thậm chí là, trả thù.

Cậu cũng không biết mình đang trả thù ai—— Trần Mạn? Tạ Thanh Trình? Hay là chính bản thân cậu.

Hạ Dư khản giọng nói: "Đúng thế... Tao dám chứ... Có cái gì mà tao không dám? Hôm nay tao cũng chẳng ngại nói cho mày biết, Trần Diễn... Trần thiếu gia, cảnh sát Trần ạ!! Mày nghe cho kỹ vào!"

"Tao với anh ấy, tao và anh Tạ cao không thể với của mày! Bọn tao đã làm hết thảy rồi, người đàn ông đầu tiên của anh ấy là tao... Tới tận bây giờ cũng chỉ có mình tao!... Là tao muốn anh ấy! Là tao ôm anh ấy hôn anh ấy! Anh Tạ của mày... Anh ấy cầu xin tao trên giường, anh ấy bị tao khinh nhờn tới mức rơi nước mắt, lúc anh ấy không chịu nổi đã gọi tên của tao! Của tao! Nào tới lượt mày ngăn tao chạm vào anh ấy? Mày thì là cái thá gì! Mày cút cho tao!!"

"..." Cả người Trần Mạn đều run lên.

Thế mà Hạ Dư lại nói—— Thế mà cậu lại nói cậu từng ôm Tạ Thanh Trình, từng hôn Tạ Thanh Trình, còn nói... Còn nói Tạ Thanh Trình cầu xin cậu...!!

Điên rồi... Đúng là điên rồi...

Nhưng tất cả những thứ đáng ngờ lúc trước, đều tra rõ manh mối trong giây phút này.

Trong đầu Trần Mạn đã hun chảy sự điên cuồng, chiếu sáng hết những cảnh tượng đã qua từ trước tới giờ.

——

Lúc gặp mặt ở hành lang đoàn phim, không khí kì quái giữa Hạ Dư và Tạ Thanh Trình lúc đó.

Lúc mình hỏi Tạ Thanh Trình đã đi đâu ở hậu trường, câu trả lời đầy châm chọc lạnh lùng của Hạ Dư.

Cửa nhà hàng món chay, Hạ Dư hút thuốc lá Marlboro, ý tứ sâu xa nói với cậu chàng.

Còn cả...

Còn cả lúc ở trong tầng hầm giải trí Chí Long, Hạ Dư đưa cậu chàng ra ngoài cửa, sau khi cắn chặt răng nói với mình rằng Tạ Thanh Trình không thể thích cậu ta được, xoay người quay về biển lửa, quay về bên cạnh Tạ Thanh Trình.

Cậu ta... Hiểu hết toàn bộ...

Cậu ta đã hiểu hết toàn bộ rồi!!

Cảm xúc của Trần Mạn bị đập tan, sự chuẩn mực hai mươi năm qua của cậu chàng chợt tan biến, cậu gào lên một tiếng, như phát điên lao vào đánh nhau với Hạ Dư, cậu ta đánh xuống từng quyền từng quyền, trước mắt là hình ảnh Hạ Dư đè Tạ Thanh Trình lại, một tay bịt kín miệng Tạ Thanh Trình, một tay giữ chặt hình xăm nơi cổ tay Tạ Thanh Trình, đẩy người vào tường hôn lên bên gáy.

Hạ Dư nói cậu đã phát sinh quan hệ với Tạ Thanh Trình rồi...

Người đàn ông hút thuốc lá, mặt mày kiêu ngạo, tây trang phẳng phiu, luôn cao cao tại thượng, tới tay mình cũng chẳng dám chạm vào... Từng bị cậu trai còn nhỏ hơn cả mình này, đè dưới thân vấy bẩn...!

Đôi tay trắng nõn, hình xăm mảnh mai, có phải cũng từng bị Hạ Dư nắm lấy trên giường của một khách sạn nào đó như vậy hay không? Có phải đã từng vì Hạ Dư mà run rẩy đầu ngón tay, mười ngón siết lại hay không?

Bờ môi mỏng của Tạ Thanh Trình, từng bao lần nói những lời nhẹ nhàng an ủi người khác lúc Trần Mạn khốn đốn tuyệt vọng, Trần Mạn kính sợ tới mức ngay cả nhìn cũng chẳng dám nhìn nhiều, nhưng lại đã quấn lấy môi Hạ Dư hôn nhau cắn xuống từ lâu... Giọng nói cuốn hút chỉ trầm tĩnh giảng giải lí lẽ ở trước mặt mình, lại từng bật thành tiếng cầu xin khàn khàn yếu ớt bên tai Hạ Dư...

Anh cả, người anh trưởng thành cậu chàng muốn tới gần mà chẳng được, lại là con mồi trên giường của cậu trai nhỏ tuổi!

Trần Mạn quát cậu khàn cả giọng: "Hạ Dư, mẹ nó mày còn chẳng bằng cầm thú, sao mày có thể làm thế với anh ấy? Sao mày có thể làm nhục anh ấy như vậy!!"

Hạ Dư vùng mạnh khỏi Trần Mạn, hung ác thản nhiên đáp: "Mày thì có tư cách gì mà nói tao? Hả? Chẳng lẽ mày sạch sẽ lắm hay sao? Trong lòng mày dơ bẩn đến mức nào, không cần tao phải nhắc nhở mày!"

Tiếng hai người giằng co thật sự quá lớn, nếu còn tiếp tục ồn ào như thế, người bên cạnh nhất định sẽ để ý tới mà bước ra.

Tạ Thanh Trình chậm rãi đứng thẳng dậy bên cạnh Trần Mạn, tỉnh táo lại, anh cảm thấy không thể chịu nổi nữa, đầu óc choáng váng, lời hai người này nói anh nghe cũng chẳng nghe vào, không để ý tới mấy câu cuối cùng Hạ Dư nói với Trần Mạn sai tới mức nào.

Anh miễn cưỡng kéo ý thức mình lại, dùng bàn tay run rẩy chỉnh lại quần áo nhăn nhúm của mình, cũng lấy lại sự bình tĩnh của bản thân.

"Mẹ nó mấy cậu... Có chừng mực lại cho tôi."

"..."

Không để ý tới.

"Đệt mẹ nó dừng hết lại cho tôi ngay!"

Anh thấy họ vẫn chẳng chịu bỏ qua, cắn răng, tiến thẳng lên tách mạnh hai người đang lao vào đánh nhau kia ra.

Anh thở hồng hộc, qua một thời gian tưởng như im lặng, quyết định đối diện với Trần Mạn trước.

Có lẽ vì chuyện Hạ Dư nói ra rất nhục nhã, lúc Tạ Thanh Trình quay đầu nhìn Trần Mạn, tuy vẫn đủ can đảm, dám thản nhiên đối diện với đối phương, nhưng đôi mắt đào hoa đã phủ một tầng hồng nhạt. Anh nói với Trần Mạn: "Trần Mạn! Em về trước đi."

"Anh à..." Môi Trần Mạn cũng run lên, cậu ta nhìn Tạ Thanh Trình, "Cậu ấy nói... Cậu ấy nói đều là thật ư?"

"..."

Hạ Dư hung hăng lau vết máu trên mặt mình đi, mắt đỏ như máu, giành trước Tạ Thanh Trình, thản nhiên đáp: "Đương nhiên tao với anh ấy là thật, nếu mày không tin, tao——"

"Bốp!"

Tạ Thanh Trình quay đầu lại, trở tay tát mạnh một phát lên mặt Hạ Dư: "Cậu đủ rồi đấy! Câm miệng lại cho tôi!"

"..."

Hạ Dư ăn một phát tát này, cậu bị đánh hơi nghiêng mặt đi, tóc mái cũng tán loạn, rủ đôi mắt đen như mực xuống.

Sau hồi lâu im lặng.

Tạ Thanh Trình thả chậm nhịp thở, lại nói với Trần Mạn lần nữa: "Em về đi."

"Nhưng mà..."

Người đàn ông luôn rất cao ngạo, vô cùng chú ý hình tượng của mình trước mặt vãn bối, tựa như cũng không muốn nhường nhịn nửa phần hạ mình nói chuyện với tiểu bối, trong giây phút này vẫn cố gắng níu kéo tôn nghiêm của bản thân.

Nhưng bóng dáng trong mắt anh đã rất hỗn loạn.

Hô hấp Tạ Thanh Trình nặng nề bảo: "Trần Mạn, coi như là anh mời em hãy quay về cho."

"..."

"Anh không muốn thảm hại đến thế nữa. Càng không muốn náo loạn làm cả ký túc xá tới xem trò vui."

"..."

"Coi như là anh mời em đấy."

Trái tim Trần Mạn bị siết chặt lấy, hô hấp cũng ngưng trệ.

Tạ Thanh Trình không nói chữ "xin" nào cả, nhưng Trần Mạn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc của anh trong giờ phút này.

Trần Mạn giật giật môi, muốn nói gì đó, lại chẳng nói nên lời, cậu ta nghe thấy tầng trên đã có tiếng động, những thầy cô khác cảm thấy sai sai, muốn ra ngoài xem xét tình hình.

Cơ thể Trần Mạn run nhẹ lên.

Cậu ta biết mình hẳn phải rời đi, trong xương cốt cậu chàng vẫn luôn rất nghe lời, bản tính vốn không muốn làm khó Tạ Thanh Trình. Nhưng không biết vì sao... Giờ phút này... Trong cơ thể cậu chàng như có linh hồn người khác thức tỉnh. Linh hồn kia thống khổ như thế, không cam lòng đến vậy, muốn bùng nổ, nó khiến cậu không thể nào nhanh chóng nghe theo lệnh của Tạ Thanh Trình như trước đâu nữa. Hai loại mâu thuẫn đấu đá nhau trong cơ thể cậu, khiến cậu chàng càng run lên mạnh hơn.

Cậu ta nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm hỏi: "Thế cậu ta thì sao?" Cậu ta đang chỉ tới Hạ Dư.

"..."

"Anh Tạ." Giọng Trần Mạn nghẹn ngào lẫn chút do dự, "Thế cậu ta thì sao?"

Tạ Thanh Trình đáp: "Cậu ấy ở lại."

"..."

"Anh có chuyện phải nói rõ với cậu ấy." Tạ Thanh Trình cản cậu chàng lại trước khi Trần Mạn kịp mở miệng, "Anh biết em đang lo lắng chuyện gì. Không có gì hết cả, tầng này trên dưới đều là người mà."

Ánh mắt Trần Mạn đỏ bừng lên, tay cậu chàng siết chặt lại chẳng ai để ý: "..."

Tạ Thanh Trình lựa chọn giữ Hạ Dư lại, việc này hình như kéo lại chút lý trí của Hạ Dư quay về.

Nhưng cậu vẫn vô cùng vô cùng nguy hiểm.

Hạ Dư như này chẳng thích hợp ở cạnh ai hết cả, Tạ Thanh Trình biết, anh phải nhanh chóng chấm dứt trạng thái giằng co giữa bọn họ.

Vì thế anh không nói thêm nhiều hơn nữa, huống chi Tạ Thanh Trình cảm thấy tôn nghiêm của anh đã vỡ nát cả rồi, giờ phút này anh thật sự chẳng còn mặt mũi gì để nói thêm với Trần Mạn hết cả.

Anh bình tĩnh đi tới trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa ký túc xá.

Anh chẳng quay đầu lại, cũng không có biểu cảm gì gọi: "Hạ Dư. Cậu lại đây."

Mặt Hạ Dư còn dính vết máu lúc đánh nhau với Trần Mạn, nó như một vết nứt trên chiếc mặt nạ nhã nhặn mà cậu vẫn luôn đeo, mùi máu tanh và vẻ hung ác phía dưới đều lộ ra rõ ràng.

Cậu vùng khỏi tay Trần Mạn, chậm rãi đi về phía Tạ Thanh Trình, vòng giám sát trên cổ tay vẫn còn nhấp nháy ánh lúc đỏ lúc cam ngập tràn nguy hiểm.

Trần Mạn nghiêng người về phía trước: "Anh Tạ...!"

Vai Tạ Thanh Trình hơi run lên, Hạ Dư bước vào cửa, mà cùng lúc cậu bước vào, trong giây phút chỉ còn nửa bước, cậu thoáng nghiêng mặt qua, liếc Trần Mạn một cái cuối cùng.

Cho tới tận giờ, Tạ Thanh Trình vẫn không biết Trần Mạn thích anh. Cơn giận của Trần Mạn, anh nhìn thấy cũng chỉ coi đó là phản ứng kích động của hậu bối lộ ra vì không chấp nhận được hình tượng của trưởng bối vỡ nát mà thôi.

Trong mắt Tạ Thanh Trình, Trần Mạn chính là tiểu bối.

Anh cảm thấy bẽ mặt trước tiểu bối, cũng đã đủ hỗn loạn lắm rồi.

Anh không muốn kéo Trần Mạn liên lụy vào giữa lốc xoáy phiền lòng này sâu hơn nữa.

Trần Mạn vô tội, cậu chàng không nên bị cuốn vào.

Tạ Thanh Trình: "Quay về đi."

Có lẽ cảm giác vụn vỡ trên người Tạ Thanh Trình này quá thê thảm, bất chợt ngừng bước chân của Trần Mạn lại, gọi ý thức tôn trọng Tạ Thanh Trình, linh hồn nghe lời Tạ Thanh Trình nhất của Trần Mạn quay về, mà linh hồn đầy tội lỗi chợt bị cản lại.

Trần Mạn nhìn anh, ngẩn ngơ rơi nước mắt.

"Anh Tạ..."

Tạ Thanh Trình: "... Anh không nên để em nhìn thấy cảnh vớ vẩn đến thế. Xin lỗi em, Trần Mạn."

Trần Mạn còn muốn nói gì thêm, nhưng Tạ Thanh Trình đã đóng cửa lại—— Coi như là chút tôn nghiêm cuối cùng của anh trước mặt vãn bối.

Trong phòng.

Tạ Thanh Trình bước vào, nhìn về phía Hạ Dư. Trên mặt Hạ Dư đan xen vẻ thương tâm lẫn điên cuồng, trầm mặc đứng nơi đó.

Tạ Thanh Trình chẳng nói gì hết, bước lên giữ lấy cổ tay Hạ Dư.

Hạ Dư khẽ run lên, nâng mi nhìn anh.

Tạ Thanh Trình lại chỉ chỉnh lại trị số trên vòng tay giám sát của cậu, bộ phận trấn an của vòng giám sát được điều chỉnh tới giá trị lớn nhất, Hạ Dư cảm nhận được sự ấm áp truyền lên từ cổ tay cậu, chậm rãi lan ra khắp cơ thể cậu.

"... Giá trị trấn an cao nhất này cần người ta tự chỉnh lại." Tạ Thanh Trình nói giọng trầm thấp, không nghe ra nhiều cảm xúc hơn, "Trong tình huống bình thường sẽ không khởi động, vì có nhiều tia bức xạ, dùng nhiều không tốt. Nhưng hiện tại thì cậu cần nó."

Hạ Dư vốn tưởng rằng sau khi Tạ Thanh Trình đóng cửa lại, sẽ đánh cậu, sẽ mắng cậu.

Nhưng nào ngờ sau khi Tạ Thanh Trình đóng cửa rồi, lại có vẻ mệt mỏi tới thế. Thậm chí là... Tuyệt vọng.

Anh không ngừng lấy từng thứ từ thân thể mình ra, hoàn thành một số việc, sắp xếp cuộc sống lại cho hậu bối. Anh vốn không có nhiều sức lực để lãng phí, lại chẳng thể không cạn kiệt cảm xúc lẫn tinh thần, đối phó với chuyện ngoài ý muốn bất chợt xảy ra. Tạ Tuyết, Trần Mạn, Hạ Dư... Từng chuyện từng chuyện chẳng kịp trở tay, cả người anh cứ như bị nhũn ra trống rỗng.

Sau một thời gian Tạ Thanh Trình theo dõi vòng trên tay Hạ Dư, ánh đỏ dần giảm độ lập lòe, cuối cùng buông tay Hạ Dư xuống, muốn bước vào trong phòng.

Hạ Dư lại vội níu lấy cổ tay anh.

"Tạ Thanh Trình."

Sự tuyệt vọng của anh chợt làm Hạ Dư đau đớn, khiến cậu như thoáng tìm về được chút lý trí.

Cậu muốn nói xin lỗi với anh, lại muốn hỏi anh vì sao, nhưng nội tâm cậu bị đâm vào đã đầy thương tích, vậy nên mấy lời ấy mới đến lồng ngực đã tan thành mây khói.

Cậu há miệng ngập ngừng, lặp đi lặp lại, chỉ khàn khàn gọi tên người đàn ông.

Trừ nó ra, chẳng thể nói thêm một câu nào đầy đủ.

Thiếu niên uống say nói không nên lời, nước mắt lại chảy xuống theo hàng mi, rơi lên mu bàn tay của Tạ Thanh Trình.

Giống hệt như ngày ấy cậu tỏ tình, cậu nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, không cho người ta rời đi, sau đó chảy nước mắt, xuất phát từ tận đáy lòng, dâng hết trái tim của mình tới trước mặt anh, cầu xin anh liếc nhìn nó một cái.

Nhưng hiện tại Tạ Thanh Trình chẳng cần cậu.

Suốt mấy ngày nay, cậu luôn cố gắng điều chỉnh bản thân, cậu tưởng bản thân có thể chịu đựng được, hóa ra chỉ là phí công—— Cậu vốn không thể nào rời xa anh nổi.

Là Tạ Thanh Trình cho cậu dưỡng khí để sống sót.

Hạ Dư không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ yếu ớt, cố chấp ôm lấy anh, vô số lời nói đều thành nước mắt cậu chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi lên vai Tạ Thanh Trình. Vẻ mặt cậu vừa điên cuồng vừa xót xa, ánh mắt hỗn loạn vô nhường.

Tạ Thanh Trình không phản kháng thêm, anh thật sự đã quá mức mệt mỏi rồi.

Anh khàn khàn nói: "Hạ Dư, cậu biết khi nãy cậu đã làm chuyện gì không?"

"..."

"Tôi không muốn nổi giận với cậu thêm nữa, cậu buông tôi ra đi, tôi đi pha một ly trà giải rượu cho cậu, sau đó chúng ta ngồi xuống, nói chuyện cho đàng hoàng." Tạ Thanh Trình không bảo thất vọng về cậu, nhưng mỗi câu mỗi chữ anh nói ra, đều thấm đẫm sự thất vọng rồi.

Trà pha xong, là trà gừng nóng hôi hổi.

Hai người cách một bàn trà, ngồi đối diện nhau chẳng nói gì.

Hạ Dư nhìn ly trà pha cho cậu đã biến thành chiếc ly dùng một lần, cậu thẫn thờ hồi lâu, lại rơi một hàng nước mắt.

Cậu hỏi: "Ly đâu rồi?"

Tạ Thanh Trình: "Gì cơ?"

"Ly của em đâu?" Lông mi Hạ Dư vương nước mắt, nhỏ giọng nói, "Ly có quai của em đâu? Là cái đó ấy, ly hoạt hình in hình cáo Nick và thỏ Judy. Chúng ta dùng ly ấy có được không?"

Tạ Thanh Trình im lặng mấy giây: "Tôi mới dọn lại phòng."

"..."

"Cặp ly kia tôi vứt đi rồi."

"..." Thiếu niên lập tức lộ vẻ mặt vô cùng đau đớn, thống khổ và điên cuồng không ngừng tụ rồi tan trong mắt, cậu không yên lòng nổi.

Tạ Thanh Trình đẩy trà gừng qua cho cậu: "Uống đi."

Thiếu niên nâng ly lên, lại chẳng uống lấy một ngụm nào.

Cậu không yên lòng nổi...

Cậu biết sau khi uống trà xong mình sẽ dễ chịu hơn, sẽ khiến mình tỉnh táo hơn.

Nhưng đôi khi người ta không muốn tỉnh táo, tỉnh táo rồi sẽ khiến cảm nhận càng sâu sắc càng mãnh liệt hơn hẳn.

Mà cậu đã đau lắm rồi, từ sau khi bọn họ chia tay, ngày nào cậu cũng phải trải qua nỗi đau đớn như thế mãi...

Thuốc giảm đau gì đó đều chẳng có tác dụng... Cậu không thể yên lòng!

"Hạ Dư, tôi biết cậu thật sự thích tôi, tôi cũng không muốn làm tổn thương cậu." Cuối cùng, Tạ Thanh Trình mở miệng.

"Vậy nên sau khi tôi nói rõ hết thảy với cậu, tôi vẫn cho phép cậu ở lại bên cạnh tôi, chưa từng yêu cầu cậu đừng xuất hiện nữa."

Hạ Dư run nhè nhẹ, cậu cảm thấy mạch máu trên cổ mình đang đập lên thình thịch, cậu cảm thấy bản thân thật sự như bị Tạ Thanh Trình ép vào đường cùng rồi.

Cậu hỏi: "Thế hiện tại thì sao?"

"..."

"Hiện tại anh muốn em rời khỏi anh hoàn toàn hay sao?"

Tạ Thanh Trình im lặng nhìn cậu, hồi lâu sau, anh hỏi: "Cậu có còn nhớ, lúc cậu tỏ tình với tôi, đã từng nói gì không?"

"..."

"Cậu nói, nếu có một ngày sự theo đuổi của cậu khiến tôi cảm thấy vô cùng khó xử, tôi có thể bảo ngừng lại."

"..."

"Hạ Dư, bây giờ lời cậu đã nói có thể giữ lời được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Anthony hổng có thích Tạ Thanh Trình, anh ta chỉ hứng thú với hành động của người này thôi... Thậm chí anh ta còn muốn hại chết Tạ Thanh Trình ở hồ chứa nước nữa... Nhất định là không thích ảnh rồi ha ha ha ha ha ha ha, Đoàn Văn cũng hổng thích luôn... Che mặt che mặt...