Sổ Bệnh Án

Chương 159




Cuối tuần đến rất nhanh.

Đại hội thể thao tổ chức đúng hạn tại sân vận động Hỗ Đại.

Hạ Dư được báo danh vào hạng mục chạy cự li dài 1500m, chạy nước rút 200m, cùng với chạy 3000m đầy đáng sợ cuối cùng.

Các ủy viên ban thể dục đúng là mẹ nó hết sức thất đức, cái trò chạy bền 1500m và 3000m nam này chính là khoai lang nóng bỏng tay, ủy viên thể dục làm sao cũng không túm được người báo danh, nhân lúc Hạ Dư ngày ngày sang y khoa Hỗ Châu bên cạnh tán gái, bèn lén lút ghi tên cậu vào luôn.

1500m là mục cuối cùng giữa trưa, Hạ Dư mặc quần áo thể thao trắng tuyết, đứng giữa sân điền kinh, đúng là thanh tú khôi ngô, khí chất hơn người.

Cậu liếc mắt nhìn khán đài một vòng, ánh mắt lướt qua các đàn chị đàn anh hưng phấn không thôi, nơi thị lực nhìn tới được, chẳng thấy bóng dáng Tạ Thanh Trình.

Mà lúc này, tiếng còi vang lên.

"Chuẩn bị! —— Chạy!!"

Súng vang người vụt đi.

Lúc Tạ Thanh Trình đến, thi đấu đã kết thúc, Hạ Dư giành hạng hai, đang thở hổn hển ngồi bên sân điền kinh, chống tay ngả về sau nghỉ ngơi.

Bốn phía quanh cậu đều là các bạn học của cậu, một đám sinh viên vã mồ hôi như mưa, dáng vẻ ngập tràn thanh xuân, khiến Tạ Thanh Trình không tiến về phía trước nữa.

Anh cảm thấy bức tranh ấy quá đẹp, bản thân bệnh tật đầy mình như thế mà bước vào, cảm giác cảnh đẹp như vẽ ấy cũng biến mất ngay.

Có người đưa nước cho Hạ Dư, Hạ Dư nhận lấy, uống ừng ực ừng ực mấy ngụm, thở hồng hộc, tóc mái ướt át rủ xuống trước mắt cậu, cậu ngả về sau, cười nói với bạn học mấy câu.

Mà đúng lúc này, ánh mắt Hạ Dư liếc thoáng qua Tạ Thanh Trình bên khán đài.

Hạ Dư vốn chẳng có tí sức lực nào, có sinh viên bình thường nào mẹ nó chạy 1500m xong còn có sức nổi nữa, cũng có phải học viện thể chất học viện quân sự hay học viện cảnh sát gì gì đâu.

Nhưng cậu vừa trông thấy Tạ Thanh Trình, bỗng dưng lại có sức, cậu cười rộ lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, chống một tay đứng dậy, nhảy qua lan can, chạy về phía Tạ Thanh Trình.

"Anh đến rồi."

"... Ừ."

"Mới đến ạ?"

Tạ Thanh Trình lại ừ một tiếng, hỏi cậu: "Cậu thi xong cả rồi à?"

Hạ Dư đỡ trán, cười nhìn anh: "Không có, chiều còn 3000m nữa, anh cũng tới xem rồi, em phải chạy giành hạng nhất mới được."

Tạ Thanh Trình: "... Cố gắng là được rồi. Không cần tranh giành như thế, đây cũng chỉ là thi đấu thôi mà."

Lại nói với Hạ Dư: "Ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát đi."

Hạ Dư bèn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.

Sân vận động Hỗ Đại là sân vận động điền kinh xây theo tỉ lệ chính quy, rất rộng, nơi Hạ Dư và Tạ Thanh Trình ngồi cũng chẳng có ai.

Ngồi một lát, không khí thế mà có chút giống lứa tuổi học sinh đang hẹn hò.

Trên sân vận động, tốp hai tốp ba học sinh đang quét dọn sân, chuẩn bị cho cuộc thi đấu buổi chiều.

Hạ Dư duỗi đôi chân dài nghỉ ngơi một lát, hỏi: "Tạ Thanh Trình, lúc đi học ấy, anh có báo danh tham gia đại hội thể thao không?"

"Đó là chuyện từ đời nào rồi."

"Có không?"

"... Có."

"Thế anh tham gia vào hạng mục nào vậy?"

"Như cậu thôi, cũng là chạy cự li dài."

"Vậy hẳn là không ai chạy thắng anh rồi."

Tạ Thanh Trình đúng là luôn về hạng nhất.

Hạ Dư thấy anh ngầm thừa nhận, dù thế nào cũng không chịu tụt về sau trong cuộc thi buổi chiều nữa, nói: "Anh yên tâm đi, em sẽ không để anh mất mặt đâu."

Đã tới giờ cơm trưa, Tạ Thanh Trình đưa cho Hạ Dư một phần cơm hộp mang theo, coi như trả lại tình nghĩa của Hạ Dư lúc trước.

Là cơm rang Dương Châu, cơm rang vàng óng mềm xốp thơm nức mũi, bên trong còn rất nhiều tôm bóc vỏ trong veo, là tôm sông tự tay bóc.

Tạ Thanh Trình đưa cho Hạ Dư đang ngẩn ra tại chỗ, lại mở cho cậu một bình sữa chua có ga.

"... Nhìn tôi làm gì? Ăn đi."

Trong lòng Hạ Dư lập tức nóng muốn chết, cậu không thể tin nổi rằng thế mà Tạ Thanh Trình lại thật sự làm riêng cho cậu một phần cơm rang Dương Châu.

Cậu thật sự rất muốn dán lại gần ôm lấy Tạ Thanh Trình rồi hôn anh, nhưng lại ngại đang ở trên sân vận động của trường, cậu chẳng thể làm gì cả, cuối cùng chỉ đành đè nặng niềm vui sướng ngập tràn trong lòng, nhận lấy đũa.

"Anh thật sự làm cho em nè."

Tạ Thanh Trình: "... Lúc trước tôi đồng ý với cậu rồi. Phải hoàn thành lời hứa này chứ."

Hạ Dư không nghe ra ngụ ý của anh, mỉm cười.

Tạ Thanh Trình nhìn cậu, Tạ Thanh Trình còn làm cơm rang cho cậu, thế cậu có chết cũng không thể để bản thân thua được.

Hạng mục thứ ba của buổi chiều chính là 3000m nam.

Hạ Dư bước xuống phía dưới, vô cùng nghiêm túc bảo Tạ Thanh Trình: "Anh chờ em nhé, em giành hạng nhất cho anh."

Tạ Thanh Trình: "... Không sao đâu, cậu chạy chậm chút cũng chẳng hề gì. Chỉ là một cuộc thi thôi mà."

Thi đấu với cậu hầu như đều là mấy anh em chạy 1500m buổi sáng, mấy người khác Hạ Dư chẳng đặt vào mắt lắm, có một trao đổi sinh năm bốn, là một cậu chàng người da đen, ưu thế thể chất khỏi nói cũng biết, sáng nay Hạ Dư cũng là thua trong tay người anh em này.

Súng lại vang lên, Hạ Dư như mũi tên rời cung, từ lúc bắt đầu đã bỏ hết lại những bạn học khác phía sau một khoảng rất dài với anh trai người da đen này, sau khi tiến vào giai đoạn chạy bền cự li dài, hai người anh em này thi đầy nhiệt huyết, đều không có ý muốn nhường đối phương chút nào, một trước một sau thay phiên nhau như sóng xô, chợt biến chạy cự li dài 3000m sinh viên nam bùng nổ kích thích của chạy nước rút 200m.

Một vòng... Hai vòng...

Mọi người trên khán đài đều khiếp sợ vì cái kiểu chạy bạt mạng của hai sinh viên này, còn có sinh viên run rẩy hỏi: "Sao... Làm sao thế? Sao phải đua như vậy, bộ chạy thắng là giành được vé khán đài VIP xem thế vận hội Olympic đấy à?"

Người anh em da đen cũng nghĩ như thế, cậu ta nghĩ, cái cậu đẹp trai này dở chứng gì thế, cứ khăng khăng phải giành giải nhất ở hạng mục này với cậu ta vậy!

Lúc hai người vai kề vai chạy tới hai vòng cuối cùng, sức lực cũng đã gần hao hết, người anh em da đen đầu đầy hỏi chấm thở hồng hộc: "Người anh em à, cậu làm gì thế, hạng mục này tôi mà không giành hạng nhất được thì mất mặt lắm đấy!"

Hạ Dư thấu hiểu sâu sắc, nhưng cũng vừa chạy vừa nói với người anh em kia: "Ngại quá người anh em à, vợ tôi đang xem trên khán đài rồi, tôi cũng không thể mất mặt với người này chứ."

Người anh em da đen: "? Không phải cậu là sinh viên à? Sao cậu lại có vợ rồi?"

Hạ Dư cao thâm khó đoán.

Người anh em da đen chợt hiểu ra: "Không phải là cậu... Chưa kết hôn đã có thai, làm người ta lớn bụng, không thể không đi đăng kí kết hôn đấy chứ?"

Hạ Dư: "Tiếng Trung của người anh em không tệ đâu, cậu cũng đâu nhất định phải giành hạng nhất cự li dài, cuộc thi biện luận lần sau cậu cũng có thể thử chút mà."

Nói xong bèn thừa dịp người anh em da đen còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ "Cái trường này loạn quá", nhanh chóng tăng tốc độ vọt lên trước cậu ta.

Thế cũng được luôn?

Người anh em da đen lập tức tỉnh táo lại, tuy rằng cậu ta rất đồng cảm với người cha trẻ tuổi này, thế mà mới chớm hai mươi đã phải bước vào ngôi mộ hôn nhân, nhưng thi đấu không thể lưu tình, cậu ta vẫn tăng tốc đuổi theo.

Một vòng cuối cùng!

"Đù má, liều mạng gớm!"

"3000m nam này tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào này!"

"Lẹ lên! Lẹ lên đi!"

Mọi người trên khán đài lũ lượt kích động đứng dậy, muốn xem tình hình trên sân thi đấu rõ ràng hơn chút.

Tạ Thanh Trình vốn không muốn đứng, kết quả toàn bộ mọi người đứng lên hết, dẫn tới anh ngồi chả nhìn thấy gì, vì thế anh cũng đành đứng dậy.

Ở khúc cua cuối cùng Hạ Dư tụt về sau người anh em da đen, chênh lệch đang không ngừng kéo dài...

Không ít người có chút than thở tiếc nuối, thầm nghĩ đáng tiếc ghê, cậu đẹp trai này liều mạng lâu như thế, vẫn phải để lỡ cơ hội giành quán quân rồi.

Nhưng mà Hạ Dư vẫn luôn cắn chặt một hơi, cố chấp không chịu nhận thua, đến 300m cuối cùng, chẳng biết cậu lấy sức từ chỗ nào ra, bộc phát khỏi cơ thể, đuổi theo bóng dáng người anh em phía trước kia vùn vụt!

1 mét, 5 mét... Chênh lệch đang không ngừng rút ngắn lại, cuối cùng——

"Đoàng!"

Vượt qua vạch đích, thế mà Hạ Dư đã vượt qua vị anh em kia ở đoạn đường cuối cùng, kéo nổ pháo hoa ở vạch đích chạy cự li dài!

Vụn giấy màu rơi xuống lất phất.

Khán đài yên lặng mấy giây, lập tức sôi trào!!

"Uầy!!"

"Trận này kích thích gớm!!!"

"Lội ngược dòng! Lội ngược dòng luôn! Hội trưởng giành hạng nhất!"

Hạ Dư lập tức ngồi bệt trên sân điền kinh, trong vụn giấy màu lấp lánh bay đầy trời, nhìn lên khán đài, vẫy tay về phía Tạ Thanh Trình đang đứng, lộ ra nụ cười xán lạn trên gương mặt đầy mồ hôi, dào dạt thanh xuân.

Giây phút ấy, mặc cho là ai cũng chẳng nhìn ra, cậu đã từng là một bệnh nhân cô độc chồng chất vết thương như vậy.

Mà đồng thời, gió thổi lướt qua gương mặt Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư xa xa, anh như bị ánh sáng ấy làm đau đớn, trái tim nhức nhối, trong một chớp mắt ấy, vậy mà cuối cùng chẳng nhìn rõ mặt Hạ Dư...

"Giáo sư Tạ, thầy sao thế?"

Cảm giác choáng váng chợt ùa lên.

Chờ khi tỉnh táo lại, Tạ Thanh Trình phát hiện mình đã ngồi xuống ghế khán đài lần nữa, bên cạnh có hai vị học trò chuyển sang gần chỗ anh xem thi đấu chú ý tới sự khác thường của anh, rất lo lắng hỏi.

Tạ Thanh Trình giơ tay che trán mình lại, bảo: "Không sao đâu."

Anh ngồi trên khán đài, nghỉ ngơi hồi lâu.

Đại hội thể thao là nơi sức sống ngập tràn nồng đậm, nhất là đại hội thể thao của đại học, càng mang đầy ý nghĩ tuổi trẻ, sức sống, hi vọng. Mấy thứ ấy giờ phút này ngập tràn xung quanh anh, lại như chẳng có bất cứ liên quan gì tới anh cả. Anh biết, cho dù đang không ngừng sử dụng thuốc trị liệu RN-13 đi nữa, nội tạng bản thân vẫn đang suy nhược ngày càng rõ ràng.

Thị lực của anh bị tổn thương nghiệm trọng nhất, bởi vì RN-13 để lại ảnh hưởng rất lớn tới thần kinh.

Nhưng anh làm thực nghiệm cũng được, sửa sang số liệu cũng thế, đều cần tới đôi mắt này. Anh nhắm đôi mắt lại, anh biết, thời gian của anh không còn nhiều... Hoặc là nói, còn ít hơn cả dự tính.

Tạ Thanh Trình nghỉ ngơi một lát, đứng dậy, lúc Hạ Dư được gọi đi nhận thưởng, rời khỏi nơi xem ngập tiếng người ồn ào, bỏ đi xa.

Anh vốn muốn quay về kí túc xá, thân thể lại chẳng chịu nổi, chỉ có thể tới khu trong sân vận động ngồi.

Nơi này chẳng có ai, anh dựa vào bên ghế dài trên sân cầu lông nghỉ ngơi.

Nào ngờ chẳng bao lâu sau, Hạ Dư tìm tới.

"Tạ Thanh Trình, sao anh lại ở đây?"

Ánh sáng bên trong sân vận động tối mờ, Hạ Dư không để ý tới sắc mặt tái nhợt của Tạ Thanh Trình. Cậu còn tưởng bên ngoài mặt trời gắt quá, Tạ Thanh Trình không chịu nổi, mới vào bên trong ngồi.

Hạ Dư hoàn toàn không biết Tạ Thanh Trình đang gặp chuyện gì, rồi đang suy nghĩ gì.

Cậu rất vui vẻ, nỗi lòng nóng bỏng ấy thậm chí có thể lây lan sang người khác.

Ngay cả trái tim sắp đóng băng của Tạ Thanh Trình, cũng bị ủ ấm hơn một chút.

Tạ Thanh Trình giương mắt nhìn cậu, vừa định nói gì đó, đã bị Hạ Dư cúi đầu hôn lên.

"..."

"Tạ Thanh Trình, anh đã nhìn thấy em giành chiến thắng chưa?"

"..."

"Em nghĩ đến anh, nên không hề khiến anh mất mặt."

"..."

"Anh Tạ."

Nam sinh chạy 3000m toàn mồ hôi, theo lý mà nói hẳn chẳng có tí sức lực nào cả, nhưng giờ phút này Hạ Dư tựa như dũng sĩ thắng một trận chiến, nhiệt huyết sục sôi, dù thế nào cũng không bình tĩnh lại nổi.

Cậu cọ nhẹ chóp mũi vào anh.

"Anh Tạ, bây giờ, em có thể nhận chút phần thưởng được không?"

Lúc Tạ Thanh Trình đối diện với đôi mắt đơn thuần phấn khởi như vậy của Hạ Dư, giọng cũng như nghẹn lại trong cổ họng.

Hạ Dư: "Anh ơi... Có thể không ạ?"

Trái tim anh cũng đã sắp đóng kín rồi, vì sao vẫn còn một chùm sáng muốn chiếu vào trong?

Tạ Thanh Trình cảm thấy trái tim đau lên âm ỉ.

Trước mắt cũng ngày càng mơ hồ.

Anh không nhìn rõ gương mặt Hạ Dư, cảm giác choáng váng lên ùa lên đầu anh, anh nhất thời không nói nên lời, cũng chẳng có chút sức lực nào.

Chờ tới khi anh dần ổn định lại khỏi cơn suy yếu, anh đã bị Hạ Dư đưa tới khu toilet.

Toilet đại học thường chẳng có ai vào, Hạ Dư đẩy mạnh Tạ Thanh Trình vào một buồng trong đó, vừa thở dốc nặng nề hôn môi anh, vừa trở tay khóa trái cửa lại.

Cậu muốn nhận lấy "phần thưởng" thật sự của cậu.

Trên người nam sinh còn hơi ấm nóng bỏng sau khi vận động, cứ thế đè lên dán sát vào Tạ Thanh Trình.

"Hạ Dư..."

Trên cổ tay Tạ Thanh Trình còn dấu vết trị liệu chưa tan, anh siết chặt lấy ống tay áo mình, không chịu buông ra.

Hạ Dư hôn anh: "Anh ơi, hôm nay có được không ạ?"

"Đừng, không được..."

Giọng Hạ Dư ướt nóng trầm thấp: "Chỉ một lần thôi..."

"..."

"Anh có thể ôm em một cái không?"

"..."

Anh không nên làm với Hạ Dư.

Chuyện này khiến hai người càng lún càng sâu, dần biến thành dáng vẻ như hiện tại.

Nhưng hiện giờ anh chẳng có chút sức lực nào, đột nhiên phát bệnh khiến cả người anh đều yếu ớt, tới thị lực cũng rất mơ hồ, mà cảm giác sớm biết kết cục chỉ toàn bóng tối, lại tận mắt trông thấy ánh sáng rực rỡ ấy, càng khiến nỗi lòng anh hóa thành băng lạnh.

Lại còn làm trong toilet, làm tới mức quá mãnh liệt, trên người Hạ Dư đều là mồ hôi nóng, ôm lấy Tạ Thanh Trình không ngừng đâm vào, chẳng hề mệt mỏi dù chỉ một chút, tựa như 3000m khi nãy là tiêu tốn một phần thể lực khác vậy.

Hai người đâm rút khiến cửa buồng vang lên lạch cạch, suốt thời gian ấy chỉ phải ngừng lại có một lát, bởi vì đúng lúc có một sinh viên tiến vào, ở ngay phía bên cạnh nhóm Hạ Dư.

Mà lúc ấy Hạ Dư cũng vừa hay làm tới điểm cuối rồi, vốn dĩ chẳng ngừng lại nổi, vì thế cậu dứt khoát đè Tạ Thanh Trình lên mặt tường, động tĩnh bên tai vang không ngừng, người ở buồng toilet bên cạnh rõ ràng là nghe thấy, sửng sốt hồi lâu, khiếp sợ không thôi.

Nhưng cậu ta cũng hoàng toàn chẳng nghe ra hai người đang điên cuồng làm tình trong buồng toilet công cộng rốt cuộc là ai. Hạ Dư bịt kín miệng Tạ Thanh Trình, không cho anh bật ra lấy nửa tiếng.

Tạ Thanh Trình thật sự tan vỡ, anh biết bên cạnh có người, anh muốn Hạ Dư dừng lại, Hạ Dư thì không chịu, ngược lại vẫn đè anh dây dưa mãi, tựa như cố tình muốn để tiếng hai người họ làm tình lộ ra cho người khác nghe thấy, dù sao cũng chẳng ai có gan chó lớn tới mức dám tiến vào được.

"Thoải mái không? Hửm? Có thoải mái không?"

Tạ Thanh Trình không thể lên tiếng, Hạ Dư lại chẳng ngại giọng của mình bị người khác nghe thấy, dù sao giọng cậu lúc này cũng đã khàn hết mực rồi, ngoại trừ Tạ Thanh Trình ra chẳng ai có đủ khả năng biết rằng đó là cậu được.

"Ôm chặt lấy em đi cục cưng..."

Hạ Dư chìm sâu trong rung động, vừa sướng vừa khao khát, vách tường toilet như sắp bị rung đổ đến nơi.

Hạ Dư sau khi làm xong thở dốc hổn hển, hôn Tạ Thanh Trình cả người đang phát run, sau đó hạ giọng, nói với người bên ngoài: "Đã nghe đủ chưa?"

"Nghe đủ rồi thì mẹ nó cút ra ngoài cho tôi! Để tôi ra ngoài mà bắt gặp cậu dám rình coi, tôi sẽ khiến cậu phải trả cái giá đắt mà cậu gánh không nổi đấy."

Người nghe lén nào dám ở lại nữa, lập tức hốt hoảng chạy mất.

Hạ Dư cũng chậm rãi rời khỏi nơi ôn nhu hương, màu mắt cậu sâu thẳm, rút giấy, từ từ lau sạch.

"Anh ơi... Đến chung cư của em, được không?"

Tạ Thanh Trình thật sự chẳng có chút sức nào, anh trong cơn thống khổ vì đột nhiên phát bệnh, lại bị lăn qua lộn lại mãnh liệt như thế, mấy lần suýt nữa đã ngất xỉu trong lúc làm, chỉ vì anh không thể để Hạ Dư cảm thấy sự khác thường của cơ thể anh, mới không thể không cố gắng giữ vững tỉnh táo.

Hạ Dư vì cho là anh không có ý muốn phản kháng, thế mà còn đỏ mặt lên, cậu lại hôn nhẹ Tạ Thanh Trình, cảm động lại cẩn thận đỡ anh bế dậy.

Nam sinh cẩn thận sửa sang lại quần áo tán loạn của Tạ Thanh Trình đàng hoàng, đưa Tạ Thanh Trình ra ngoài. Nơi Hạ Dư đỗ xe cách nơi này rất gần, lên xe, không dằn nổi, lại làm trên xe một lần, sau đó mới chịu lên đường.

Lời nói ngoài miệng của đàn ông luôn là lừa người gạt quỷ, cái gì mà em chỉ làm một lần, đều mẹ nó toàn lời nói suông. Thực tế, hôm ấy Hạ Dư làm tổng cộng sáu lần, mãi cho tới lúc trời đã tối, đêm đã muộn, cuối cùng mới ôm Tạ Thanh Trình, cảm thấy hài lòng ngủ trên giường trong chung cư.

Cậu vẫn chẳng hề chú ý đến sự khác thường của Tạ Thanh Trình——

Tạ Thanh Trình bệnh tới mức gần như không thể lên tiếng mắng cậu, cậu lại tưởng là Tạ Thanh Trình không muốn phản kháng.

Mà Tạ Thanh Trình từ đầu tới cuối cũng không cởi áo ra, như đang che giấu gì đó. Việc này tuy rằng khiến Hạ Dư lờ mờ thấy hơi kì lạ, nhưng cũng không đặt trong lòng cho lắm.

Một lòng cậu đều bị dáng vẻ yếu ớt vô cớ của Tạ Thanh Trình lấp đầy, cuối cùng cũng chẳng rảnh mà để tâm tới thứ khác nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Dư tỉnh dậy rồi, lại phát hiện Tạ Thanh Trình vẫn đang hôn mê.

Cậu hôn nhẹ lên mi mắt Tạ Thanh Trình, đang định nói gì đó, lại chợt phát hiện người trong lòng rất nóng.

Hạ Dư hoảng hốt, Tạ Thanh Trình phát sốt?

Cậu không dám chậm trễ, vội cầm nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho anh.

38.3℃...

Hạ Dư sốt sắng, muốn gọi cho bác sĩ tư nhân Anthony, nhưng lại lập tức thấy không phù hợp.

Cuối cùng cậu chỉ đành lay nhẹ gọi Tạ Thanh Trình dậy: "Anh ơi..."

"..."

Gọi tận ba bốn lần, Tạ Thanh Trình mới mơ màng tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.

Linh hồn anh tựa như bị rút đi hơn phân nửa, hai mắt mơ màng nhìn Hạ Dư.

Trái tim Hạ Dư lập tức bị anh nhìn tới mềm nhũn, thậm chí còn hối hận vì bản thân hôm qua làm chẳng hề tiết chế như thế.

Cậu ôm anh, nhỏ giọng nói với anh: "Anh ơi... Anh phát sốt rồi, em đưa anh tới bệnh viện nhé, anh dậy trước đã..."

Ai ngờ Tạ Thanh Trình vừa nghe ba chữ tới bệnh viện, đã lảng tránh theo phản xạ có điều kiện, người cũng tỉnh táo hơn chút, mặt tái nhợt bảo: "Không, tôi không đi."

"Nhưng mà anh phải đi truyền nước, mới có thể——"

"Tôi không đi!" Tạ Thanh Trình phản ứng dữ dội, đột nhiên ho khan.

Hạ Dư bị dọa, sau khi hoàn hồn vội bảo: "Anh đừng nóng vội, thế không đi nữa. Em đi mua thuốc hạ sốt cho anh nhé, anh nằm xuống trước đã."

Cơn sốt này của Tạ Thanh Trình thật sự rất nặng, hôn mê kéo dài suốt hai đêm, tới sáng sớm ngày thứ ba, cuối cùng anh mới khỏe lại hơn chút, dựa vào lưng giường, nhìn bóng dáng bận rộn qua lại của Hạ Dư.

Anh biết mấy ngày nay Hạ Dư lại trốn học, Hạ Dư không dám đi, vẫn ở lại bên cạnh anh mãi, anh ngủ bao lâu, thì Hạ Dư trông chừng bấy lâu.

Khuôn mặt thiếu huyết sắc của Tạ Thanh Trình hơi nghiêng đi, anh suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới trọn vẹn, trong mấy ngày này, anh đã cân nhắc hết lựa chọn lợi và hại xong xuôi rồi. Cuối cùng chút không đành lòng ấy, cũng miễn cưỡng như xé bỏ máu thịt móc hai mắt của mình ra, tách rời.

Hạ Dư bê bát cháo tới.

Thiếu gia vốn chẳng biết làm việc nhà, nhưng mấy ngày nay nấu đủ loại cháo, tựa như muốn dỗ dành Tạ Thanh Trình ăn nhiều hơn chút.

Tạ Thanh Trình giữ bát cháo kia, tựa như đang ôm trái tim quá mức nóng bỏng của một người, tới cuối cùng, cũng chẳng giữ nổi nữa.

Rốt cuộc anh chậm rãi đặt thìa xuống, nâng mắt lên, nhìn về phía Hạ Dư——

Sốt cao một trận, thị lực tổn thương rất nặng, khoảng cách này, không đeo kính, anh đã chẳng còn nhìn rõ được vẻ mặt của Hạ Dư nữa rồi.

Thấy không rõ kể cũng tốt.

Thấy không rõ là tốt nhất.

Tạ Thanh Trình nghĩ như thế, bèn mở miệng: "Hạ Dư."

Hạ Dư quay đầu lại, trên má còn dính chút nhọ nồi dính vào lúc tay chân luống cuống nấu cháo: "Gì ạ?"

"Tôi đã nghĩ rồi." Tạ Thanh Trình nói, "Quan hệ giữa tôi với cậu."

"..."

"Tôi đồng ý là cậu không nói sai, tôi biết cậu thật sự thích tôi."

Hạ Dư hơi mở to đôi mắt, dường như mang theo chút hi vọng.

Tạ Thanh Trình không nhìn thấy.

Tầm mắt anh mơ hồ.

Cuối cùng anh nhẹ giọng, lại gằn từng chữ một, nói ra những lời anh đã đè nén rất lâu, chẳng thể nào quay đầu lại: "Tôi đã thử chấp nhận, nhưng tôi không chấp nhận nổi."

"..."

"Xin lỗi cậu. Tôi không thể nào thích cậu được." Tạ Thanh Trình nói, "Vậy nên, đây là lần cuối cùng giữa chúng ta rồi."

"Kết thúc thôi."