Sổ Bệnh Án

Chương 154




Sáng hôm sau tỉnh dậy cả người Tạ Thanh Trình đều đau nhức, phản chiếu vào trong mắt đầu tiên là đồ trang trí, giường ngủ xa hoa trong phòng khách sạn.

Sau đó những kí ức đêm qua vụn vặn như làn sóng thủy triều, lũ lượt ùa trong đầu đau muốn nứt sau cơn say.

Anh cũng không phải người làm loại chuyện này xong sẽ khiếp sợ, chỉ là lúc ngồi dậy vẫn cảm thấy xui xẻo—— Bản thân mẹ nó, rốt cuộc đang làm gì thế?

Chẳng biết sao tối qua lại làm tiếp với Hạ Dư, thuê phòng khách sạn làm mây làm mưa.

Tạ Thanh Trình nhớ lại đêm qua mình uống nhiều quá, sau đó cũng chẳng khống chế nổi nữa, may mà khách sạn cách âm tốt, nếu không con mẹ nó khách thuê phòng bên cũng có thể phá cửa phòng vào chửi má nó.

Đang nghĩ ngợi, tiếng sấy tóc trong toilet đã ngừng lại.

Lần này Hạ Dư dậy sớm hơn anh, tắm rửa một lượt còn đang chuẩn bị đi gọi khách sạn đưa cơm, xoa xoa tóc ngắn đi ra, đã thấy Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, cài áo xong xuôi, đang ngồi dựa vào đầu giường, trên mặt không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào cả.

"..."

Hạ Dư vừa thấy anh như thế đã có hơi e ngại.

Coi như cậu bị ông chú dạy dỗ sinh ra bóng ma tâm lí luôn rồi, mỗi lần hai người làm đều đau khổ triền miên, sau khi xong việc Tạ Thanh Trình mặc quần vào ngay ngắn là trở mặt không nhận người luôn, quăng ra một đống lời lẽ của tra nam, không nên gì đó làm mụ cả đầu, sau đó xoay người đi mất.

Hạ Dư sợ lúc này Tạ Thanh Trình khép mở môi mỏng, lại muốn nói mấy lời chứa vụn băng gì đó, lập tức đi qua, nhân lúc anh còn chưa kịp mở miệng, đã cúi đầu chặn miệng anh lại.

Nụ hôn chất đầy tình cảm, tình nồng ý đậm.

Hạ Dư muốn dùng lửa tình thiêu rụi hết mất lời nói tuyệt tình có lẽ lại muốn chui từ dưới đất lên trong lòng anh.

Chờ tới sau khi nụ hôn kích thích này kết thúc, hô hấp hai người cũng có hơi gấp, mắt Hạ Dư phiếm hồng nhàn nhạt, nói với anh: "Anh ơi, anh... Muốn nói gì với em thế?"

Tạ Thanh Trình đang tính mở miệng, Hạ Dư lại chẳng dám nghe.

Rủ mi hôn lên môi anh thêm một lần nữa.

Tạ Thanh Trình: "..."

Lúc rời đi cánh môi hai người đều ướt át.

Hạ Dư lại hỏi: "Anh muốn nói gì thì anh nói đi. Em không cản anh."

Tạ Thanh Trình: "Tôi cảm thấy..."

Hạ Dư lại hôn anh.

Tạ Thanh Trình: "............"

Hạ Dư: "Khi nãy anh muốn nói gì cơ?"

"..." Lần này Tạ Thanh Trình dứt khoát không định mở miệng nữa.

Anh không muốn mở miệng, Hạ Dư cũng bất động luôn, ngồi bên mép giường anh, an tĩnh ngóng nhìn anh.

Sao mà Tạ Thanh Trình không rõ nguyên nhân cậu làm như thế cho được?

Hạ Dư đây là sau khi phạm lỗi rồi lại hoảng sợ.

Tạ Thanh Trình thấy dáng vẻ cậu thấp thỏm bất an, rồi lại cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nhất thời lòng lại rất hụt hẫng. Trước kia bản thân cũng không sẽ như thế.

Xưa nay anh chỉ biết lảng tránh cậu, từ chối cậu, giảng lí lẽ với cậu, nói cho cậu biết chắc chắn giữa họ không có khả năng, cho dù bọn họ đúng là đã phát sinh quan hệ có mức độ phù hợp rất cao, bọn họ vẫn không có khả năng ở bên nhau.

Anh cho rằng Hạ Dư là người thông minh như thế, sẽ tự biết khó mà lui.

Nhưng người thông minh này chợt như chẳng có đầu óc, đâm đầu vào tường hết lần này tới lần khác, đâm tới mức vỡ đầu chảy máu, cũng chẳng chịu quay đầu. Chỉ cần anh tới gần, nhóc quỷ kia sẽ ngẩng khuôn mặt dính đầy máu lên, nói với anh: "Tạ Thanh Trình, em thích anh."

Trái tim Tạ Thanh Trình như bị đâm một nhát chậm rãi tàn nhẫn, vỡ thành một vết nứt.

Anh cảm thấy Hạ Dư bỏ gì đó vào trong vết nứt kia.

Anh không biết thứ đó là gì, ban đầu anh vốn chẳng thèm để ý.

Nhưng từ sau khi chạy thoát khỏi biển lửa tầng hầm Chí Long, thứ kia như được gì đó nuôi dưỡng, di chuyển ngày càng rõ ràng trong lòng anh——

Tạ Thanh Trình cảm thấy không thoải mái.

Thứ ấy đâm vào tim anh làm phát đau.

Anh không thích như thế, anh chưa từng có cảm giác như vậy, chưa từng cảm thấy phần nào đó của trái tim bắt đầu không chịu khống chế trước một ai đó, anh muốn trầm mặt xuống, cầm dao phẫu thuật lạnh băng cắt bỏ nó, bởi vì nó khiến anh cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy đau đớn, cảm thấy bất an.

Anh muốn vô tình cắt nó đi, như cắt ruột thừa, cắt thịt thừa, cắt bỏ hết thảy những tổ chức gây bệnh, khiến nó không ảnh hưởng tới mình nữa.

Nhưng lúc anh phát hiện nó tồn tại, nó đã bắt đầu chui sâu vào trong trái tim anh rồi.

Anh không thể cắt trái tim mình được.

Bởi thế cảm xúc Tạ Thanh Trình có hơi hỗn loạn, vẻ mặt anh vẫn thờ ơ, lại không nói thẳng những lời có thể làm tổn thương Hạ Dư được như lúc trước nữa.

Hạ Dư thấy anh không nói thêm, thoáng thở hắt ra, lại vẫn không dám thiếu cảnh giác, rất đề phòng nhìn môi mỏng 37°C của anh, qua hồi lâu, mới nói: "Anh ơi, em đi gọi khách sạn đưa cơm, thế... Anh muốn ăn gì?"

Lòng Tạ Thanh Trình thật sự rất loạn, người lại mệt, nằm xuống giường lại, lấy tay che trán.

Người đàn ông khàn khàn nói: "Tùy cậu."

Hạ Dư đã gọi hai phần bữa sáng.

Bản thân cậu khá thích bữa sáng kiểu Anh, nhưng lại không hợp khẩu vị của Tạ Thanh Trình lắm.

Vì thế cậu gọi cho Tạ Thanh Trình hoành thánh canh gà đặc biệt của Hỗ Châu, lại lấy thêm một phần cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo.

Xe thức ăn của khách sạn đẩy tới, đưa đến ngoài cửa phòng ngủ, Hạ Dư cho người quay về. Cậu mới không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ Tạ Thanh Trình sau khi làm với cậu xong cả người tản ra hơi thở trưởng thành gợi cảm mà lại chẳng tự hay biết.

"Nào, dậy ăn một chút đi."

Hạ Dư cầm bát đưa tới bên giường, dịu dàng dỗ dành anh.

Tạ Thanh Trình không ngờ mình sống hơn ba mươi năm, còn phải để một thằng nhóc tóc mao dỗ dành ăn sáng, nhất thời nội tâm rất vi diệu.

Anh đen mặt ngồi dậy, chẳng qua ngoại trừ đau eo đau chân ra, kể cũng không có cảm giác khó chịu. Tối hôm qua anh ngất lịm đi, Hạ Dư đã lấy khăn lông trong phòng tắm thấm nước nóng, lau từng chút một, giúp anh rửa sạch sẽ, chẳng hề chê phiền phức một chút nào cả. Tuy rằng trong lúc Tạ Thanh Trình hôn mê, mơ hồ cảm thấy sau khi Hạ Dư xử lí xong xuôi, lại không nhịn được làm bậy mấy lần, nhưng ít ra đều dùng biện pháp an toàn.

Tạ Thanh Trình không biết hành động này của Hạ Dư là văn minh hay là không văn minh nữa. Anh cũng lười nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, ngồi dậy chuẩn bị ăn ít món bình ổn lại tinh thần.

Hạ Dư cầm muỗng không buông.

Tạ Thanh Trình: "Làm sao thế."

"Em bón anh nha..."

Tạ Thanh Trình: "Tôi bón cậu còn nghe được."

Hạ Dư ấy vậy mà thật sự ngồi xuống luôn.

"Được, thế anh bón em đi."

Tạ Thanh Trình: "..."

Kẻ mặt dày đúng là thiên hạ vô địch.

"Anh bón đi."

Tạ Thanh Trình đương nhiên không làm thế: "Cậu bị chặt tay à? Còn muốn người ta bón cho ăn, tự mình ăn đi."

Bữa sáng kiểu Tây của Hạ Dư còn đặt ngoài bàn, cậu cũng chẳng vội ăn ngay, ở cạnh nhìn Tạ Thanh Trình ăn cháo ăn hoành thánh.

Dáng vẻ Tạ Thanh Trình ăn cháo rất đẹp, ăn chẳng phát ra chút tiếng động nào, đưa lên từng muỗng từng muỗng, Hạ Dư có thấy lờ mờ trông thấy hàm răng trắng tuyết và đầu lưỡi ấm mềm của anh.

Lúc Tạ Thanh Trình ăn cháo có ngậm lấy thìa một chút, Hạ Dư nhìn động tác này của anh, lòng ngứa ngáy, hầu kết trượt nhẹ.

Tạ Thanh Trình: "... Đói thì đi ăn đi, cứ nhìn tôi mãi làm gì."

Hạ Dư bắt đầu nói bậy: "Em cũng muốn ăn thử của anh."

Tạ Thanh Trình hoài nghi cậu không ăn được thì cũng chẳng đi, vì thế đưa cả muỗng lẫn bát cháo qua cho cậu.

Cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo của khách sạn nấu rẫt nhuyễn, cháo nấu trắng tuyết óng ánh được hầm với thịt tươi trong cùng một bát, bên trong có gừng thái sợi với trứng vịt Bắc Thảo. Tay nghề của đầu bếp không tệ, nhưng Hạ Dư nếm một miếng lại bảo: "Vẫn không ngon bằng tay nghề của anh."

Tạ Thanh Trình nhướng mày.

Thằng nhóc này rất biết khen, mấy câu này người nấu ăn đều thích nghe cả, xong một bữa cơm, ai ăn nhiều nhất thì khiến đầu bếp vui vẻ nhất.

Hạ Dư lại hỏi: "Em có thể thử hoành thánh canh gà này không?"

Tạ Thanh Trình hơi hất cằm, ý bảo cậu lấy đi.

Đầu bếp nấu món Hỗ Châu của khách sạn này làm hoành thánh cũng rất cẩn thận, vỏ bánh mới cán, thịt hoành thánh không nhiều, nhưng chẳng ảnh hưởng gì, nhiều thì sẽ quá lớn, không đủ mềm nhỏ. Hoành thánh Hỗ Châu chính là phải để ý tới "nổi trên nước", vỏ bánh nổi trên nước nóng tựa như mây, hơi nóng bốc lên, trong bát chứa mây xanh nặng trĩu.

Vị canh gà rất đậm, nhưng cần phải lọc canh, không thể thấy dầu thấy mỡ, tránh hoành thánh nhẹ tựa mây phủ một lớp dày. Tiếp đó, canh trong nhân bé, kèm theo hành lá xắt nhỏ, thái rong biển, thêm một ít lòng trắng trứng trang trí, chính là món ăn vặt truyền thống ngon nhất Hỗ Châu.

Là khách sạn có lịch sử lâu đời hàng đầu bến Thượng Hải, tay nghề của đầu bếp đương nhiên cũng đã điêu luyện tới trình độ siêu phàm.

Hạ Dư nếm thử, bảo: "Vẫn không thơm ngon như lúc ăn ở nhà anh."

Tạ Thanh Trình cười lạnh một tiếng: "Cậu xoi mói vừa."

Nhưng Tạ Thanh Trình là đàn ông bố đời.

Anh nghe vậy, nhiều ít cũng có chút hưởng thụ.

"Giấm đâu?" Tới lượt Tạ Thanh Trình ăn hoành thánh của mình, anh bắt đầu tìm giấm.

"Ở bàn cơm ngoài kia. Em đi lấy cho."

Tạ Thanh Trình đổ vào bát rất nhiều giấm.

Hạ Dư nhìn mà ê cả răng, cũng thấy chua chua: "Anh đấy, sao lại đổ nhiều thế?"

"Hoành thánh mà không cho đủ giấm sao mà ăn được."

Tạ Thanh Trình nếm thử một ngụm, vẫn thấy nhạt, lại thêm chút nữa.

Hạ Dư ngẫm nghĩ, lại bắt đầu thiếu đứng đắn: "Tạ Thanh Trình, chắc anh hay ghen lắm ha."

"..."

"Nếu lúc nào đó anh có thể ăn giấm của em thì tốt rồi."

Đáp lại của Tạ Thanh Trình là đưa chai giấm cho cậu: "Cầm lấy. Đem cất đi."

Hạ Dư ngả ngớn qua qua lại lại với anh nhiều như thế, không hề bị Tạ Thanh Trình từ chối gì hết cả, còn đang thấy nhẹ lòng, nhưng lúc này thấy anh sắp mặc quần vào, chuông cảnh báo lại không nhịn nổi reo vang.

Cậu bỗng tiến lên, làm một chuyện rất vớ vẩn——

Cậu đè tay đang chuẩn bị cài thắt lưng của Tạ Thanh Trình lại.

Tạ Thanh Trình: "Cậu làm gì thế?"

"..."

"Buông ra."

"..."

"Hạ Dư, tôi bảo cậu buông ra."

Anh cảm thấy thằng oắt này chẳng thể nào hiểu rồi. Cậu kéo anh lại không cho anh mặc quần đàng hoàng để làm gì?

"Anh..." Hạ Dư vì sự tự tôn, không chịu lập tức nói ra ngay, nhưng thực sự đang khó chịu phiền muộn, cậu rất sốt ruột, vẫn phải nhịn lại, nghẹn hồi lâu, mới xanh mặt hỏi, "Anh, anh mặc quần vào rồi, có thể trở mặt không nhận người ngay không thế?"

Lần này tới lượt Tạ Thanh Trình không nói gì.

Toàn cái gì không đâu vậy hả?

Quần anh cũng có phải bị ếm ma thuật gì lên đâu! Nhận người hay không nhận người thì có liên quan gì tới quần?

Hạ Dư đương nhiên cũng rõ việc này, nhưng cậu thật sự rất nóng vội muốn được ở bên Tạ Thanh Trình, một người khi đã nóng vội rồi, sẽ tin tưởng vào một vài thứ không đâu.

Hạ Dư rầu rĩ nói: "Ai bảo trước kia anh đều như thế cơ chứ... Trên giường thì êm đẹp lắm, xuống giường lại nói hàng đống lí lẽ với em... Em không nghe đâu."

Nhìn dáng vẻ bướng bỉnh lại tha thiết của cậu, thứ gì đó trong lòng Tạ Thanh Trình kia lại bắt đầu đâm chọc khó chịu.

Thậm chí anh phát hiện, bản thân lại nghiêm túc nghĩ tới lần nữa—— Nếu Hạ Dư là con gái, thế quan hệ giữa bọn họ hiện tại sẽ thế nào?

Ngay sau đó anh lại cảm thấy suy nghĩ này quá mức vớ vẩn.

Nếu Hạ Dư là con gái, quan hệ giữa họ tám chín phần mười sẽ không xảy ra loại chuyện thế này.

Hơn nữa cho dù cậu có là nữ, với tình trạng hiện tại của bản thân, chẳng lẽ lại có được kết cục tốt đẹp nào nữa chắc?

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại.

Anh cảm thấy bản thân đang tiếp tục lún xuống với Hạ Dư, anh cảm thấy không ổn, mà lúc đối diện với ánh mắt si mê khao khát của Hạ Dư, thế mà anh lại sinh ra chút thương hại và do dự không phù hợp. Cảm nhận xa lạ tới thế, khiến Tạ Thanh Trình nhất thời không biết phản ứng ra sao, bắt đầu xử lí thế nào.

Cuối cùng anh nói: "Cậu buông ra đi, tôi không nói lí lẽ với cậu."

"Thế anh có thể đừng không nhận người không? Anh có thể đừng chối trách nhiệm không?"

Tạ Thanh Trình cắn răng—— Anh cũng không biết anh đang giận mình hay giận Hạ Dư.

"Tôi nhận."

Hạ Dư: "Thiệt hả?"

Tạ Thanh Trình: "Tôi chịu trách nhiệm, tôi sẽ tới chỗ lễ tân thanh toán."

Hạ Dư bị anh âm thầm thay đổi khái niệm chịu trách nhiệm mà chẳng chút trách nhiệm này làm lòng phát sầu, nhưng vẫn đáp lại: "... Trách nhiệm đó, em trả tiền rồi."

Nhưng ai ngờ Tạ Thanh Trình vừa nghe thế đã phát cáu.

"Hạ Dư, đều là người lớn cả rồi, mẹ nó sao lần nào tôi cũng phải để cậu trả tiền phòng thế hả?"

Hạ Dư đáp lại theo phản xạ có điều kiện: "Bởi vì anh bị——"

Nói một nửa, suy nghĩ đã đuổi kịp theo miệng, lập tức im bặt.

Nhưng mắt Tạ Thanh Trình đã nheo lại.

"Tôi bị?"

"..."

Hạ Dư nghĩ, cậu cũng đâu thể nói, vì anh bị em đè cả một đêm, người thiệt là anh mà?

Chỉ đành đổi câu: "Bởi, bởi vì là chăn anh bị làm bẩn rồi, tiền bồi thường đồ dùng trên giường anh trả, thế là được rồi chứ gì?"

Sắc mặt Tạ Thanh Trình càng khó coi hơn.

Anh quay đầu nhìn chiếc chăn hoàn toàn không dùng được nữa, đừng nói làm bẩn, vốn đã bị kéo hỏng luôn rồi, anh nhớ tới những chuyện tệ hại xảy ra vào đêm qua, không lên tiếng nữa, rủ mắt mặc quần áo của mình từng chiếc từng chiếc đàng hoàng.

Hiện tại anh thật sự ghét bản thân.

Anh không biết sao bản thân lại mất khống chế như thế, con mẹ nó sai lại càng thêm sai.

Nói thật, xưa nay Tạ Thanh Trình vốn không phải người như vậy, sức khống chế của anh rất tốt, một khi mọi việc chạm vào giới hạn của anh, anh cũng có thể lập tức ngăn cản tổn thất, biết xử lí sao cho thỏa đáng.

Nhưng Hạ Dư tựa như virus xâm lấn vào tường lửa máy tính của anh.

Anh như bắt đầu bị đảo loạn từ trong lòng.

Anh cảm thấy bản thân thật sự không nên như thế.

Quấn quít nửa này, cuối cùng hai người cũng xuống tầng, xử lí thủ tục trả phòng.

Giờ này, sảnh chính khách sạn rất nhiều người, có người chẳng có tí tự giác riêng tư nào, thích ở gần người khác nghe lỏm chuyện phòng the khi làm thủ tục trả phòng, cố ý vô tình nhìn trộm chuyện riêng của người khác, bởi thế lúc Tạ Thanh Trình và Hạ Dư checkout hết sức xấu hổ.

Tuy lễ tân đã được rèn luyện tính chuyên nghiệp, giọng rất nhỏ, những lời không nên nói cũng chẳng nói thẳng ra, nhưng không qua nổi sự lắm chuyện của những vị khách khác cũng đang làm thủ tục, nghiêng qua ngó lại, còn ngó lên hóa đơn của bọn họ luôn.

Đồ dùng trên giường và phí bồi thường.

Gel bôi trơn...

"Chậc..."

Hạ Dư quay đầu lại lạnh mắt liếc qua vị khách đã coi trộm chuyện trên giường của người khác lại còn không biết xấu hổ chậc một tiếng, vị khách kia ngại ngùng chuyển mắt đi, lại coi như không thấy.

Thủ tục xong xuôi, anh chàng giữ cửa lại gần hỏi khách cần gọi taxi đến nơi nào.

Hạ Dư: "Gọi một chiếc xe, đến Y Khoa Hỗ Châu trước, rồi tới Hỗ Đại."

Tạ Thanh Trình hơi bất ngờ liếc cậu một cái. Anh cho rằng Hạ Dư sẽ không muốn quay về trường học sớm như thế.

Hạ Dư cười gượng: "Anh ơi, chiều em cũng có tiết, còn cúp nữa, điểm thường xuyên về 0 luôn. Tầm chiều em lại tới tìm anh nhé."

Tạ Thanh Trình: "Lên lớp học đàng hoàng phần cậu đi."

Lúc hai người đi ra từ cửa bên cho khách phía dưới khách sạn, thang máy phía sau họ lại có một cặp khách hàng xuống dưới làm thủ tục trả phòng. Tạ Thanh Trình với Hạ Dư đều quay lưng về phía thang máy, nên hoàn toàn không chú ý đến.

Đó là một cặp tình nhân có vẻ quan hệ rất thân mật, cô gái khoác tay bạn trai mình, vừa nói vừa cười đi ra với cậu chàng.

Đó lại là——

Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng!!

Hôm qua Vệ Đông Hằng mới quay về từ Tây Bắc, vốn dĩ việc cha cậu giao cho cậu phải tới tháng tám năm nay mới có thể làm xong, ai mà ngờ công tử ăn chơi trác táng này lại thật lòng thật dạ với Tạ Tuyết, làm hết một lèo, giải quyết xong hết từ đầu tới đuôi mọi chuyện trong tháng năm. Cha cậu cảm thấy thú vị, thằng nhóc cứng đầu này thế mà có thể cố gắng tới mức này vì một cô bé à? Vì thế lại muốn thử cậu, giao thêm cho cậu chàng ít việc, Vệ Đông Hằng vốn cũng không để ý nhiều tới thế, định cãi nhau một trận với ông già nhà mình, rồi hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.

Kết quả nào ngờ đâu, cậu nhận được tin Tạ Tuyết bị bệnh.

Thời gian cậu ở trong quân đội, điện thoại thường không được sử dụng nhiều, Tạ Tuyết lại chỉ nói mấy chuyện vui, không nhắc tới chuyện xấu, vậy nên Hỗ Châu đã xảy ra chuyện gì, cậu ta vốn chẳng hề biết tới.

Còn vì sao tin Tạ Tuyết bị bệnh lại đột nhiên vượt rào lửa truyền vào tai cậu ư? Thế đều nhờ chính ủy Vương đã mở miệng ít nhiều rồi.

Chính ủy Vương thường qua lại với gia đình Vệ Đông Hằng, chính ủy già chỉ huy vụ Hoàng Chí Long xong, cùng ngày xuống máy bay về Yên Châu, ông đã gọi điện cho cha Vệ Đông Hằng ngay, nói về việc thiếu tí nữa Trần Mạn đã bị bắt làm con tin.

Nếu ông đã nhắc tới Trần Mạn nằm viện, thì tiện miệng nhắc luôn còn một cô gái nữa cũng bị hại, đang nằm viện luôn.

Kết quả để Vệ Đông Hằng nghe thấy.

Vệ Đông Hằng sốt ruột, cãi nhau ầm lên với ông già nhà cậu một trận ngay trong hôm ấy, bỏ gánh không làm nữa, nhất định phải quay về Hỗ Châu. Cha cậu đứng trước mặt con trai chẳng giận nổi—— Vệ Đông Hằng đúng là đã xử lí hết toàn bộ mọi chuyện ông vốn giao cho cậu phải làm xong trước tiên. Vì thế chỉ đành thả Vệ Đông Hằng rời khỏi Tây Bắc trước.

Mà chẳng ngờ, lúc cậu quay về, Tạ Tuyết đã khỏi bệnh xuất viện.

Mấy ngày nay hai người rảnh là quấn lấy nhau luôn, cũng may mà lần này Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư quấn quít lú cả đầu, vậy mà không phát hiện ra sự khác thường sau khi xuất viện của em gái mình, cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh mình lần nào, dáng vẻ như bận rộn lắm.

Thằng nhóc lưu manh Vệ Đông Hằng này, đừng thấy lúc nhỏ cậu chàng như côn đồ, trong xương cốt cũng có một mặt nghệ thuật, cũng thích khách sạn có lịch sử lâu đời này, Hỗ Châu nhiều khách sạn xa hoa như thế, còn đắt đỏ hơn khách sạn này, nhưng cậu cũng như Hạ Dư, đưa người yêu đến thuê phòng, lại chọn khách sạn này.

Hơn nữa nói cũng trùng hợp, thật ra phòng của Tạ Thanh Trình và Hạ Dư ở ngay cạnh phòng bọn họ... Nếu không phải phòng ở nơi này cách âm rất tốt, tiếng rên rỉ của hai anh em đêm qua có khi đã bị phòng bên cạnh nghe thấy luôn rồi...

"Chị chờ em chút, em đi kí hóa đơn." Vệ Đông Hằng nói với Tạ Tuyết, "Phía bên sảnh chính có tiệm kem đó, chị qua bên ấy mua kem ngồi ăn đi."

Tạ Tuyết: "Em muốn ăn vị nào?"

Vệ Đông Hằng hết sức ra vẻ, vô cùng kiêu ngạo: "Không cần, em mới không thèm ăn mấy món vặt của con gái ấy."

Tạ Tuyết thấy cậu chàng buồn cười, chạy tới tiệm kem mua cho cậu loại ngọt nhất.

Tiệm kem kia một nửa nằm trong khách sạn, có một nửa tủ kính khác dọc theo con phố, lúc Tạ Tuyết ngồi im đợi nhân viên làm kem ốc quế, ánh mắt vô tình liếc thoáng qua bên ngoài.

Vừa hay liếc thấy bóng dáng hai người Hạ Dư và Tạ Thanh Trình ra khỏi khách sạn, ngồi trên xe taxi, Hạ Dư còn đỡ eo Tạ Thanh Trình hết sức mập mờ.

Tạ Tuyết lập tức mở tròn mắt, ngẩn hết cả người.