Sổ Bệnh Án

Chương 150




Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vì phải nói chuyện rõ ràng với phía chính ủy Vương.

Cho dù trị liệu loại RN-13 mới rất thuận lợi.

Sau khi Trần Mạn và Tạ Tuyết sử dụng thuốc chữa do phòng nghiên cứu chế tạo, đã chuyển sang phòng bệnh bình thường, rất nhanh có thể xuất viện.

Nhưng chính ủy Vương vẫn rất để ý tới chuyện Trần Mạn bị tiêm thuốc, hơn nữa còn khá nghi ngờ việc Trần Mạn có được chữa trị khỏi thật hay không. Tuy là ông cố gắng dùng khả năng của mình để giảm bớt số người biết tới loại thuốc thực nghiệm này, nhưng cũng hi vọng nhóm Tạ Thanh Trình có thể phối hợp hơn chút, đưa loại thuốc này tới Yên Châu, để các nhà khoa học Yên Châu tiến hành phân tích, như thế ông mới có thể an tâm hoàn toàn.

Không ai dám từ chối chính ủy Vương, ngay cả viện trưởng cũng khó mà nói chuyện với ông, cuối cùng bọn họ không thể không gọi cuộc điện thoại khẩn cấp, mời Tạ Thanh Trình tới Mỹ Dục, giải thích với ông Vương.

Tạ Thanh Trình tới.

"Chính ủy Vương."

"Ngồi đi." Trong văn phòng viện trưởng, chính ủy Vương bảo Tạ Thanh Trình ngồi xuống, "Nói về loại thuốc này, vì sao tôi không thể mang tới Yên Châu, thậm chí không thể cho nhân viên nghiên cứu Yên Châu biết?"

Tạ Thanh Trình nói: "Theo góc độ của ông mà nói, là vì an toàn của Trần Mạn."

"Cháu ngoại tôi bị tiêm thuốc không rõ nguồn gốc, đúng là tôi vì bảo đảm an toàn cho nó, mới muốn cho nhân viên Yên Châu xem thử nó có thật sự không gây thêm ảnh hưởng gì cho thằng bé nữa hay không."

Tạ Thanh Trình nói: "Chính ủy Vương, tôi đã nói qua tình hình cơ bản với ông rồi, ông cũng biết loại thuốc này có giá trị nghiên cứu khoa học rất cao, với giá trị nghiên cứu khoa học cao sẽ có rất nhiều người giống như Hoàng Chí Long, vì lấy được số liệu thực nghiệm mà bí quá hóa liều. Nếu ông nói chuyện này những nhà nghiên cứu khoa học ở Yên Châu biết, ông có bao nhiêu phần chắc chắn, phía bọn họ sẽ không có một Hoàng Chí Long thứ hai?"

Sắc mặt chính ủy Vương khó nhìn, theo ông thấy, Tạ Thanh Trình chẳng qua cũng chỉ là một giảng viên dạy học bình thường mà thôi: "Thế tôi dựa vào đâu để tin tưởng cậu được?"

Tạ Thanh Trình: "Bởi vì em gái tôi cũng bị tiêm loại thuốc tương tự. Mà em ấy là người thân duy nhất của tôi."

"..."

"Hẳn là ông hiểu rõ ý tôi, ông là chính ủy, nhưng ông cũng là ông ngoại của Trần Mạn. Tôi chỉ là một giảng viên, nhưng tôi cũng là anh trai của một cô gái, là người thân duy nhất trên đời này của em ấy—— Với tình yêu với người thân, tôi biết tôi không thua ông chút nào hết cả." Tạ Thanh Trình yên lặng nhìn ông, "Đây hẳn là nguyên nhân để ông tin tưởng tôi, cũng chỉ có nó để tin tưởng tôi."

"Tôi sẽ giúp họ thuận lợi xuất viện, mà trên thực tế, tình hình cũng đã là vậy rồi."

Lúc hai người mâu thuẫn, Mỹ Dục đưa ra báo cáo xét nghiệm mới nhất của Trần Mạn đến, y tá trưởng đưa tới trước bàn của chính ủy Vương.

Chính ủy Vương: "Sao rồi."

Y tá trưởng mang theo vẻ lịch sự và chút hoảng hốt, có lẽ ngoại trừ người như Tạ Thanh Trình, chẳng ai nhìn thấy cấp cao như chính ủy Vương mà lại không hoảng sợ cả: "Ông, ông yên tâm, đã giảm bớt rất nhiều so với lúc phát tác trước đó rồi, hiện tại mọi thứ gần như đã khôi phục chạm mức bình thường."

Chính ủy Vương lấy giấy xét nghiệm nhìn qua lại hồi lâu.

Cuối cùng ông đặt đơn lên bàn, nói với Tạ Thanh Trình: "Tối tôi sẽ cho tài xế tới đón cậu, tôi muốn hỏi tình hình cụ thể của tiểu Diễn, và một vài việc mấy cậu gặp phải trong giải trí Chí Long. Ý của tôi là, giáo sư Tạ, tôi muốn nghe sự thật. Cậu hiểu chứ?"

"... Đã hiểu."

Tạ Thanh Trình phải ăn cơm với chính ủy Vương, toàn bộ người trong Mỹ Dục đều vã mồ hôi thay cho anh.

Viện trưởng cảm thấy chuyện này hành hạ người khác quá, đã muốn nói chuyện cho Trần Mạn còn ở phòng bệnh nghỉ ngơi biết, lại bị Tạ Thanh Trình cản lại—— Trần Mạn cần điều dưỡng cho tốt, hơn nữa chuyện này, anh biết Trần Mạn càng bị kéo vào, anh lại càng khó xử.

Anh dứt khoát không nói rõ hoàn toàn sự thật cho chính ủy Vương, quan hệ lợi và hại của chuyện này quá lớn.

Nhưng chính ủy Vương là người nào?

Có ai mà ông chưa từng gặp? Chuyện gì chưa từng nghe?

Tạ Thanh Trình biết bản thân cần phải chuẩn bị cẩn thận rõ ràng chặt chẽ trả lời từng câu hỏi, để khiến chính ủy Vương từ bỏ suy nghĩ tiếp tục điều tra, lại không nói rõ toàn bộ tình hình vụ án RN-13 quan trọng nhất cho ông biết tới.

Một bữa cơm này, ăn rất khó khăn.

Thư kí của chính ủy Vương cứ rót rượu cho Tạ Thanh Trình mãi, như thể Tạ Thanh Trình uống nhiều, có thể nói ra sự thật vậy—— Có điều lúc chính ủy phát hiện tửu lượng Tạ Thanh Trình rất tốt, ông cũng không cho thư kí rót tiếp nữa.

Ông tới hỏi tình hình từ người trẻ tuổi này, chứ không phải đến để bắt nạt một giáo sư không có chỗ dựa.

Huống chi Tạ Thanh Trình suốt cả bữa đối đáp trôi chảy, đúng mực, tới cuối cùng, thế mà cáo già cũng có hơi cảm động, ngẫm lời người thanh niên này nói hình như cũng chẳng có lỗ hổng gì, ngược lại quan hệ lợi và hại được đưa ra càng chân thành rõ ràng hơn.

Cuối bữa ăn, sắc mặt chính ủy Vương cuối cùng cũng dịu lại.

Ông nâng ly rượu với Tạ Thanh Trình, bảo: "... Thật ra tôi đã nghe Tiểu Diễn kể về cậu từ trước rất nhiều rồi. Mong rằng cậu có thể thông cảm, hôm nay tôi dùng thân phận của ông ngoại, đang bảo đảm an toàn cho cháu ngoại tôi thôi, chứ không phải cố tình gây trở ngại cho mấy cậu gì hết."

Tạ Thanh Trình cầm ly, thật ra anh đã uống tới mức có chút không chịu nổi, trên người cũng hơi nóng lên rồi.

Nhưng anh vẫn khách sáo kính một ly rượu cuối cùng này.

Ông lão không muốn làm khó bọn họ.

Nhưng có người lôi thân phận ra, thì chuyện đơn giản cũng sẽ trở nên phức tạp, tựa như một chén rượu này, rõ ràng tới cuối chỉ là cảm kích xin lỗi và ý tốt thôi, xuống dạ dày rồi, thật sự bừng lên khó chịu.

Mà Tạ Thanh Trình cũng không thể không uống.

Khó khăn lắm mới xong bữa.

Hôm sau chính ủy Vương phải về Yên Châu, ông tạm biệt Tạ Thanh Trình xong, lên xe rời đi trước. Lúc này Tạ Thanh Trình mới thả lỏng cơ thể đã căng thẳng suốt cả một buổi chiều lẫn một buổi tối được, chẳng ai biết, lưng áo sơ mi anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Anh nghỉ ngơi trên thảm cỏ lớn trước nhà hàng hồi lâu, dần khôi phục lại sức lực. Rất nhiều người làm học thuật hay làm nghệ thuật, đều không thích xã giao với người khác lắm, bởi vì việc ấy làm phiền sự yên bình của các tế bào não quá mức, Tạ Thanh Trình chính là loại người này.

Anh nhìn xe chính ủy Vương rời đi xa, chờ sau khi đèn hậu biến mất hoàn toàn, anh tới bên hồ cá chép của khách sạn, châm một điếu thuốc, nhìn bóng đêm mênh mang, thở hắt một hơi nặng nề.

Hôm nay thật sự quá bận rộn, anh chẳng được hít thở chút nào cả, tới giờ mới được hút điếu thuốc đầu tiên.

Đang ngẩn ngơ, tiếng chuông báo giờ của kiến trúc cổ nơi viện gần đó chợt vang lên.

Trong lòng Tạ Thanh Trình chứa rất nhiều chuyện, lại uống nhiều rượu, suy nghĩ có hơi đờ đẫn, ban đầu còn lắng nghe mà chẳng chút để ý, nhưng lúc tiếng chuông vang lên lần thứ tám, anh chợt ngẩn ra, bỗng dưng nhận ra gì đó.

Anh lập tức nâng cổ tay cúi đầu, lúc nhìn rõ kim đồng hồ chỉ giờ, sắc mặt thoáng thay đổi.

9 giờ đúng...

Thời gian nói chuyện với chính ủy Vương quá dài, Tạ Thanh Trình chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, giờ anh có thể xem rồi, anh chợt phát hiện đã qua thời gian hẹn với Hạ Dư từ rất lâu.

Hạ Dư gọi tới bao nhiêu cuộc, tin nhắn WeChat cũng có tận mười mấy tin, tin cuối cùng khoảng tầm nửa giờ trước đó.

Tạ Thanh Trình mắng thầm một tiếng, thế mà bản thân lại quên mất chuyện này!

Anh lập tức gọi xe, sau đó nhanh chóng gọi lại cho Hạ Dư.

"Chào quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau..."

Xe đến nơi, điện thoại vẫn không gọi được.

Tạ Thanh Trình nghiêng người vào ghế sau, đóng sầm cửa xe lại.

Tài xế hỏi: "Quý khách đi đâu thế?"

"Rạp hát lớn Hỗ Châu." Tạ Thanh Trình đã hơi say, có chút đau đầu, "Mong anh đi nhanh một chút."

Hỗ Châu rất lớn, từ Mỹ Dục tới rạp hát phải đi khoảng tầm một tiếng, tài xế phóng nhanh như chớp, lúc tới đã là mười giờ đúng.

Ngoài rạp hát lớn lạnh lẽo, nhạc kịch Rigoletto đã kết thúc, đèn bên ngoài rạp hát đã tắt hết, chỉ còn mỗi ánh đèn xanh lạnh là vẫn đang chiếu sáng.

Trời đổ mưa, trước khi Tạ Thanh Trình lên xe đã hỏi lấy một chiếc ô từ lễ tân của nhà hàng, giọt mưa trống vắng rơi lên mặt ô, anh tìm người trái phải, mỗi lần đều gọi vào chiếc điện thoại không thể liên lạc kia.

Chẳng được hồi đáp.

Tạ Thanh Trình bèn gửi voicechat cho cậu.

"Hạ Dư, cậu ở đâu thế?"

"Nghe thấy thì trả lời tin nhắn của tôi."

Vòng hết một vòng, Tạ Thanh Trình mới tìm thấy bóng dáng lẻ loi kia ở bên hồ phun nước lớn tại cửa phía Bắc của rạp hát.

Hạ Dư ôm gối, ngồi bên bậc thang.

Mưa vẫn rơi mãi, cậu bị xối ướt đẫm, như một chú cún lớn không nhà để về.

Tạ Thanh Trình thở phào một hơi, đồng thời lại cảm thấy rất hụt hẫng, anh cầm ô bước vội tới bên cạnh Hạ Dư, ô vươn qua từ phía sau thiếu niên.

"Hạ Dư."

Thiếu niên thoáng ngẩn ra.

Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tạ Thanh Trình hoảng sợ—— Trong mắt hạnh của Hạ Dư đã giăng đầy tơ máu, môi cũng có vết máu, tuy rằng cậu siết chặt lấy cổ tay của mình, nhưng Tạ Thanh Trình không cần nhìn cũng biết, cổ tay của cậu đã xuất hiện đầy vết thương mới rồi.

Thấy người đàn ông, đầu tiên trong mắt Hạ Dư hiện lên một tia sáng rõ ràng, sau đó lại hóa thành bóng đêm tĩch mịch.

Cậu lại vùi mặt xuống, khoanh tay lại giấu dưới lòng bàn tay.

"Anh còn tới đây làm gì nữa."

Mặt nghiêng sang một bên, bọt nước chảy xuống theo tóc mái.

"Nhạc kịch kết thúc rồi, chẳng còn ai cả."

"..."

Hạ Dư rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức gần như vụn vỡ: "Anh đi đi."

Mấy lần Tạ Thanh Trình muốn mở miệng, rồi lại chẳng biết nên nói thế nào. Anh cũng không phải là không muốn an ủi Hạ Dư, vấn đề quan trọng là anh chỉ từng an ủi bệnh nhân, gần như chưa từng an ủi người yêu thầm mình bao giờ cả. Anh suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Vì sao không nghe điện thoại?"

Hạ Dư không lên tiếng.

Tạ Thanh Trình giơ tay chạm lên trán cậu, vừa mới cảm nhận được hơi ấm ấy, tay đã bị Hạ Dư gạt ra.

"Đừng chạm vào em, anh để ý em làm gì, anh đi tìm Trần Mạn ấy."

"Tôi tìm Trần Mạn là vì——"

Tạ Thanh Trình nói một nửa, bỗng khựng lại.

Anh hơi nhăn mày: "Sao cậu biết tôi tới Mỹ Dục?"

"..."

Nhìn kĩ, bên bậc thang hồ phun nước có một chiếc điện thoại đã bị ném vỡ.

......

Khó trách Hạ Dư không nhận được điện thoại của anh.

Tạ Thanh Trình im lặng một lát, giương mắt nhìn cậu: "Cậu định vị vị trí của tôi?"

Hạ Dư ban đầu không đáp lại, mặt nghiêng đi lộ vẻ tái nhợt, không định thừa nhận, nhưng một lát sau, cậu bỗng như không chịu nổi nữa, sự miễn cưỡng dính ngoài thể xác bắt đầu sụp đổ, cậu nhẫn nhịn, đầu tiên môi run lên nhè nhẹ, sau đó, dù có cắn môi, cậu cũng không thể nào khiến bản thân khống chế nổi cảm xúc nữa.

Đôi mắt thiếu niên từ hung dữ tới phiếm hồng, từ phiếm hồng thành ươn ướt, tới cuối cùng, nước mắt tràn bờ mi, rốt cuộc ấm ức đột nhiên trượt xuống một giọt nước mắt, hết thảy những thứ này chỉ trong giây lát.

Tạ Thanh Trình thậm chí còn chẳng kịp phản ứng, đã bị Hạ Dư bỗng dưng rơi nước mắt làm cho ngẩn ra.

"Cậu..."

"Hiện tại anh không cần phải quan tâm tới em nữa rồi, có một người khác bị RN-13 hại, anh ta giống với anh hơn em, nghe lời hơn em, hiểu chuyện quan tâm săn sóc hơn em, em chẳng còn là người duy nhất có thể hiểu anh được nữa."

Tạ Thanh Trình nhất thời cũng không biết cậu đang nói gì, chỉ cầm ô nhìn cậu như thế.

Hạ Dư rất đau lòng, đau lòng lại mang theo chút hung dữ.

"Nhưng mà Tạ Thanh Trình, nếu anh có việc, dù thế nào cũng phải ở cạnh anh ta, dù thế nào cũng phải ở bệnh viện chăm sóc anh ta, anh gọi cho em một cuộc điện thoại trước, không thể ư? Anh biết em vẫn chờ mãi như thế... Em vẫn cứ chờ mãi..."

Tạ Thanh Trình nào biết rằng cậu vì chuyện này mà lại tổn thương tới mức thành dáng vẻ như thế.

Tạ Thanh Trình là người có tính độc lập rất mạnh, vô cùng quan tâm sự nghiệp, không có nhiều sinh hoạt cá nhân, xưa nay những người tiếp xúc với anh, cũng đều hiểu rõ suy nghĩ này của anh.

Cho dù là Lý Nhã Thu, cô ta cũng đã biết rõ nếu như Tạ Thanh Trình tăng ca làm thêm giờ, sẽ không nhìn điện thoại, cũng không nghe điện thoại từ trước khi kết hôn rồi.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh vì xử lí việc của bệnh nhân mới không kịp nghe máy, bị đối phương nổi giận so đo.

Anh cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.

Nhưng lờ mờ, cũng có loại cảm giác chưa bao giờ trải qua.

Chỉ có con nít mới có thể "lòng dạ hẹp hòi" như thế để ý việc anh từng đồng ý lời mời của cậu một lần, không muốn cho bất cứ lí do nhượng bộ gì hết cả. Việc này đương nhiên là tùy hứng, nhưng phần tùy hứng này, tựa như lại là chút hấp tấp và đáng yêu chỉ người trẻ tuổi ấy có.

Tạ Thanh Trình thở dài, gương mặt nghiêm khắc thả lỏng lại.

Anh vươn tay ra, muốn xoa mái tóc bị xối ướt đẫm của Hạ Dư, tính nói chuyện đàng hoàng với Hạ Dư về tình hình lúc đó một chút, tiện thể cũng nói cho cậu biết bệnh của Trần Mạn đã tốt lên rồi, cho dù là dùng RN-13, cũng sẽ không trở thành Ebola thần kinh. Nhưng mà——

"... Bốp!"

Hạ Dư lại nặng nề gạt tay anh ra.

"Đừng chạm vào em. Anh ta ốm, là có thể gọi anh qua đó, để anh ở cạnh anh ta lâu tới thế... Anh nói với anh ta gì thế Tạ Thanh Trình? Anh có gì để nói với anh ta mà nói lâu tới như thế mới nói xong? Anh cũng có phải bác sĩ tư nhân của anh ta đâu, cho dù anh hiểu rõ về RN-13 hơn những người khác, từng giải quyết vài vấn đề, thì một hai giờ cũng phải đủ rồi chứ?" Hạ Dư thật sự khó chịu.

Tình yêu sẽ khiến người trẻ tuổi rối loạn đầu trận tuyến.

Lúc trước cậu có thể giả vờ bình tĩnh thong dong trước mặt Trần Mạn, nhưng trong lòng cậu lo lắng biết bao, chỉ có mỗi cậu biết được.

Trần Mạn cũng bị RN-13 ảnh hưởng, anh trai Trần Mạn lại hi sinh là vì điều tra cái chết của cha mẹ Tạ Thanh Trình... So với cậu, tên cảnh sát kia có nhiều lợi thế hơn, có thể ràng buộc bước chân của Tạ Thanh Trình.

Mà cậu chẳng có gì cả...

Chẳng có gì hết.

"Anh có biết, lúc anh có thể đồng ý với em, cùng đi xem nhạc kịch với em, em đã vui vẻ biết bao không? Em vô cùng vui mừng chờ đợi cả ngày, vô cùng vui mừng tới nơi này, em siết chặt tấm vé, em vẫn luôn vẫn luôn ở đây đợi anh. Sau đó trời tối..." Hạ Dư nói tới đây, không nhịn nổi nghẹn ngào, "Trời tối rồi..."

"Những người đó, tốp năm tốp ba vào trong, bảo vệ tới hỏi em có phải không tìm thấy chỗ soát vé hay không, em bảo không phải, em chỉ đang đợi người. Sau đó trời mưa, anh ta để em vào trong, nhạc kịch đã mở màn, em nói anh sẽ tới sớm thôi. Em gọi điện cho anh, nhưng gọi thế nào cũng không liên lạc được."

Tạ Thanh Trình nhìn cảm xúc của cậu như cát mất nước, tan vỡ từng chút.

Anh muốn cản lại, nhưng Hạ Dư chẳng nghe.

Hạ Dư chỉ muốn nói hết mấy lời buồn bực chất trong lòng mình.

Hạ Dư nói: "Tạ Thanh Trình, anh biết không... Trong giây phút ấy, em vô cùng sợ đó là ảo giác của em."

"..."

"Có phải anh không chú ý hôm nay là ngày mấy không?"

Tạ Thanh Trình thật sự không để ý lắm.

Rất nhiều người trưởng thành sống tới cùng, không để ý tới ngày tháng cho lắm, trừ phi có chuyện gì đã định sẵn ngày phải làm, nếu không ngày nào cũng như ngày nào thôi.

Tạ Thanh Trình chính là sống máy móc như thế.

Lúc này anh mới lờ mờ cảm thấy có gì đó, cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình hiện rõ là ngày 26 tháng 5...

Anh bỗng ngẩng đầu lên: "Hạ Dư, tôi..."

"0 giờ 1 phút, chính là sinh nhật 20 tuổi của em."

Hạ Dư rủ hàng mi đen dài.

"Tạ Thanh Trình, em từng chờ được Tạ Tuyết là giả, bánh sinh nhật chocolate là giả, hôm đó cũng đổ mưa to, em cứ đợi ở biệt thự mãi, chờ tới lúc 12 giờ, em chỉ đợi được một ảo giác nực cười mà bản thân tự dành cho chính mình mà thôi."

"Trời tối rồi."

"Em không biết... Em không biết có phải anh cũng là giả hay không."

Cậu vùi mặt vào lòng bàn tay, gân xanh nổi lên từng mạch dưới làn da, giọng cậu tuyệt vọng lại lẫn theo chút điên cuồng, cả người cậu tựa như một đóa hoa hồng dính máu, nguy hiểm, đáng sợ, nhưng vẫn yếu ớt, đáng thương.

Hạ Dư nức nở nói: "Em không biết có phải anh cũng là giả hay không nữa! Anh mãi chẳng hề xuất hiện! Em không gọi được cho anh... Em không đợi được anh... Chẳng ai tới tìm em cả... Chẳng ai ở cạnh em hết! Em chẳng có thứ gì... Hai mươi năm... Anh còn có Trần Mạn, em không phải duy nhất... Em vẫn chẳng có thứ gì hết cả!! Không có thứ gì hết!!"

Cậu nói tới cuối, gần như khàn cả giọng.

Tạ Thanh Trình nhìn vòng giám sát mình đưa cho cậu mà cậu vẫn đeo trên cổ tay kia, chiếc vòng giám sát ấy có tác dụng giúp người đeo thả lỏng cảm xúc lúc kích động, đồng thời cũng có thể báo động cho người đeo khi cảm xúc thay đổi quá mạnh.

Mà giờ phút này, đèn cảm ứng trên vòng tay đã hiện màu đỏ vô cùng nguy hiểm rồi.

Tạ Thanh Trình biết, cảm xúc của Hạ Dư đã sắp mất khống chế.

Cậu trai trước mặt tựa như con thú rơi vào lồng nhốt, rên rỉ trầm thấp, tiếng kêu của cậu lần đầu tiên vang lớn cộng hưởng với lồng ngực của Tạ Thanh Trình mạnh mẽ.

Hạ Dư nói: "Đau..."

"Đau lắm..."

Một tay cậu ấn vào ngực mình, bệnh nhân vốn dĩ đã vô cùng ngốc nghếch với đủ loại cảm xúc này nói: "Tạ Thanh Trình... Hình như nơi này trống rỗng rồi, nhưng mà đau quá..."

Tạ Thanh Trình nhìn dáng vẻ thiếu niên rơi nước mắt, trong lòng không nói rõ cảm nhận.

Chú rồng nhỏ chồng chất vết thương kêu gào than khóc trên đá ngầm.

Nó sắp chết rồi...

Nó như sắp đau lòng tới chết rồi.

Nó thật sự đau lòng tới chết, cô đơn tới chết.

Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư chăm chú, anh không biết nên nói gì, trước tình cảm mãnh liệt như thế, cho dù có nói gì cũng quá mức thờ ơ. Anh đi tới, giống như Hạ Dư từng làm trong đêm giao thừa, muốn giơ tay che vết thương chẳng thể trông thấy nơi trái tim cậu, cầm chỗ máu chảy đầm đìa kia giúp cậu.

Anh đi tới——

Anh cũng muốn cầm máu giúp Hạ Dư.

Hai người họ, vốn đều là người mang đầy vết thương cũ.

Miệng vết thương rất sâu, đâm thẳng vào trái tim. Những vết sẹo đó chẳng ai biết, chỉ có họ mới thấu hiểu được nhau.

Anh không rõ vì sao Hạ Dư lại để ý Trần Mạn tới thế, thật ra Trần Mạn vĩnh viễn không giống như Hạ Dư được, trong mắt Tạ Thanh Trình, Trần Mạn là em trai, là người thân, là bạn bè.

Mà Hạ Dư thì sao?

Nhất thời Tạ Thanh Trình không thể nói nổi.

Anh không biết từ khi nào, Hạ Dư đã lấn chiếm vào sinh mệnh anh sâu tới như vậy, tới mức quay đầu nhìn lại, anh cũng chẳng hề cho rằng trên đời này sẽ có bất cứ một ai, có thể thay thế được vị trí của Hạ Dư.

Mơ hồ nhận ra điểm này khiến lòng Tạ Thanh Trình chấn động, lúc trước anh chưa từng cẩn thận nghĩ xem hiện tại Hạ Dư là gì trong mắt anh.

Coi là gì đây?

Hạ Dư là người giống với anh nhất, là người ở gần anh nhất, là người biết nhiều bí mật của anh nhất, là người đồng sinh cộng tử bên anh vô số lần.

Nhưng Hạ Dư là nam giới.

Anh không thích nam giới, xu hướng tính dục của anh là nữ giới, anh còn từng kết hôn, từng ly hôn, huống chi Tạ Thanh Trình biết hiện tại mình vốn chẳng cần tình yêu gì cả.

Vì thế, người đặc biệt như vậy, không thể bị bất cứ một ai thay thế, được coi là cái gì?

Anh không biết, như rơi vào hoang mang.

Tạ Thanh Trình trong giây phút ấy, quyết tâm bước lên. Một tay anh cầm ô, một tay nâng lên—— Anh biết nỗi đau đớn này, sự cô đơn của bệnh nhân Ebola thần kinh, còn đau đớn sâu đậm hơn cả nỗi đau của ung thư. Tên là lẻ loi, tên là cô độc, tên là tuyệt vọng... Cuối cùng trong một khắc ấy, anh chủ động ôm lấy Hạ Dư.

Tạ Thanh Trình dùng tay mình, dán lên trái tim vỡ thành từng mảnh nhỏ của ma long, để dòng máu độc tùy tiện chảy đầy tay.

Anh ôm lấy cậu.

Tạ Thanh Trình nói: "Hạ Dư, là thật, không phải giả đâu. Xin lỗi cậu."

"..."

"Xin lỗi cậu, tôi không nhớ rõ ngày, tôi..." Tạ Thanh Trình thật sự không biết nên nói gì, người đàn ông lớn tuổi mạnh miệng, quá bảo thủ, trước kia tới vợ cũng chưa từng dỗ dành, càng không biết nên dỗ nam sinh nhỏ như thế nào.

Anh chỉ có thể ôm Hạ Dư như thế, nước mưa rơi lên chiếc ô trên đầu họ, gió thổi qua quần áo họ.

Mưa rền gió dữ, anh ôm cậu chặt tới thế.

Thương Long như dùng cơ thể của mình, quấn chặt lấy ma long đã thương tâm sắp chết kia.

Anh ôm lấy thiếu niên run rẩy trong lòng, giọng nói thế mà có hơi khàn khàn.

"Xin lỗi Hạ Dư."

"..."

"Tuy rằng chưa tới giờ, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu... Chúc cậu sinh nhật tuổi hai mươi vui vẻ."

Cơ thể Hạ Dư chợt run lên——

——

Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

"Hạ Dư, sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ."

Mưa gió, ánh nến đong đưa, Tạ Tuyết mỉm cười cầm bánh sinh nhật, trong biệt thự vang tiếng chuông, chúc em sinh nhật vui vẻ... Chúc cậu sinh nhật vui vẻ...

Hạ Dư không nhịn nổi run lên.

Giả.

Là giả...!

Chẳng có ai cả. Không có bánh kem. Chẳng có lời chúc.

Cậu ở trong căn phòng chiếu đầy tin nhắn, vạch trần sự thật, cậu biết hết thảy những thứ đáng thương của cậu là do lòng tự trọng đang tự bảo vệ chính cậu.

Có lẽ cảm nhận được bệnh tình của cậu, sức Tạ Thanh Trình ôm cậu lại lớn hơn, tựa như làm thế có thể khiến Hạ Dư nghe được tiếng tim anh đập, chạm vào dòng máu nóng của anh.

"Tôi ở đây."

"... Là giả..."

"Là thật đấy, không phải giả, không phải ảo giác đâu."

Giọng Hạ Dư cũng khàn khàn: "Là giả... Là giả... Tạ Thanh Trình chưa từng ôm tôi... Anh ấy chưa từng ôm lấy tôi, tôi cầu xin anh ấy lâu tới thế, tôi cầu xin anh ấy ôm lấy tôi một cái thôi... Anh ấy cũng không chịu... Chưa từng chấp nhận..."

Cậu bị tổn thương quá sâu, lúc trước vẫn luôn dùng mặt nạ che giấu, giờ khắc này rốt cuộc lộ rõ ra trước mặt anh, quả nhiên là máu chảy đầm đìa.

"Anh là giả! Là ảo giác!!"

Ánh mắt lạnh lùng đau thương lại điên cuồng, cậu đột nhiên hất rơi ô của Tạ Thanh Trình. Mưa to chợt xối lên vai họ, mưa bụi như tấm lưới trong suốt, đồng loạt vây lấy anh và cậu.

Vài giây, mười mấy giây, hoặc cũng có lẽ là vài phút sau, Hạ Dư nhận ra giấc mơ này vẫn không hề tỉnh.

Tạ Thanh Trình cũng chẳng hề biến mất.

"..."

Dần dần, cậu không còn nói thật hay giả nữa, như thể thật giả cũng đã chẳng còn quan trọng.

Sự run rẩy của cậu từ dữ dội, tới yếu ớt, từ yếu ớt, tới tĩnh lặng. Cậu bỗng dưng ôm ngược lấy Tạ Thanh Trình, như muốn ôm lấy một khúc gỗ nổi để cứu mạng sống tiếp.

Trên vòng tay lập lòe ánh đỏ chói mắt, lập lòe... Dần dần, như đôi mắt ác ma nhắm lại, ánh đỏ dần tắt, quay về thành màu vàng cam ấm áp.

Nước mắt Hạ Dư rơi lên vai Tạ Thanh Trình, cậu ôm anh, dùng sức như thế, tựa như muốn phá nát hết xương cốt Tạ Thanh Trình, đâm vào cơ thể mình.

Ngay sau đó, cậu chợt nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, cũng mặc kệ có che ô hay không, hai người có thể dính mưa hay không. Vẻ mặt cậu rất phức tạp—— Hung dữ tàn nhẫn, cuồng nhiệt, vặn vẹo, mất mát, hi vọng, si mê... Tất cả đều chất chồng xen lẫn vào nhau.

Sau đó cậu kéo Tạ Thanh Trình, chẳng nói một lời, đã đi về phía bãi đỗ xe ngoài trời phía sau rạp hát.

Tác giả có lời muốn nói:

Cập nhật sinh nhật của Hạ cục cưng nè, bé con là cung Song Tử đó la la la~~~ Mai mọi người nhớ leo siêu thoại hoặc là qua chim xanh chơi nha, bé con sinh nhật tuổi hai mươi, cổ đại là đã trưởng thành rồi đó~