Skara, Em Đi Tìm Anh! (Em, Anh Và Chông Chênh Tình Gió)

Chương 42: Yêu anh có được không?




“Nhìn cô bé đó cười thật nhẹ lòng biết bao nhiêu...”

“Chú cũng thấy như vậy sao?” Nhật trả lời chú tài xế nhưng vẫn không rời mắt khỏi nó, thật không muốn nghĩ đến một ngày anh phải để nó đi...

“Nhưng hình như...” đang định nói gì đó nhưng nhớ ra mình không nên nói nhữnglời đó, chú tài xế rất biết ý mà dừng lại, chỉ có điều anh đã đoán rađược chú định nói gì:

“Chú muốn nói hình như Gió không thích cháu phải không?” anh nở một nụ cười buồn, rất buồn. Anh từngnghĩ gió và Mặt Trời thì rất hợp với nhau, không ngờ là gió chỉ hợp vớinắng, nắng không phải Mặt Trời, muôn đời là vậy!

***

Nụ cười em tưới mát trái tim anh.

Nước mắt em làm tim anh bỏng rát.

Nhưng khi em không thể khóc,

Trái tim anh như khô héo từng ngày...

Anh biết khi đó lòng em đau hơn bao giờ hết,

Chỉ muốn gói hết niềm đau ấy mà nhét vào tim anh.

Chỉ muốn em không có muộn phiền, đau đớn,

Luôn nở nụ cười tươi như ngày xưa anh từng thấy.

Đã một tuần kể từ ngày nó đến sống tại nhà anh, cũng quen dần với kiểusống xa hoa tại đây. Cũng đã vào năm học mới, năm nay nó học lớp 12. Màcũng không phải, chỉ là đáng ra năm nay nó sẽ học lớp 12 thôi, nó khôngđi học nữa. Không phải do nhút nhát hay yếu đuối mà nó nghỉ học đâu, lànó mạnh mẽ. Là nó nghĩ vậy.

Nhật cũng không thi vào trường đại học nào hết, anh nói sẽ chuẩn bị khoảng một thời gian để đi du học. Bao lâu thì chưa rõ...

“Anh sẽ học gì?” nó ngồi nhìn xuống hồ bơi ở bên dưới nhà mà hỏi anh.

Không cần suy nghĩ gì nhiều anh trả lời luôn:

“Anh còn chưa biết, vẫn đang trong thời gian chuẩn bị mà... Nhưng em chắc là mình sẽ không đi học nữa chứ?” Anh lại hỏi ngược lại nó, câu hỏi tuykhó nhưng vì đoán trước được anh sẽ hỏi nên nó đã nghĩ rất lâu rồi, cũng đã có câu trả lời chắc chắn:

“Em muốn đi tìm anh Yun.Thực ra bố có để lại cho em một khoản tiền trong ngân hàng. Chỉ là emvẫn chưa biết phải đi đâu để tìm anh ấy trên đất nước Thụy Điển rộng lớn ấy...” lúc trước nó chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình phải làm gìđó một mình mà không có ai bên cạnh giúp đỡ, nhưng bây giờ đây nó bắtbuộc mình phải làm được.

Nó không biết vì sao anh không trở lại tìm mình nhưng lại chắc chắn anh có lí do riêng của mình...

“Em có muốn trao đổi với anh một chút không?” anh tự cười nhạo mình tronglòng, đến cuối cùng anh vẫn chưa một lần nào là người chiến thắng. Chodù Yun đã nhường nó cho anh nhưng anh vẫn không có được, bây giờ anh mới tin tình yêu không phải cứ cố tranh giành là được. Có thể Yun cố tìnhnhường nó cho anh để cho anh thấy thế nào là thất bại, anh đã nghĩ vậyđấy!

“Anh sẽ được gì?”

“Em không thấy câu hỏi của mình hơi ngược rồi sao? Em lẽ ra phải hỏi mình sẽ được gìchứ nhỉ?” anh cười cười nhìn nó nhưng khi thấy nó không nói gì thì nụcười anh đang cố vẽ trên môi vụt tắt, để lại một vẻ mặt vô cùng nghiêmtúc, có thể nói là nghiêm túc nhất trong cả cuộc đời của anh:

“Anh sẽ đưa địa chỉ của anh ta cho em.”

Ngay lập tức hai mắt nó mở to nhìn anh:

“Anh có sao? Làm sao mà có được? Tại sao lại phải trao đổi với em?”

“Vì ít ra anh cũng không muốn mình quá thiệt thòi. Cũng phải để lại cho anh một cái gì đó trước khi em đi chứ.” Anh nói xong thì cố ý nhìn chằmchằm vào nó với một ánh mắt hết sức mập mờ khiến cho nó không thể khôngnảy sinh những suy nghĩ đen tối mà đưa tay lên ôm lấy cơ thể của mìnhkhiến cho anh bật cười.

Lúc này nó mới nhận ra là mình đã bị lừa:

“Anh dám lừa em sao?”

Anh trả lời:

“Thực ra không phải lừa em đâu, nhưng cũng không cần nhắc đến. Anh muốn em để lại kí ức cho anh, làm người yêu với anh một tháng trước khi em đi. Cókhó không?” anh nhìn nó với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Anh chỉ cần mộttháng thôi mà, chỉ một tháng thôi...

Nó không biết phải trả lời ra sao, một nụ cười ngượng hình như không có ích lắm trong trường hợp này...

“Chắc hẳn anh đã suy nghĩ rất nhiều, để công bằng thì em nghĩ mình cũng cần có thời gian để suy nghĩ nhỉ? Một tuần thì sao?”

“Anh sợ không kịp mất...” anh chỉ nói nhỏ thôi nhưng không ngờ nó lại nghe tiếng mà hỏi lại anh:

“Anh nói không kịp cái gì?”

“Không có gì. Cho em một ngày nhé!” anh vội vàng bỏ về phòng...

***

Sống ở nhà anh thì mới biết mẹ anh bận rộn đến độ nào, tất nhiên là khôngphải công việc mà là... spa, mua sắm, tiệc tùng hoặc là đi xem phim vớibạn. Bảo sao mà Nhật không muốn về nhà, đúng thật là...

“Nhật vẫn chưa ngủ dậy sao?” nó cứ ngỡ mình đã dậy muộn rồi nhưng không ngờđược rằng khi xuống đến nơi thì bàn ăn vẫn chưa có ai hết.

“Đúng vậy, từ sáng đến giờ không thấy cậu ấy xuống. Mọi hôm cậu ấy dậy rấtsớm mà!” một chị giúp việc trả lời nó rồi suy nghĩ cái gì đó trong đầu,vẻ như là rất khó hiểu. Dạo này anh thực sự rất lạ, thậm chí có nhữnglúc còn ngủ cả buổi chiều nữa, trong khi trước đây việc đó chưa bao giờxảy ra.

“Để tôi lên gọi! Mà thôi, để anh ấy ngủ thêmmột lát cũng được...” đang đi đến nửa cầu thang thì nó lại đổi ý rồi đixuống dưới nhà.

Vườn hoa của nhà anh rất đẹp, nhất làkhi ngồi dưới gốc cây đào cổ thụ thì nó còn có thể gửi thấy mùi thơmthoang thoảng từ chậu bạc hà gần đó nữa, thực là vô cùng dễ chịu...

Vô tình nó đưa mắt nhìn lên của sổ phòng của anh, hôm qua thấy anh đi ngủ rất sớm mà...

“Hay là bị ốm rồi?” mặc dù không chắc chắn nhưng nó vẫn lên để kiểm tra, thời tiết dạo này rất dễ bị cảm lạnh mà.

Cửa phòng không khóa gõ cửa thì không thấy ai trả lời nên nó đành tự ý mà đi vào. Căn phòng khác là rộng và nhiều ánh sáng...

Nó hốt hoảng khi thấy anh đang nằm mê man trên giường, người thì đổ rấtnhiều mồ hôi. Hai tay anh đưa lên ôm lấy đầu của mình, hình như là rấtđau.

“Anh sao vậy? Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Đau đầu sao?” không thấy anh trả lời thì nó càng sợ hãi hơn, đang định đigọi người đến giúp thì bị anh kéo tay lại:

“Mau đóng cửa lại, đưa anh lọ thuốc trong ngăn kéo...”

“Nhưng...” không biết phải làm sao nên nó đành nghe theo lời của anh, thuốc gì màtoàn tiếng anh khiến nó không hiểu gì hết nhưung cũng may trong ngăn kéo chỉ có mỗi lọ đó lên không thể lấy nhầm. Sau khi uống thuốc một lúc thì cơn đau của anh có vẻ là dịu đi một chút, anh mệt mỏi nằm lại xuốnggiường, có vẻ như anh muốn ngủ...

“Không sao rồi thì em...” đang định đi ra khỏi phòng thì nó bị anh kéo tay lại một lần nữa...

“Đừng đi! Cũng đừng bỏ tay ra, để anh ngủ một lát thôi!” không cần nó đồng ýthì anh cũng đã chìm vào giấc ngủ, trên mặt anh vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏivà đau đớn. Nó nheo mắt lại nhìn lọ thuốc trên đầu giường. Rốt cuộc làthuốc gì? Chẳng lẽ anh hay bị đau như vậy sao mà có hẳn thuốc dự phòngnhư thế?

Chắn hẳn là anh đã rất mệt mỏi nên mới chìmvào giấc ngủ nhanh như vậy, vì anh nắm tay quá chặt lên nó không thểđứng dậy nên cái lọ thuốc ở đầu giường cứ đập vào mắt, càng nhìn thìcàng không hiểu nó là thuốc gì, tiếng Anh thì may ra còn có thể hiểu đôi từ nhưng nhìn ĩ mới biết là tiếng Pháp.

Ông trời cũng thật lạ kì khi mà cứ thích cho con người ta cái tính tò mò, không ai là không có, chỉ là ít hay nhiều và có thể kiềm chế được hay không thôi.Khổ một nỗi là nó không những mắc trứng tò mò hạng nặng mà còn không thể kiềm chế được. Vậy là một tay để nguyên cho anh nắm còn một tay thì lần mò điện thoại để chụp lại một cách rõ nét nhất lọ thuốc, không nhữngthế mà nó còn cẩn thận xoay lọ thuốc để đảm bảo mình chụp không thiếumột từ nào.

“Em làm gì vậy?” đúng lúc đó thì anh từ từ mở mắt ra và bắt gặp cảnh nó đang làm điều “phạm pháp”.

“Không có, em không làm gì! Chỉ muốn xem mấy giờ thôi!” nó cười cười rồi giấuđiện thoại ra sau lưng nhưng không qua nổi mắt anh, anh nhanh chóng ngồi dậy và lấy điện thoài từ tay nó, nhìn vào màn hình thì anh có chút hơitức giận, cố kìm nén lại cơn giận trong lòng mình anh đưa màn hình điệnthoại ra trước mặt nó rồi hỏi:

“Em vẫn hay xem giờ bằng cách này hay sao?”

Dù có bị bắt nhưng nó vẫn tiếp tục nói dối quanh mặc dù tất cả chỉ là vô nghĩa:

“Ha ha, chỉ là...chỉ là em đang học thêm tiếng Pháp, muốn thử dịch một chút...”

Anh nhìn thẳng vào mắt nó khiến cho nó bối rối không biết phải làm sao.

“Em đi Thụy Điển mà học tiếng Pháp để làm gì?”

“Thì em có hứng thú, học qua một chút thôi!” Thực ra thì nó vẫn đang chămchỉ học tiếng Thụy Điển để một ngày có thể đi tìm anh...

“Được, nếu em muốn học anh sẽ dạy cho em.” Đến lúc này thì nó không còn lờinào có thể biện minh thêm cho lời nói dối vô cùng vớ vẩn của mình đượcnữa, đành thừa nhận sai lầm của mình mặc dù ngay từ đầu anh đã biết:

“Chỉ là em lo cho anh thôi.”

Anh nhìn nó một lúc lâu rồi quay sang cầm lọ thuốc nhìn ngắm một lúc rồi đưa lên trước mắt nó:

“Đây là thuốc an thần, vừa rồi chỉ là anh gặp phải ác mộng mà thôi. Anhkhông sao! Anh rất ổn!” anh mỉm cười để trấn an tinh thần của nó lúc này mặc dù người thật sự không ổn lại chính là bản thân anh, anh thực chấtkhông hề ổn một chút nào.

“Mình xuống ăn sáng nào! Anhđói rồi!” anh nahnh chóng đẩy nó ra khỏi phòng để ngăn không cho ánh mắt của nó nhìn thêm vào lọ thuốc của mình.

Anh cũng mong đó chỉ là thuốc an thần như anh vừa nói, anh mong đó không phải thuốc giảm đau...

...

Không khí của bữa sáng ngày hôm nay có vẻ như là đang rất là nặng nề, tất cảmọi người đều có thể nhìn ra điều đó. Nó gần như chỉ ăn món ở ngay trước mặt mình vì sợ ngẩng đầu lên để gắp món khác thì sẽ chạm phải ánh mắtcủa anh, mà cho dù có gắp món khác thì nó cũng chẳng thể nào mà nuốt cho nổi. Định nghĩa lại một chút thì đây có lẽ không được gọi là ăn mà lànhai mà nuốt, hai khái niệm nghe qua thì có vẻ giống nhau hoàn toànnhưng thực chất là lại kkhác nhau. Ăn thì có thể cảm nhận được mùi vịcủa món ăn, chua-cay-mặn-ngọt, có thể thấy nó ngon hay không ngon.

Anh thì từ nãy đến gì vẫn không hề động đũa, mắt chỉ nhìn vào nó không chịu buông, chính anh cũng không thể xác định được chính xác suy nghĩ lúcnày trong đầu của mình là gì. Bây giờ anh sẽ làm gì?

“Xem ra em rất thích ăn trứng, từ nay anh sẽ nói đầu bếp nấu nhiều trứngthêm một chút!” cuối cùng anh cũng không cho phép bầu không khí tiếp tục nặng nề như vậy nữa, thời gian quí giá như vậy thì anh không có quyềnđược lãng phí nó thêm phút giây nào nữa.

“Sao?” nó giật mình nhận ra đĩa thức ăn trước mặt mình là trứng cuộn, không những vậymà nó còn ăn gần hết rồi nữa. Đúng thật việc nhai và nuốt nguy hiểmthật, không thể cảm nhận vị và không phát hiện ra nó là gì cho nên ngaycả thứ mà mình dị ứng cũng có thể được dịp vào bụng nhiều đến vậy.

Không cần biết xung quanh có những ai và đây đang là ở đâu, nó đứng bật dậyvà chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh và cố nôn ra hết những thứ mình vừamới nuốt vào bụng.

“Em sao vậy? Có sao không?” anh thấy vậy thì cũng rất hốt hoảng chạy vào theo.

“Em bị dị ứng với trứng, vừa rồi ăn nhiều như vậy...” nghĩ đến lần dị ứngtrước đây thì nó vô cùng sợ hãi mà đưa tay lên móc cổ họng để ép mìnhnôn hết tất cả mọi thứ ra...

...

Cuốicùng thì dù cho cái bụng đã trống không thì nó vẫn không thoát hỏi việcbị mọc cơ số mụn ở...mông. Nghe có vẻ bình thường nhưng thực chất thìkhông bình thường một chút nào hết, nó không thể ngồi vì mấy cái mụn,đến cả quần cũng chẳng thể mặc, tất nhiên là trên đời này vẫn còn tồntại một thứ gọi là váy. Thật là tốt khi nó là con gái!

“Con không sao chứ? Nhìn con không ổn chút nào hết. Đứng mãi như vậy có được không?” mẹ của anh nhìn nó vừa lo lắng lại vừa thấy buồn cười, đã haingày nay rồi nó ăn cơm đứng, xem tivi đứng, đến ngủ cũng phải...nằm sấp, tất nhiên là không thể ngủ đứng rồi.

“Dạ, con khôngsao đâu cô, hết hôm nay là khỏi thôi ạ!” thật là kì lạ nhưng thú thực là lần nào bị dị ứng dù nặng hay nhẹ thì cũng chỉ trong vòng 3 ngày làkhỏi, chưa bao giờ khỏi sớm hơn hay là kéo dài hơn.

“Được rồi, con không sao vậy cô ra ngoài chút nhé!”

“Dạ!” nó lễ phép cúi đầu chào. Đúng thật là, dù nó có sao hay không thì cô ấy vẫn sẽ ra ngoià mà thôi, thật không giống với hình tượng mà nó thấy mấy ngày đầu ở đây, thật là một trời một vực luôn.

“Em suy nghĩ xong chưa vậy?”

“Ôi, giật cả mình. Lần sau anh đừng có xuất hiện bất ngờ như thế chứ! Cònchuyện đó, em nghĩ một tháng chắc cũng không sao nhưng anh phải giữ bímật với anh Yun đấy nhé! Còn nữa, em đồng ý hông có nghĩa là anh muốnlàm gì cũng được đâu đấy!” Mấy ngày hôm nay do phải đứng suốt lên nócũng đã suy nghĩ được cặn kẽ một chút, thực ra thì việc anh đề nghị cũng không có gì là quá đáng cả, tất nhiên là nó cũng không coi chuyện tìnhcảm là trò chơi nhưng đối với những việc mà anh đã và sẽ hy sinh vì nóthì một tháng là không thể đủ...

Anh mỉm cười một cáirồi kéo nó ôm vào lòng. Theo phản xạ thì nó đang định đẩy anh ra nhưngvì câu nói của anh hành động ấy đã không thể thực hiện.

“ Anh mong mình có cơ hội để khoe khoang với anh ta, nhưng hình như hơikhó khăn rồi! Được rồi, ngày mai chúng ta hẹn hò!” anh phải cố gắng lắmmới có thể buông nó ra được, thật là khó khăn khi mà vừa buông nó ra thì cảm giác mất mát đã tràn đầy, suýt nữa anh đã không kiềm chế được màkéo nó lại.

“Ngày mai?”

“Không phải ngày mai em mới khỏi sao?! Với lại bây giờ anh có việc phải ra ngoài, sẽ về nhanh thôi!”