Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Chương 7




Ở trường mà không có máy tính quả thật không tiện, hiện nay làm gì cũng phải cần đến điện tử, làm một cái đề mục cũng phải chạy đến trung tâm máy tính. Chỗ đó tuy rằng thu phí không đắt nhưng vẫn không bằng đóng năm tệ ở ký túc xá để độc hưởng, trung tâm máy tính thật sự không tiện. Chưa nói đến vừa làm vừa ăn đồ ăn vặt, chân thối của bọn con trai bên cạnh cũng hun tôi đến mức không chịu nổi nữa. Tôi quyết định mua máy tính.

Nhưng loại người dốt đặc cán mai về máy tính như tôi đây thật sự đã gặp phải đề bài khó giải. Tuy thung lũng điện tử và chợ điện tử xung quanh đây rất nhiều, nhưng tôi ngu ngốc về máy tính, hoàn toàn xem không hiểu quảng cáo của người ta về CPU, nội hạch ngoại hạch gì đó. Tôi hỏi Chu Lỵ: “Chu Lỵ, cậu mua máy tính chưa?”

“Khi đỗ Bắc Đại, bố tớ đã thưởng cho tớ một quyển sổ điện tử rồi. Nhưng tớ sợ mới vừa khai giảng đã mang theo một quyển sổ điện tử, quá khoe khoang.”

“Khốn, cậu trực tiêp nói với tớ như vậy thì không khoe khoang chắc? Tớ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ra thẳng thung lũng điện tử ở cửa nam, đập tiền lên bàn: Ông chủ, bán cho tôi một cái máy tính à?”

“Cũng không tệ. Có khí phách, có cá tính của ông chủ nhà quê, nhà giàu mới nổi. Ha ha… Cậu gọi Tiểu Tây ca ca của cậu ra giúp, còn có thể sáng tạo cơ hội gặp mặt, thường xuyên qua lại mời ăn cơm, trước lạ sau quen.”

“Cái này cũng không tệ nha. Nhưng mà. Nếu người ta hỏi tớ có yêu cầu gì với máy tính, tớ lại nói không biết, lúc đó tự làm xấu mặt thì làm sao bây giờ?”

“Trời ạ, cái này có gì đáng lo. Kiến thức về máy tính luôn luôn là yếu điểm của con gái, chuyện này lại càng thể hiện thành công của con trai. Không phải càng có chuyện để các người thảo luận CPU thế nào, trò chơi nào hay, chỉnh sửa ảnh cấp tốc thế nào sao?”

Tôi nghĩ cũng thấy có lý, IQ cao không nhất định phải cái gì cũng biết. Ngốc ngốc một chút về máy tính anh ấy cũng không nhìn ra tôi chỉ số thông minh thấp ha. Có khi còn nghĩ là tôi ngốc ngốc đáng yêu không chừng a. Nghĩ vậy, tôi lấy di động ra, bắt đầu soạn tin nhắn: “Tiểu Tây, cuối tuần này có rảnh không?” Khi viết xong, nghĩ tin nhắn này quá bình thường, lại đổi thành: “Tiểu Tây, cuối tuần làm ơn có thể giúp em một chút không?” Không được, quá khách sáo. “Tiểu Tây, nhờ anh cuối tuần này sắp xếp công việc bớt chút thì giờ hỗ trợ em.” Không được, quá nghiêm túc.

Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng tôi gửi đi một tin nhắn: “Tiểu Tây, cuối tuần này có rảnh không?”

Gửi xong, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại đến mức đôi mắt cũng xót lên, di động lại một chút động tĩnh cũng không có. Thật vất vả mới có tiếng động, mở ra nhìn, là 10086: tài khoản của bạn còn lại 10 đồng. Tôi hoàn toàn sụp đổ, quyết định ra ngoài chạy một vòng rồi lại về nhìn.

Khi xuống tới tầng một, tôi cảm thấy chạy bộ là một chuyện tiêu hao đồ ăn, lại tiêu hao thể lực, lại không thể nâng cao chỉ số thông minh. Tôi chỉ quẹo trái đi siêu thị mua kem thôi.

Chưa đi được mấy bước, tôi đã phát hiện Tiểu Tây đá một quả bóng đi tới từ phía đối diện. Tôi đang suy nghĩ mình nên làm bộ không nhìn thấy quay về chờ anh trả lời hay đi tới bắt chuyện, tôi phải chào hỏi thế nào đây. Không đợi tôi đấu tranh tư tưởng xong, Tiểu Tây đã vẫy vẫy tay nói với tôi: “Nghĩ cái gì vậy, Lâm Lâm? Cúi đầu mà đi cần thận đâm vào người ta nha.”

Tôi ngây ngô cười: “Em đang nghĩ một đề khó. Chưa giải được. Ha ha.”

Tiểu Tây đá quả bóng dưới chân, hỏi tôi: “Bọn em không phải là không cần học số học sao? Còn có đề bài gì làm khó em?”

Tôi nghẹn lời trong chốc lát: “Đề logic học, trên tạp chí em thấy một đề logic, nhàn nhàn không có việc gì làm nên xem một chút. Có thời gian sẽ nói cho anh.” Nói xong chính tôi cũng đỏ mặt. Tạp chí của tôi chỉ có một quyển “tri âm”, chẳng lẽ tôi còn nghiên cứu tiểu tam dùng loại axit nào để hủy dung vợ cả?

Tiểu Tây vui vẻ trả lời: “Được.” Mồ hôi trên trán lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Tôi cười nói: “Em vừa gửi tin nhắn cho anh, muốn hỏi anh xem cuối tuần này có kế hoạch gì không. Em muốn mua một cái máy vi tính, nhưng một chút cũng không hiểu, sợ bị lừa.”

Tiểu Tây chỉ chỉ quả bóng, nói với tôi: “Vừa rồi đi đá bóng, anh không mang theo điện thoại. Cuối tuần này chắc cũng không có chuyện gì, nhưng về máy tính thì Dư Khả mạnh hơn đó. Lúc đầu cậu ấy muốn đăng kí khoa máy tính, nhưng cậu ta không có hứng thú học lên chuyên nghiệp nên mới đăng kí vào kinh tế.”

“Hả? Còn có người không có hứng thú học lên chuyên nghiệp?”

“Suy nghĩ mỗi người không giống nhau. Cậu ấy nghĩ nếu mỗi ngày phải đối mặt với những loại sách chuyên môn, ép chính mình tham gia các loại cuộc thi sẽ làm hứng thú của cậu ta giảm xuống.”

“Thật là quái nhân. Nhưng cuối tuần cậu ta hẳn la phải đi cùng Như Đình. Thôi, anh giúp em mua đi, Tiểu Tây.” Tôi năn nỉ.

“Em quen Như Đình?” Tiểu Tây có chút ngẩn người, sau đó nói rõ ràng: “Không thành vấn đề, cuối tuần gặp lại.”

Tôi như nhặt được báu vật chạy về kí túc xá, cũng quên luôn chuyện định đi mua kem.

Ngày cuối tuần, tôi dậy thật sớm, kèm theo đánh thức cả Chu Lỵ: “Chu Lỵ, Chu Lỵ, dậy đi, tớ sắp đi gặp ông xã tớ rồi. Cậu nhìn xem tớ đã ăn mặc thanh khiết chưa?”

Chu Lỵ xoay người: “Chị hai, thật vất vả mới có một ngày cuối tuần, chị để em ngủ một giấc yên ổn đi.”

Tôi nhéo nhéo mặt Chu Lỵ: “Cậu liếc mắt giúp tớ một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi. Thanh khiết chưa?”

Chu Lỵ mơ mơ màng màng ngồi dậy: “Làm gì có ai hỏi xem ăn mặc đã thanh khiết hay chưa nha? Ông xã nhà cậu thích người thanh khiết sao?”

“Diện mạo anh ấy gọn gàng như thế, nhất định là thích ngọc nữ.”

“Còn ngọc nữ nữa à? Cậu đổi cái thắt lưng đi. Trang phục hiện tại của cậu quá trẻ con, cho thêm hai bím tóc nữa thì như học sinh trung học. Còn đi giày thể thao nữa. Cậu đi dạo phố hay đi leo núi vậy?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi lo lắng hỏi Chu Lỵ.

Chu Lỵ đứng dậy đến tử của mình kéo ra một cái váy liền màu xanh, hoa chân múa tay trước người tôi: “Mặc cái này đi. Trước khi giảm béo tớ đã mặc một lần, bây giờ cũng không mặc nữa. Thắt lưng cũng ở trong cả đấy.”

“Vậy giày thì sao?” Tôi giương mắt nhìn cô ấy.

Chu Lỵ nói: “Cái này chỉ có đi siêu thị mua một đôi thôi. Cửa hàng gần đây còn chưa mở đâu. Giày của tớ cậu nhất định sẽ bị rộng.”

Cứ như vậy, sáng sớm tôi đã chạy đến siêu thị, mua đôi giày cao gót đầu tiên trong đời.

Cho đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi nhìn đồng hồ, đã đến giờ hẹn. Tôi thở sâu hỏi Chu Lỵ: “Nhìn đã muốn tiếp cận chưa?”

“Tiếp cận, tiếp cận, có khí chất của áp trại phu nhân.”

Tôi gật đầu đi xuống lầu. Nói thật, lần đầu tiên đi giày cao gót mà đi gặp người trong lòng là quá mạo hiểm. Nhưng to gan có ăn, nhát gan chết đói, tôi quyết làm bằng bất cứ giá nào. Như Đình người ta đi gầy cao gót như đi giày thể thao, tôi sao lại không thể? Hừ.

Tôi xuống lầu trông thấy Tiểu Tây, đang định vẫy tay ra hiệu lại nhìn thấy Phương Dư Khả. Tôi thấp giọng hỏi: “Sao cậu cũng tới?”

Cậu ta nhíu mày: “Tiểu Tây nói cô muốn mua máy vi tính, gọi tôi đi cùng tham khảo.”

Tiểu Tây phụ họa: “Đúng vậy, nhiều người tham khảo tốt hơn.”

Khốn, vô duyên vô cớ có thêm một cái bóng đèn. “Như Đình đâu?” Tôi giả vờ giả vịt hỏi.

“Không biết.” Phương Dư Khả xoay người nói: “Đi thôi.”

Vì vậy buổi hẹn hò hai người của tôi biến thành ba người đồng hành.

Dọc đường đi tôi than thở không thôi. Bọn họ là hai người con trai, bước đi vốn rất nhanh. Tôi lần đầu tiên đi cao gót, bước một bước lại một bước, hơn nữa giày mới cọ xát rất đau. Từ Bắc Đại đến thung lũng điện tử vốn có mấy phút, tôi phải đi rồi lại dừng, còn thiếu nước cởi giày đi chân không nữa thôi.

Tiểu Tây quay đầu lại nhìn tôi một chút rồi hỏi: “Lâm Lâm, sắc mặt em không tốt lắm, có phải không thoải mái hay không?”

Tôi lập tức tươi cười: “Sao có thể? Bình thường em đi đã tương đối chậm rồi.”

Phương Dư Khả nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn chân tôi một chút, nói thầm: “Tự làm khổ.”

Tôi hận không thể cởi giày ném lên mặt cậu ta, cân nhắc một chút rồi nói với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, như vậy đi, em nghĩ không cần nhiều người cùng đi mua máy tính như vậy đâu. Ba người chúng ta mua một cái máy tính, vào cửa hàng có khi người ta còn nói chúng ta muốn đánh cướp.”

Tiểu Tây cười: “Sẽ không đâu, đã đi đến đây rồi, anh đi mua cùng em đi.”

Tôi cố chấp nói: “Không cần, thật sự không cần. Em đi cùng Phương Dư Khả là được.”

Tiểu Tây có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: “Vậy được rồi, anh về xem bóng đá. Khi mua được rồi thì nhắn tin cho anh.”

Tôi gật đầu: “Vâng, nhất định. Làm phiền anh rồi, Tiểu Tây.”

Nhìn Tiểu Tây một mình bỏ đi, trong lòng tôi cũng kỳ khó chịu. Vì sao đã đun nước sôi rồi mà vịt đều bay mất? Quên đi, dù sao cũng còn hơn là để anh nhìn thấy bộ dạng khập khiễng của tôi. Hôm nay thật quá thất sách, đi giày rơm còn tốt hơn là đi cao gót a.

Tôi thở dài một hơi, cởi giày cao gót ra, nói với Phương Dư Khả: “Chúng ta đi thôi.”

Phương Dư Khả chỉ chỉ chân tôi: “Đi như vậy à?”

Tôi nổi giận, tâm tình uất ức vừa rồi cũng bùng nổ theo: “Đi thế này thì sao? Tôi muốn mát mẻ một chút không được à? Mất mặt cậu chắc? Mất mặt thì cậu về đi. Hôm nay đã cố gắng làm đẹp, ông trời sao lại thích làm khổ tôi thế chứ?” Nói một lúc, mắt tôi bắt đầu lên men.

Phương Dư Khả có chút luống cuống, cậu ta không ngờ lần này tôi bạo phát hoàn toàn như thế: “Tôi không có ý này. Tôi nói chân trần đi rất khó chịu, nhỡ may đứt chân có thể bị uốn ván, hay gì đó.”

“Cậu nguyển rủa tôi đấy à? Vậy làm sao bây giờ a? Cậu cõng tôi chắc? Câu cho là đang đóng phim à? Cậu nghĩ cậu là công tử cao quý nhà ai? Hơn nữa tôi cũng không phải cố bé lọ lem, tôi là cô gái kim cương xinh đẹp vô địch!” Tôi càng nói càng xa, đại khái là tức giận đến phát điên rồi, nói cái gì cũng chẳng có chút liên quan.

Phương Dư Khả vui vẻ: “Nói cái gì vậy chứ? Cô muốn tôi cõng cô thì cứ việc nói thẳng. Cô không nói tôi sao biết cô muốn tôi cõng cô? Cô nói thẳng có khi tôi cũng cõng cô không chừng nha?”

Cậu ta khoác lác như Đường Tăng niệm kinh trong Tây Du Ký. Lần đầu tiên tôi mới biết Phương Dư Khả cũng biết ba hoa.

Tôi nhìn chằm chằm Phương Dư Khả, không nói gì.

Phương Dư Khả bị tôi nhìn có chút hoảng hốt, sợ hãi hỏi tôi: “Sao không nói gì?”

Tôi hừ một tiếng: “Phương Dư Khả, cậu có hai tính cách à? Sao bỗng nhiên từ sát thủ mặt lạnh biến thành Đường Tăng ngây thơ như thế? Sau này khi cậu thay đổi tính cách thì báo cho tôi biết trước một tiếng để tôi còn chuẩn bị tâm lý, tôi sợ tâm hồn yếu đuối của tôi không chịu nổi loại đả kích này. Nhỡ may tôi không cẩn thận mà gầy thành mình hạc sương mai, cậu đành lòng làm mẹ tôi thất vọng sao?”

Phương Dư Khả buồn cười phản bác: “Tôi tâm thần phân liệt làm sao lợi hại bằng cô chứ? Trước mặt Tiểu Tây còn giả dạng như tiên nữ không cần ăn uống, trước mặt tôi lại như phụ nữ chanh chua.”

“Cái gì mà phụ nữ chanh chua? Cậu nói ai là phụ nữ chanh chua?” Tôi chống hông hỏi cậu ta.

“Nhìn tư thế của cô như thế, chân không, tay chống thắt lưng, không giống phụ nữ chanh chua thì giống cái gì?”

“Ít nhất cũng phải là tiên nữ chân trần, tiên nữ, biết chưa?”

“Mẹ kế của tiên nữ thì có.”

Tôi tức giận, rống lên với cậu ta: “Cậu đi mua giày cho tôi ngay!”

Thật ra cách chỗ chúng tôi cãi vã không xa có một siêu thị thời trang. Phương Dư Khả cầm đôi cao gót của tôi đi để so sánh kích cỡ. Một lúc sau cầm một đôi giày thể thao về.

Phương Dư Khả vẫy vẫy đôi giày thể thao: “Tiên nữ, có cần tôi quỳ xuống thay giày cho cô hay không?”

“Cái này không được. Công việc thần thánh như thế phải để cho ông xã nhà tôi làm, không thể để cậu trục lợi.” Tôi giật lấy đôi giày.

“Hừ! Ngay cả váy, cả quần, nay lại cả giày không phải đều là tôi mua sao?” Vẻ mặt Phương Dư Khả rất thối.

Tôi vội vàng rút một tờ nhân dân tệ chuẩn bị để mua máy tinh ra: “Trả cậu, trả cậu, cứ làm như sợ tôi thiếu tiền cậu vậy. Cũng chẳng phải hàng hiệu gì, cậu có cần nhắc mãi thế không? Dù sao cậu không mua quần áo trẻ con cho tôi là được.”

Vẻ mặt Phương Dư Khả lại càng thối. Cậu ta nhét tiền vào trong túi xách của tôi, bốc hỏa phừng phừng đi phía trước.

Đi xong giày thể thao, tôi lập tức có thể bước đi như bay. Tôi đuổi theo cậu ta: “Đại ca, em nói đùa với đại ca thôi. Em đây không danh không phận, sao có thể để đại ca tiêu pha mua quần áo cho. Lần trước cũng chỉ là tình cờ thôi, đúng không?”

Sắc mặt Phương Dư Khả vẫn chưa dịu lại: “Có danh phận mới có thể mua quần áo, vậy mua quần áo là chứng minh có danh phận sao? Thật là.”

“Cậu nói chuyện có nghe trọng điểm không vậy?” Tôi cũng phát hỏa, cậu ta cũng chẳng phải ông xã nhà tôi, vì sao tôi phải dỗ dành cậu ta nha. “Trọng điểm của tôi là, trọng điểm là…” Trọng điểm của tôi là cái gì nhỉ, tôi bị cậu ta làm cho hồ đồ rồi.

Vẻ mặt cứng nhắc của Phương Dư Khả đột nhiên nở nụ cười: “Cô xem cô đi, tính tình sao vẫn hấp tấp như vậy nha?”

“Đừng có làm như tôi rất thân quen với cậu đi. Cái gì gọi là vẫn hấp tấp như vậy? Tính tình tôi rất tốt, bình thường đều nói năng nhỏ nhẹ êm tai, luôn là thục nữ, bình thường người ta còn chê giọng nói tôi quá mức ôn hòa. Chỉ có cậu mới thích gây sự, không thể trách tôi.”

Miệng Phương Dư Khả cũng sắp kéo đến mang tai: “Ừ, trước đây cô thật sự là thục nữ, tuyệt đối là thục nữ!”

Tôi bị cậu ta cười đến mức có chút hoảng hốt. Hồi ở phổ thông tôi cũng có lúc dũng mãnh, nhưng khi đó chúng tôi còn chưa quen biết nha, cậu ta sao lại cười như cái gì cũng biết vậy. Tôi trừng mắt liếc cậu ta: “Này, cười cái gì mà cười? Diện mạo tôi có chỗ nào không giống thục nữ đâu?”

Phương Dư Khả vẫn đang cười: “Đầu tiên chúng ta bàn về việc cô có phải là nữ không, sau đó rồi mới chúng minh cô là một thục nữ.”

Tôi tức giận đến cực điểm: “Cậu chứng minh đi chứng minh đi, chứng minh tôi không phải là nữ đi!” Những lời này hơi lớn tiếng một chút, khiến cho người bên đường đều ghé mắt sang.

Phương Dư Khả có chút xấu hổ: “Cô cũng cởi mở quá nhỉ, giữa nơi công cộng bảo tôi chứng minh cô là con gái.”

Tôi rốt cuộc tức giận xoay lưng đi.

Đến trước Thung lũng điện tử, Phương Dư Khả hỏi tôi: “Cô chủ yếu dùng máy tính làm gì? Công dụng khác nhau thì chọn lựa cũng khác nhau.”

Tôi hì hì cười: “Đánh chữ.”

Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn trời, lúc lâu mới hỏi tôi một câu: “Xin hỏi vị đồ ngốc này, ngoại trừ đánh chữ còn làm gì khác?”

“Lên mạng.”

“Xin nói cụ thể một chút.”

“Ví dụ như lên BBS, dạo diễn đàn, đọc truyện online, viết thư tình cho ông xã.” Tôi đếm đếm trên đầu ngón tay.

“Lại cụ thể một chút, vị ông xã ấy là?”

“Đương nhiên là Tiểu Tây.” Nói xong mới phát hiện nói nhầm, lập tức làm động tác kéo phéc-nơ-tua trên miệng: “Trời biết, đất biết, cậu biết, tôi biết, biết chưa?”

Phương Dư Khả bỗng nhiên không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi thấy sợ hãi trong lòng, bổ sung thêm: “Cùng lắm thì để Như Đình biết.”

Phương Dư Khả bất đắc dĩ cười nói: “Chu Lâm Lâm, cô không cảm thấy giữa chúng ta lại có thêm một chuyện bí mật sao?” Không đợi tôi đáp lời, cậu ta lập tức bước vào cửa hàng vi tính.