“Rầm!”
Ngay vào thời điểm mấy người mới tới đang kinh ngạc thì một tiếng động mạnh vang lên. Ngay lập tức hai người kia liền nhìn qua. Bọn họ nhìn sang thì thấy một người mang theo một khẩu súng ngoại cỡ đi ra từ đống tuyết.
Khi mới nhìn thấy người kia thì ông bác quân nhân không khỏi giật mình. Về phần thằng bé thì tí nữa đã khóc thét lên. Nó nấp ra sau Alisa, vừa nấc vừa nhìn Thiên Anh.
Không thể không nói bộ dạng của Thiên Anh lúc này rất đáng sợ, cả người hắn bị phỏng, làn da nhăn nheo đỏ sẫm, tóc không có, lông máu cũng không, ánh mắt của hắn thì lạnh như ác quỷ. Nên người nào lần đầu nhìn thấy cũng đều rất sợ hắn.
Chỉ có Alisa đích thân chăm sóc hắn, ngày nào cũng ở bên cạnh nên mới không sợ mà thôi. Nên khi Thiên Anh nhìn thấy thằng bé nấp sau Alisa, vừa khóc vừa nhìn hắn thì hắn cảm thấy rất đỗi bình thường.
Alisa có được dị năng nhìn thấu tâm tư người khác, nên thấy ông bác quân nhân cùng đứa bé đang khóc thì nàng lên tiếng. Giọng điệu của Alisa vẫn rất dịu dàng, lại xen lẫn một chút gì đó đượm buồn.
“Mọi người không cần phải sợ đâu, cậu ấy là bạn của cháu. Lần trước do cứu cháu nên cậu ấy mới thành ra như vậy.”
Quả nhiên, sau khi nghe xong lời này của Alisa thì ông bác quân nhân đặc biệt có hảo cảm với Thiên Anh, bởi vì ông ta cũng có một người bạn làm lính cứu hỏa, cũng từng xông pha biển lửa cứu ông ra ngoài mà sau này bị bỏng toàn thân.
Thiên Anh cũng tương tự giống người bạn kia của ông ta, nên ông ta quý trọng cũng là điều dễ hiểu. Về phần thằng nhóc sau khi nghe xong Alisa nói vậy thì từ từ nín khóc, sau đó thằng bé mạnh dạn đi ra trước khoanh tay cúi đầu chào Thiên Anh.
“Em chào anh ạ, em tên Gia Nghĩa.”
Thiên Anh nở nụ cười, có điều khi hắn cười nhìn giống ác ma.
“Anh cũng chào em, lúc nãy em tuyệt lắm.”
Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay biến dạng của mình ra xoa đầu thằng bé. Thằng bé kia mới đầu thì có hơi sợ, nhưng sau đó thì không sợ nữa.
Đúng lúc này ông bác quân nhân cũng đi lên nhìn Thiên Anh cười nói:
“Cảm ơn vừa rồi đã giúp đỡ hai ông cháu chúng tôi. Mà cậu là người thống trị của khu này sao?”
Thiên Anh cười nói:
“Người thống trị gì đâu bác, cháu chỉ sinh sống ở đây thôi. Ai tới cứ tới cháu cũng có cấm cản gì đâu, chẳng qua có người muốn tiêu diệt cháu đoạt căn cứ nên mới phải ra tay thôi. Dù sao cháu cùng bạn vẫn còn muốn sống tiếp.”— QUẢNG CÁO —
Ông bác nghe Thiên Anh thẳng thắn vậy thì cười, ông bác đưa tay ra nói:
“Bác tên Trọng Tấn, cháu tên gì?”
Thiên Anh đưa tay ra bắt tay bác Tấn, hắn cười nói:
“Cháu tên Thiên Anh, mà bác là người của quân đội sao?”
Bác Tấn cười nói:
“Từng thôi cháu, từ sau đợt chiến tranh biên giới bác đã không còn là người của quân đội nữa rồi. Haha. Già rồi, cũng nên về cho lớp trẻ lên.”
Alisa khẽ đụng tay vào eo của Thiên Anh. Thiên Anh không hiểu ý nên nhìn qua hỏi:
“Có chuyện gì vậy Lam?”
Alisa lườm Thiên Anh nói:
“Còn sao nữa, ông không thấy người ta vừa bị thương lại còn đang đói sao, vào làm đồ ăn đãi khách đi chứ ở đó đứng nói chuyện nữa.”
Gia Nghĩa nhìn thấy cảnh này thì âm thầm lè lưỡi, Gia Nghĩa cứ nghĩ chị gái kia rất dịu dàng, ai mà biết được lại ghê gớm như vậy. Xem ra anh Thiên Anh ở cùng chị gái này không sung sướng gì.
Về phần bác Tấn thì lại cảm thấy có chút gì buồn cười, nhớ lại khi xưa ông cũng từng có một người chiến hữu như vậy. Nhìn về phía Alisa, bác Tấn nói:
“Hẳn là cháu giống bạn của bác, một người không giỏi nấu ăn.”
Alisa nghe vậy thì có chút gì đó chột dạ, có điều cô nàng lúc này lại không nhận mình không biết nấu ăn. Cô nàng nhìn bác Tấn nói:
“Sao bác có thể xem thường cháu như vậy chứ, thân là con gái làm sao có thể không biết nấu ăn được.”
Nói xong cô nàng kéo tay Gia Nghĩa nói:
— QUẢNG CÁO —
“Đi với chị, chị giúp em băng bó vết thương. Sau đó nấu cho em cái gì đó ăn.”
Thiên Anh ở bên cạnh nghe vậy thì có phần lo lắng hỏi:
“Được không đó, hay để tôi đi…’’
Thiên Anh muốn nói để hắn đi nấu cho, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Alisa đạp cho một cái vào chân. Nhìn Alisa mang theo Gia Nghĩa đi vào bên trong căn cứ bác Tấn nói:
“Haha. Đúng là tuổi trẻ có khác. Mà phải rồi Anh, bác nghe nói kia là hai người bạn từ nhỏ của cháu sao?”
Vừa nói ông bác vừa chỉ tay về phía Thiên Lang cùng Thiên Thanh. Đỗ Luân gật đầu nói:
“Vâng. Bọn nó theo cháu từ bé. Nói cũng thật may mắn, bọn nó dù biến dị nhưng không có giống những loài biến dị thú khác. Bọn nó vẫn không quên cháu.”
Bác Tấn nghe vậy thì cười:
“Đúng là rất may mắn, năm người bạn mà bác nuôi lại không được may mắn như vậy, sau khi biến dị bọn nó đều trở nên điên loạn. Bác cũng chỉ có thể đau xót mà giết bọn nó. À phải rồi Anh, cháu định xử lý thế nào với hai con biến dị thú này? Có thể cho bác một phần thịt của bọn nó được không?”
Thiên Anh có điểm kinh ngạc nói:
“Bác thích thì cứ lấy thôi, cháu cần tim cùng tinh hạch với xương bọn nó, về phần thịt thì bác cứ lấy đi. Mà bác lấy làm gì vậy ạ?”
Bác Tấn cũng rất thẳng thắn nói:
“Không giấu gì cháu, bác hiện tại là người đứng đầu của khu vực phía Nam. Do trong căn cứ thiếu thốn lương thực, đã vậy còn nhiều lần bị biến dị thú mạnh mẽ tấn công nên tình hình càng thêm tồi tệ. Lực lượng chiến đấu bên trong căn cứ đều đã bị thương gần hết nên thời gian gần đây bác mới dẫn đội đi ra bên ngoài. Nếu như cháu cần gì thì cứ nói với bác, hai chúng ta có thể trao đổi với nhau.”
Thiên Anh nghe vậy thì cũng không làm màu, hắn lúc này nói:
“Vậy thì cháu cũng không khách sáo. Bạn cháu đang có công trình nghiên cứu khoa học, nhưng hình như đang gặp vấn đề do thiếu tài liệu. Bác thứ trao đổi với Lam xem, coi cô ấy cần cái gì nếu bác có thì hai ta trao đổi. Về xác hai con này thì chắc cháu xin mấy quả tim, tinh hạch, xương cùng với một phần da của con rắn mắt võng biến dị cấp sáu. Còn lại thì cháu xin giúp đỡ những người đang thiếu lương thực.”
Bác Tấn nghe vậy thì mừng ra mặt, ông bác cười sang sảng nói:
“Tốt lắm, bác thay mặt các anh em chiến sĩ, cùng mọi người ở căn cứ phía Nam cảm ơn cháu.”
— QUẢNG CÁO —
Thiên Anh nghe vậy thì cười, tiếp đó hắn đi qua bên chỗ hai con rắn biến dị. Khi đi qua thì thấy Thiên Lang đang cắn rách cơ thể của con rắn mắt võng biến dị cấp sáu để lấy tinh hạch cùng với tim của nó. Về phần bé Thanh thì chui vào bên trong cơ thể hai con rắn ăn túi độc.
Bác Tấn nhìn thấy máu của hai con rắn biến dị chảy ra bên ngoài thì thấy tiếc. Dù những người bình thường được một bát tiết thế này để ăn là quý rồi, vậy mà ở đây nó lại chảy ra ngoài tuyết.
Thiên Anh thấy vậy thì không khỏi âm thầm nể ông bác này, ở đâu làm gì đều nhớ đến người dưới. Nếu như các bậc lãnh đạo mà giống ông bác này thì dân bớt khổ.
Nhìn lên bầu trời, thấy sắc trời đã tối, Thiên Anh nhìn qua bác Tấn nói:
“Trời tối rồi, bên ngoài biến dị thú hoạt động rất mạnh. Đêm nay bác ở lại với cháu, sáng mai chúng ta quay về căn cứ sớm. Ở bên trong nơi của cháu có thiết bị liên lạc, bác nếu lo thì gọi về cho mọi người trước.”
Bác Tấn là người thành thục lão luyện, làm việc vô cùng quyết đoán. Nghe Đỗ Luân nói vậy thì bác gật đầu nói:
“Thằng cháu lo nghĩ chu đáo quá, bác cảm ơn.”
Ngay vào thời điểm hai người đang nói chuyện thì một tiếng kêu chói tai vang lên.
“Kre...Kre…”
“Bloo… Bloo…”
Thanh âm kia nghe rất lạ, nó giống như không thuộc về thế giới này. Ngay khi Thiên Anh còn chưa xác định được chính xác thanh âm đó xuất phát từ đâu thì bác Tấn đã nói:
“Ở sâu bên trong khu rừng thông nơi xa. Hình như có cái gì đó rất lạ.”