Cùng khoảng thời gian này tại bên trong đàn quỷ lùn xanh.
Sau khi quan sát Thiên Anh cho rằng bên trong đàn quỷ lùn xanh chỉ có một người. Nhưng thực chất ở bên trong đàn quỷ lùn xanh không chỉ có một người, mà có tới hai người. Hai kẻ này đều là người của Titan, một kẻ điên cuồng nhưng lại có đầu óc.
Có điều trong hai người chỉ có một người thông qua các thủ đoạn bẩn mới có thể lên được thứ hạng cao, người còn lại do làm đá lót đường nên tạm thời vẫn phải làm lâu la.
Nhưng làm lâu la không có nghĩa là hắn vô dụng, ngược lại hắn vẫn nắm giữ vai trò rất quan trọng trong việc liên hệ các thế lực móc nối, cũng như chủ nhân của bọn hắn.
Tại bên trong đội ngũ đang di chuyển về phía tổ nhện, có một tên lâu la đi ở phía cuối đội ngũ có ánh mắt rất linh hoạt, trong mắt cũng không có sát khí, người này chính là một trong hai thuộc hạ của Titan Phan Đông.
Hắn lúc này đang âm thầm liên lạc với người của bang Búa Rìu, thông qua một thiết bị nội bộ nhỏ gọn đeo ở bên trong bộ giáp xương.
“Binh đoàn quỷ đã di chuyển xuống khu vực tổ nhện rồi, nhưng cần thời gian khoảng vài chục phút mới có thể đến nơi. Tình hình bên đó như thế nào rồi?”
Người thần bí bên phía bang Búa Rìu lên tiếng:
“Tình hình vẫn ổn, người của liên minh phía Nam vẫn đang cùng với thú biến dị chiến đấu, nhìn tình hình này thì bọn hắn không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Phan Đông nghe vậy thì đáp:
“Không có gì là chắc chắn cả, các anh phải có phương án cho trường hợp xấu nhất. Nếu như đám kia rút lui, các anh nhất định phải cản bọn hắn lại, không thể để cho đối phương rút về căn cứ.”
Người thần bí nghe vậy thì cười nói:
“Yên tâm đi, không có chuyện gì cả. Việc đó cứ để cho chúng tôi lo. Anh chỉ cần báo cho tôi biết khi nào bầy quỷ lùn xanh đến nơi là được.”
Phan Đông trầm giọng nói:
“Tốt! Chuyện này không có vấn đề, nếu xảy ra tình huống nào ngoài ý muốn tôi lập tức sẽ báo lại cho các anh.”
Sau lời này thì Phan Đông ngắt liên lạc với người thần bí, tiếp đó hắn liên lạc với đồng bạn của hắn.
“Địch Lệ! Tình hình bên đó sao rồi?”
Rất nhanh hắn đã nhận được hồi âm, đầu bên kia truyền tới thanh âm của Địch Lệ, có điều giọng điệu của hắn lúc này lại không được vui.
— QUẢNG CÁO —
“Con mẹ nó! Tao phải đi tới căn cứ phía Bắc của thằng Ếch Băng. Mẹ kiếp! Nếu không phải tao không giết được con tù trưởng thì tao đã giết chết mẹ nó rồi. Khốn kiếp.”
Phan Đông nhíu mày nói:
“Mày phải đi theo nó sao? Không cách nào thuyết phục nó toàn lực tấn công tổ nhện à?”
Địch Lệ gằn giọng nói:
“Không thể! Đầu của nó toàn cứt, tao dù cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển quyết định của nó. Mẹ kiếp, đợi có thời cơ tao nhất định phải làm thịt nó.”
Phan Đông thở dài nói:
“Thôi đành vậy chứ biết làm sao, mày cố gắng nhẫn nhịn. Tuy đầu nó toàn cứt, không biết suy nghĩ nhưng thực lực của nó lại rất siêu phàm. Chúng ta không phải đối thủ của nó.”
Địch Lệ gằn giọng nói:
“Hừ! Đợi tao bào chế xong chất độc sẽ để nó làm con rối của tao, đến lúc đó đàn quỷ sẽ do tao kiểm soát. Mẹ kiếp, bây giờ chịu khó uất ức vậy. Mà bên mày thế nào rồi?”
Phan Đông đáp:
“Bên tao tạm ổn. Mà thôi, khi khác nói chuyện, bọn quỷ lùn lại đang nhìn tao nghi ngờ rồi.”
Dứt lời, Phan Đông lúc này dừng việc liên lạc với Địch Lệ, sau đó bắt đầu nói tiếng của bọn quái vật. Bọn quái vật nghe được thanh âm của Phan Đông thì cho rằng là đồng loại nên không nhìn hắn nữa.
Phan Đông thấy vậy thì nhẹ thở phào một hơi. Thật ra nếu như hắn dùng tiếng của lũ quái vật nói chuyện với Địch Lệ thì sẽ không bị nghi ngờ. Nhưng khổ một nỗi hắn cũng chỉ biết một chút ít về ngôn ngữ của lũ quái vật mà thôi, nên không cách nào dùng nó để nói chuyện với Địch Lệ được. Bắt buộc hắn phải dùng ngôn ngữ nhân loại.
Có điều khi dùng ngôn ngữ nhân loại lại sẽ khiến cho đám quỷ lùn kia nghi ngờ. Phan Đông cũng không rõ vì sao tai bọn này lại thính như vậy, dù hắn đã nói rất nhỏ nhưng bọn nó vẫn có thể nghe được.
Có điều cũng may bọn nó khá là ngu ngốc, nên dù nghi hoặc cũng không có lập tức tấn công. Nếu mà là nhân loại thì hắn xong luôn rồi.
…
Trung tâm thành phố, hang ổ của bọn biến dị nhân.
— QUẢNG CÁO —
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
Lúc này đang có một nhóm phần tử vũ trang dùng súng trường bắn về phía những đàn biến dị nhân. Ngay lập tức những đàn biến dị nhân với số lượng hàng ngàn con kia gào lên.
“Rống rống…”
“Rống rống…”
Sau khi rống lên, từ bên trong đàn biến dị nhân nhảy ra những con quái vật màu đen, bọn nó là biến dị nhân cấp cao, toàn thân bọn nó đen thui, lớp da nhìn giống nhựa đường, bọn nó chỉ có một mắt, tứ chi dài ngoằng. Chiều cao mỗi con ít nhất ba mét, tốc độ di chuyển cực nhanh.
Bọn nó vừa xuất hiện lập tức đuổi theo mấy tên phần từ vũ trang. Đám phần tử vũ trang ở trên xe thấy vậy thì lập tức hô to.
“Nhanh chạy, Liệp Nhân Giả tới rồi!”
“Dùng súng bắn nó đi, đừng để nó tiếp cận.”
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
Đám phần tử vũ trang đi trên những chiếc xe địa hình, lúc này vừa chạy nhanh về phía tổ nhện, vừa dùng súng tấn công mấy con Liệp Nhân Giả.
Có điều mấy con Liệp Nhân Giả cũng không phải thường, bọn nó có tốc độ cao, đã vậy còn có trí tuệ. Bọn nó dễ dàng tránh né những viên đạn mà đám phần tử vũ trang bắn ra. Không những thế, bọn nó còn biết dùng đá cứng để tấn công đám phần tử vũ trang.
“Vèo vèo…’’
“Vèo vèo…”
Từng cục đá to như nắm đấm được bọn nó ném ra, tốc độ bay của hòn đá cũng không khác gì đạn súng lục bay đi cả. Không những bay nhanh, độ chuẩn xác cứ phải nói là vô đối.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Rầm rầm…’’
“Rầm rầm…”
Khoảng cách hai bên xa tới cả cây số, nhưng cái đám biến thái này vẫn có thể dùng đá ném vỡ đầu người như chơi. Cho dù người kia có đội ngũ sắt thì cũng vậy. Bị trúng một cục đá thì đến mũ sắt cũng bẹp.
Mà đám phần tử vũ trang có tên nào có mũ bảo vệ gì đâu, toàn là đàu trần, nên trúng một cục đá thì đầu nổ như quả dưa hấu vậy.
Đám phần tử vũ trang khác nhìn thấy đồng bạn chết thảm như vậy thì cả lũ cúi đầu xuống, mượn nhờ tấm thép dày ở phía sau xe làm vật che chắn.
— QUẢNG CÁO —
“Rầm rầm…”
“Rầm rầm…”
Tuy tấm thép che chắn ở phía sau dày cả nửa gang tay nhưng vẫn bị ném cho lún xuống. Từ điểm này có thể thấy được lực đạo của những cú ném kia đáng sợ ra sao.
Mấy tay phần tử vũ trang nhìn qua nhau, một người nói:
“Dùng lựu đạn chặn bọn nó lại.”
Những tên khác nghe vậy liền gật đầu, tiếp đó bọn hắn ném lựu đạn ra bên ngoài, mấy tên này đều là loại nhà nghề, bọn hắn căn thời gian rất chuẩn xác.
Khi đám Liệp Nhân Giả vừa chạy tới cũng là thời điểm những trái lựu đạn nổ tung.
“Ầm ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Thanh âm nổ mạnh không ngừng vang lên, đám Liệp Nhân Giả bị nổ cho bay lên trời.
“Bịch bịch…”
“Bịch bịch…”
Có điều bọn này sinh mệnh rất khủng khiếp. Mặc dù bị lựu đạn nổ ngay sát dưới chân, nhưng bọn nó không chết, bọn nó chỉ đứt chân, cụt tay mà thôi.
Mà cái đám này rất kinh dị, không chạy được thì bọn nó bò, tốc độ bò của bọn nó còn nhanh hơn người bình thường. Thêm vào đó vết thương của bọn nó cũng rất nhanh lành, chỉ một vài phút máu đã ngừng chảy rồi.
“Rống rống…”
“Rống rống…”
Nhìn thấy mấy con Liệp Nhân Giả bị thương, đàn biến dị nhân ở phía sau rống lên, sau đó điên cuồng đuổi theo nhóm phần tử vũ trang.
Đám phần tử vũ trang thấy vậy cũng không sợ, ngược lại còn mừng. Dù sao bọn hắn tới đây là để dụ bọn này.