Nhìn qua bốn người đang tiến lại gần, Thiên Anh nở nụ cười bình thản, sau đó nói:
“Đi qua uống cốc cafe này.”
Bốn người kia nghe được lời này thì miễn cưỡng nở nụ cười. Thiên Anh thấy nụ cười gượng gạo của bọn họ thì nhếch môi. Hắn cũng biết vì sao bọn họ lại phản ứng như vậy.
Vốn ban đầu Thiên Anh định cất mấy tên kia đi rồi đó chứ, những nghĩ đi nghĩ lại Thiên Anh cảm thấy không cần phải làm vậy. Bản thân hắn là người xấu rồi, che giấu kiểu gì cũng vậy thôi.
Thẳng thắn mà nói, hắn giống như một đống phân rồi, che giấu kiểu gì cũng không thể khiến nó ngừng bốc mùi hôi thối. Thân là một kẻ ác nhân, Thiên Anh cũng không cần giả vờ làm người tốt làm gì.
Hắn thích kiểu sống thật với bản thân, là chính mình, chứ không phải kiểu sống hai mặt, lúc thế này lúc thế khác. Hắn cảm thấy sống kiểu hai mặt rất mệt mỏi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không sống kiểu đó.
Ngồi xuống một cái ghế nhựa gần đó, Lệ Vi nhìn mấy người đang bị thiêu sống thì hỏi:
“Bọn họ là những sát thủ tối qua tới tấn công anh à?”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, hắn cười nói:
“Ừm. Thật ra còn mấy tên khác nữa kia, nhưng bị đồng bọn cứu đi mất rồi. Vi có quen biết với những người này không?”
Lệ Vi nghe được câu hỏi của Thiên Anh thì nhẹ gật đầu, nàng ta nói:
“Có. Trước kia còn từng làm ăn với nhau một hai lần.”
Nói đến đây thì Lệ Vi dừng lại, cô nàng nhìn về phía Thiên Anh sau đó hỏi:
“Không phải là anh đang nghi ngờ tôi là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này đó chứ?”
Thiên Anh nghe vậy thì cười, có điều hắn chỉ cười mà không nói gì thêm. Lệ Vi thấy vậy thì nhướng mày, cô nàng nói:
“Anh vậy mà thật sự nghi ngờ tôi, nhìn tôi giống hạng người tiểu nhân vậy sao?”
Thiên Anh cười nói:
“Làm gì mà phản ứng ghê vậy, tôi đã nói gì đâu. Tất cả đều là do Vi suy diễn ra hết mà.”— QUẢNG CÁO —
Lệ Vi có phần không vui nói:
“Nhưng phản ứng của anh lúc nãy rõ ràng là đang nghi ngờ tôi mà.”
Ngay vào thời điểm hai người đang nói chuyện, bất ngờ một thanh âm yếu ớt vang lên phía sau:
“Tha cho tôi, tôi sẽ nói hết, tha cho tôi đi. Đừng đốt tôi nữa.”
Thiên Anh nghe được lời này thì quay đầu nhìn lại, người vừa lên tiếng là một cô gái, nàng ta lúc đầu nhìn cũng xinh đẹp lắm, nhưng vào lúc này da tóc đã cháy sạch, làn da trắng nõn nay cũng đã giống da heo quay.
Thiên Anh nhìn cô ta cười nói:
“Có gì thì nói nhanh đi, nói xong tôi sẽ để cho cô lên đường mạnh khỏe, không còn phải chịu đau đớn nữa.”
Người kia nghe vậy thì đáp:
“Là phó hội trưởng của bang Búa Rìu sai tôi tới giết anh. Người kia đang nắm em trai tôi làm con tin, tôi không thể không làm theo lời của hắn ta.”
Thiên Anh nghe vậy thì đồng cảm nói:
“Vì người thân bất chấp nguy hiểm, cái này đáng quý. Cô yên tâm đi, sau khi cô chết, không lâu sau em trai cô cũng sẽ theo cùng, đến lúc đó cả hai chị em đã được đoàn tụ rồi.”
Nghe được lời này, bốn người khác cảm thấy tay chân phát run. Người ở trước mắt thuộc dạng ma quỷ tái thế chứ không phải nhân loại nữa rồi.
Về phần nữ sát thủ sau khi nghe Thiên Anh muốn giết em trai mình thì mở thật to hai mắt. Nàng ta gào lên:
“Đừng giết em tôi, tha cho nó đi, nó không có lỗi gì cả.”
Thiên Anh vừa lấy ra khẩu súng lục năng lượng vừa nói:
“Ừm. Nó đúng là không có lỗi gì cả, nhưng nó không may lại có một người chị như cô. Đúng là số phận bất hạnh mà.”
Vừa nói Thiên Anh vừa đưa súng nhắm thẳng đầu nữ sát thủ kia. Nhưng đúng vào lúc này Lệ Vi lại lên tiếng, cô nàng dùng lời lẽ cực kỳ cẩn thận nói:
— QUẢNG CÁO —
“Thiên Anh! Chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”
Thiên Anh nghe vậy thì liếc mắt nhìn lại, ánh nhìn của hắn khiến cho Lệ Vi cảm thấy rét lạnh linh hồn, trong lòng nàng lúc này có ba phần sợ hãi. Theo bản năng nàng quay đầu qua chỗ khác, sau đó nói:
“Nếu anh không muốn thì thôi.”
Thiên Anh thản nhiên cười cười, hắn thu súng lại, sau đó hỏi:
“Có chuyện gì nói tôi nghe. Mà tôi cũng không ăn thịt cô đâu, không cần phải sợ như vậy.”
Lệ Vi trong lòng thầm mắng “Anh không ăn thịt tôi đâu, anh chỉ nhai xương tôi thôi, con quỷ à!”. Tuy trong lòng đang mắng Thiên Anh nhưng Lệ Vi không dại mà nói ra lời trong lòng. Nàng lúc này nói khác.
“Anh có thể bán cho tôi ba tên sát thủ này không?”
Thiên Anh có điểm ngạc nhiên, hắn hỏi:
“Cô muốn mua ba tên sát thủ tàn phế này hả? Cô mua bọn hắn về làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn thủ tiêu tôi à?”
Lệ Vi nghe được lời này thì lập tức lắc đầu phân trần, nàng ta nói:
“Không phải! Nếu anh không muốn bán thì thôi, tôi cũng không phải là nhất thiết có được bọn họ.”
Thiên Anh cười nhạt, hắn nói:
“Vốn tôi định nướng bọn nó cho gấu nhỏ ăn rồi đó chứ, nhưng nghe cô nói vậy thì tôi suy nghĩ lại. Tính ra bán cho cô thì sẽ có lãi hơn là một bữa ăn. Vậy đi, tôi bán ba người này cho cô. Về phần giá cả thì từ từ bàn.”
Lệ Vi là người quyết đoán. Nghe được câu trả lời của Thiên Anh thì nàng gật đầu. Sau đó cô nàng đi qua tự mình dập lửa, rồi trị thương cho ba tên sát thủ.
Thiên Anh chứng kiến Lệ Vi có thể dùng sức mạnh thức tỉnh thì kinh ngạc nói:
“Ồ! Mới thức tỉnh hả?”
Lệ Vi gật đầu cười nói:
“Ừm. Mới thức tỉnh cách đây ít hôm. Mong tiền bối như anh đừng có chê cười nhé.”— QUẢNG CÁO —
Thiên Anh chân thành nói:
“Cười gì, tôi còn chưa thức tỉnh đây này. Tính ra Vi còn hơn tôi một bậc đấy. Nhưng dù gì vẫn chúc mừng nhé, đã trở thành người thức tỉnh nhé.”
Lệ Vi nghe vậy thì cười nói:
“Anh lại đùa tôi đi. Đến cả người tư chất kém như tôi còn có thể trở thành người thức tỉnh, một người mạnh như anh sao lại không phải người thức tỉnh, chắc chắn là anh đang che giấu rồi.”
Thiên Anh nghe được lời này của Lệ Vi thì bất đắc dĩ nói:
“Sao tôi nói thật mà không ai tin nhỉ? Lời nói của tôi không đáng tin vậy sao?”
Lệ Vi nói mà không cần suy nghĩ:
“Không đáng tin.”
Thiên Anh nghe được lời này thì không biết nói gì thêm. Suy nghĩ một chút hắn cảm thấy cũng đúng thật, hắn có thể dễ dàng đánh bại người thức tỉnh, nhưng lại nói bản thân không phải là người thức tỉnh thì ai tin.
Tiếp đó Thiên Anh cùng với mọi người tiến hành giao dịch vũ khí. Loại vũ khí mà hắn giao dịch là súng năng lượng cùng giáp năng lượng.
Có điều loại vũ khí này chất lượng chỉ thuộc dạng ‘tốt’ mà thôi. Không đạt tới trình độ ‘xuất sắc’ chứ đừng nói là ‘hoàn mỹ’.
Dù sao làm người ai cũng có tư tâm, Thiên Anh cũng không ngoại lệ. Hắn cùng với những người này chỉ là liên hệ lợi ích. Một khi sợi dây lợi ích bị cắt thì hai bên khả năng cao sẽ trở thành địch nhân.
Đến lúc đó những người này lại dùng vũ khí do hắn chế tạo giết hắn, thì không phải là tự lấy đá đập vào chân mình rồi sao? Nên Thiên Anh chế tạo những thứ kia chỉ đạt chất lượng tốt mà thôi. Sau này lỡ may có phát sinh xung đột thì hắn vẫn là người chiếm ưu thế.
Lần này giao dịch, hắn đưa ra sáu bộ trang bị. Bao gồm cả súng đạn, áo giáp các thứ. Đổi lại hai thế lực khác phải trả cho hắn rất nhiều tài liệu liên quan đến nghiên cứu khoa học, tinh hạch biến dị thú cấp cao, xương cốt biến dị thú cấp cao.
Do là hàng độc quyền, nên Thiên Anh bán giá vô cùng cắt cổ. Nếu không tính công trong đó thì giá của thành phẩm cao gấp vài ngàn lần so với giá của nguyên liệu làm ra.
Nghe thì thấy nhiều, nhưng cái nghề chế tạo này tiêu hao rất lớn, cái giá đó xem như cũng là giá ưu đãi rồi.