Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 123




Thiên Anh vốn là sát thủ, đang ăn cơm mà hắn còn né được đạn bắn lén, về phần tên Võ Linh gì đó tuổi gì đánh lén hắn. Với tên Võ Linh kia người to như con bò mộng, đi lù lù như vậy hắn làm sao lại không biết.

Cũng không có đao to búa lớn gì, Thiên Anh nhìn thấy tên kia dùng báng súng đánh mình, thì hắn tiện tay cầm cái môi xúc cơm đập cho tên kia một phát vào thái dương.

“Bong!”

Đang nghiến răng nghiến lợi cầm súng đập Thiên Anh, nhưng đột nhiên Võ Linh nghe thấy tiếng động mạnh ngay sát bên tai, tiếp đó hắn cảm thấy đầu đau nhói. Tầm mắt phía trước của hắn trở nên nhạt nhòa, không nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

“Hự!”

Đúng vào lúc này hắn lại cảm thấy cái gì đó thúc vào ngực, hô hấp của hắn lúc này giống như ngừng lại, một cơn đau khủng khiếp truyền lên đầu để hắn thét lên.

“Á!”

“Bong!”

Nhưng hắn vừa mới hét lên một tiếng lại bị Thiên Anh đập cho một phát nữa vào thái dương. Lần này thì hắn gục luôn xuống đất, cả người co quắp, hai tay ôm đầu, miệng sùi bọt mép, vẻ mặt thống khổ.

Những người đang đợi phát cơm nhìn thấy cảnh này thì há hốc miệng ra. Bọn họ vốn tưởng rằng Thiên Anh sẽ bị đánh cho bầm dập, ai biết được người bị đánh lại không phải hắn.

Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì Lý Tiếu đã phản ứng lại. Hắn nhìn thấy Võ Linh bị đánh cho sùi bọt mép, nằm co giật trên mặt đất thì vừa sợ vừa tức.

Nhìn về phía Thiên Anh, Lý Tiếu gầm lên:

“Mày lại dám đánh lén cấp trên.”

Thiên Anh cười nhạt nói:

“Mày bị thần kinh à, bọn mày có thể đánh người khác, lại không cho người khác đánh lại bọn mày.”

Lý Tiếu hừ lạnh, hắn lúc này nâng súng lên đe dọa Thiên Anh.

“Mày muốn chết rồi phải không? Mày có tin tao bắn chết mày không con chó này.”

Thiên Anh rất hiểu rõ luật của Mãng Xà Bang, nên thấy tên kia lấy súng ra dọa mình thì cười nói:

“Tao tin mày dám bóp cò bắn chết tao. Có điều mày có thể bắn chết tao, nhưng rồi sau đó mày cũng chôn cùng thôi. Mày nghĩ xem có đáng hay là không.”

Lý Tiếu nghe vậy thì khựng lại, Thiên Anh nói rất đúng, nếu hắn dám bắn súng ở đây thì ngay sau đó hắn sẽ bị phía trên xử lý. Có vô số người nhòm ngó vị trí này của hắn, bọn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà triệt hạ hắn.

Cảm thấy bắn súng không có lợi cho chính mình, Lý Tiếu lúc này bỏ súng qua một bên, sau đó lấy ra một con dao găm, hắn nhìn Thiên Anh cười lạnh nói:

“Bắn súng thì không được, nhưng dùng dao đâm mày vài lỗ thì không có vấn đề.”

Nói xong tên này liền tiến lên, ý đồ tiếp cận Thiên Anh xiên cho hắn vài nhát. Tên Lý Tiếu này nhìn ngoài không có vẻ gì là mạnh, nhưng hắn là người biến đổi, lại còn được đào tạo bài bản, nên khả năng cận chiến rất tốt.

Có điều trình của hắn thì không sánh bằng với Thiên Anh được. Hắn vừa tiếp cận Thiên Anh lập tức bị Thiên Anh dùng cái môi xúc cơm đập một cái vào đầu.

“Bong!”

Môi xúc cơm mà Thiên Anh đang cầm dài hơn một mét, làm từ nhôm nên rất nhẹ, có điều hắn đánh trúng điểm yếu của Lý Tiếu nên khiến tên kia loạng choạng.

Có điều sức chịu đựng của Lý Tiếu tốt hơn Võ Linh lên rất nhiều, nên hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Lúc này Lý Tiếu cũng không dám mạo muội tiến lên nữa, hắn đứng cách Thiên Anh hai mét thủ thế.

Vốn lúc đầu Lý Tiếu tưởng rằng Thiên Anh là do ăn may nên mới có thể đánh bại được Võ Linh, nhưng giao đấu qua một lần hắn biết người đối diện là cao thủ, không phải dạng xoàng.

Thiên Anh thấy tên kia cảnh giác vậy thì chỉ cười, tuy đối phương lớn tuổi hơn hắn thật, nhưng mà so với hắn thì đối phương còn quá non.

Quay lại nhìn mọi người, Thiên Anh nói:

“Tiếp tục phát cơm.”

Nói xong hắn lại bắt đầu lấy cơm, lấy đồ ăn phát cho mọi người. Lý Tiếu chứng kiến cảnh này thì tức điên, hắn gầm lên:

“Thằng chó, mày lại dám coi khinh tao.”

Dứt lời Lý Tiếu lập tức xông lên, Thiên Anh lúc này quay lại nhìn. Nhìn thấy Lý Tiếu dùng sức đâm con dao về phía mình thì hắn né qua một bên. Tránh thoát nhát đâm của Lý Tiếu.

Sau đó hắn dùng chân đá một phát. Một phát đá ngay giữa ngực Lý Tiếu khiến cho tên kia bay ngược về phía sau bốn năm mét.

“Hự!”
“Rắc!”

Thiên Anh dùng không nhiều lực, nhưng không biết vì sao đá vào ngực tên kia lại khiến cho hắn gãy xương.

“Bịch!”

Lý Tiếu sau khi rơi xuống mặt đất thì nằm bất động, không có một chút động tĩnh. Thi thoảng mới co giật một lần, mỗi lần co giật là một lần hắn trào bọt máu. Người bên ngoài nhìn vào cũng không rõ hắn đã chết rồi hay vẫn còn sống.

Đúng vào lúc này Võ Linh lại lần nữa tỉnh dậy, trong cơn tức giận tên kia vậy mà cầm súng lục bắn về phía Thiên Anh.

“Chết đi thằng chó đẻ.”
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”

Thiên Anh thấy tên kia cầm súng lục bắn mình thì cũng không có sợ hãi. Hắn hiện tại đã trải qua hai lần thức tỉnh, trong cơ thể còn có ‘con mắt sự thật’ cùng ‘mạch sống nova’, đã vậy trên người còn có trang bị đầy đủ. Súng lục hay súng tiểu liên hoàn toàn không có khả năng uy hiếp tới hắn.

“Keng keng keng…”

Thiên Anh không cần tránh né, trực tiếp dùng tay không bắt lại những viên đạn mà tên kia bắn ra. Đương nhiên muốn bắt đạn thì hắn cần phải có sự hỗ trợ của bao tay năng lượng, nếu không có bao tay hắn cũng không dám bắt.

Võ Linh nhìn thấy Thiên Anh tay không bắt đạn thì sắc mặt tái mét, lúc này hắn vừa sợ vừa kinh, tay hắn sờ loạn cố gắng tìm khẩu súng máy.

Nhưng ngay khi hắn vừa chạm được vào khẩu súng máy thì…

“Vèo!”

Thiên Anh cầm lấy một mảnh xương thú được lọc ra từ nồi thịt đang để ở cạnh bàn, ném thẳng về phía tay phải của Võ Linh.

Thiên Anh tinh thông ám khí, dù là một lá bài trong tay hắn cũng có lực sát thương vô cùng kinh người chứ đừng nói là một mảnh xương thú.

“Phập!”

Mảnh xương thú đâm vào cổ tay của Võ Linh, cắt đứt động mạnh, bắn nát xương khớp tay.

“Á! Đau quá, tay tôi.”

Võ Linh bị đau lúc này la toáng lên, Thiên Anh nghe được tiếng hét quen thuộc này thì theo thói quen cầm lấy một mảnh xương khác, định kết liễu tên kia.

Có điều khi định tung đòn kết liễu thì Thiên Anh mới chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, hắn bây giờ cũng không phải đi ám sát, kẻ phía trước cũng không phải con mồi của hắn. Nhớ đến điều này nên hắn lại đặt mảnh xương kia xuống.

Cùng thời gian này người ở bên ngoài nghe được tiếng súng thì vội di chuyển tới đây.

“Vèo vèo…”
“Vèo vèo…’

Bảy tám cao thủ của cả Chính Nghĩa Hội cùng Mãng Xà Bang mang theo vũ khí nóng xuất hiện nơi này. Tiếp sau đó Lê Hùng cùng Văn Luyện cũng xuất hiện.

Còn chưa biết là có chuyện gì, hai người vừa tới lập tức quát lên:

“Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích, kẻ nào trái lệnh giết.”

Những người dân bình thường thấy lực lượng vũ trang xuất hiện thì lập tức ngồi xuống, không dám đụng đậy. Đến cả mấy tên phụ bếp khi thấy bọn người Lê Hùng xuất hiện, cùng từ chỗ ẩn nấp đi ra sau đó quỳ xuống. Hai tay ôm đầu.

Chỉ một thoáng, cả nơi này cũng chỉ còn lại một mình Thiên Anh đang đứng. Lê Hùng, Văn Luyện cùng các anh em khác lúc này đều dồn sự chú ý lên người Thiên Anh.

Mới đầu bọn họ còn chưa nhận ra Thiên Anh do hắn đeo mặt nạ, nhưng rất nhanh bọn họ đã nhận ra hắn. Dù sao khí chất, vóc người, ánh mắt của Thiên Anh cực kỳ đặc biệt.

Lê Hùng có chút bối rối hỏi:

“Ông tướng không ngủ đi ra đây làm gì vậy?”

Thiên Anh vô tư cười nói:

“Đang phát cơm này, ông có đun cũng phải thấy mờ mờ chứ. Mà làm gì kéo cả đám tới đây vậy?”