Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 118




“Oành!”

Ngay khi con biến dị thú bước vào bên trong phạm vi một dặm, Thiên Anh bóp cò. Một tiếng nổ mạnh vang lên, cùng lúc đó một tia sáng nối liền giữa nòng súng tới đầu của con khủng long cánh dài.

“Bụp!”

Đầu của con khủng long cánh dài cấp sáu nổ tung, thi thể không đầu của nó đang bay ở trên không trung lập tức rơi xuống phía bên dưới.

Rất nhiều người đang đứng quan sát, thấy con khủng long cánh dài kia đột nhiên bay lệch hướng, thì vội vàng chạy trốn.

“Ầm ầm ầm…”

“Ầm ầm ầm…”

Như một cái nhà hai tầng rơi xuống mặt đất, khu vực mà con khủng long cánh dài rơi xuống xuất hiện một cái hố lớn, bông tuyết ở xung quanh bị thổi tung, cùng lúc đó một cơn địa chấn lan ra bốn phương tám hướng.

Chứng kiến lại có một con thú biến dị cấp cao nữa bị Thiên Anh bắn chết, các anh em phía dưới nhất loạt rú lên. Tuy người bắn chết là Thiên Anh nhưng bọn họ vẫn rất vui, niềm vui không cách nào truyền đạt bằng lời mà chỉ có thể thông qua tiếng hú.

“Rống rống…”

“Rống rống…”

Đúng vào thời điểm, mấy con khủng long cánh dài còn lại đồng loạt rống lên, sau đó bọn nó từ bỏ con mồi đang tấn công, rồi cùng nhau bỏ chạy.

Có điều trước khi chạy trốn, bọn nó vẫn cố gắng mang theo con đầu đàn. Nhưng mà kế hoạch của bọn nó không thành công.

“Đoàng!”

Thanh âm quen thuộc kia một lần nữa vang lên, ngay sau đó một trong hai con khủng long cánh dài, đang cố gắng đem theo con thủ lĩnh rời đi bị bắn chết.

Vẫn giống như lúc trước. Con này bị Thiên Anh bắn nát sọ chết nhăn răng. Con còn lại thấy vậy sợ quá, lúc này bỏ lại con đầu đàn. Sau đó đào tẩu.

“Đoàng!”

Nhưng mà nó mới bay được vài trăm mét thì tiếng súng lần nữa vang lên. Ngay sau đó mọi người thấy con khủng long cánh dài kia từ trên trời cao rơi xuống.

— QUẢNG CÁO —



Chứng kiến cảnh này thì mọi người trở nên hưng phấn tột độ. Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy phấn khích giống hiện tại. Vốn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, nhưng không ngờ đến cuối lại có chuyển biến như vậy.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Nhưng mà sự phấn khích của mọi người chưa dừng lại đó. Thiên Anh lúc này tiếp tục bóp cò. Mỗi lần hắn bóp cò mọi người đều nín thở chú ý.

Sau khi nhìn thấy lại có một một con quái vật khổng lồ khác bị tiêu diệt thì bọn họ lập tức hét lên, do hét lớn quá khiến cho thanh âm của bọn họ bị khàn.

“Trúng rồi!”

“Lại trúng rồi. Tuyệt vời quá Thiên Anh ơi.”

“Giết chết bọn nó đi, trả thù cho các anh em.”

“Giết! Còn một còn nữa. Giết nó đi Thiên Anh.”

Nghe được hò hét của mọi người Thiên Anh cũng không có cảm thấy áp lực, ngược lại còn có chút hưng phấn. Đối với Thiên Anh áp lực lớn nhất là lúc tiêu diệt con biến dị thú cấp bảy cứu nguy cho Thiên Lang. Còn hiện tại thì vô tư đi.

Mà cũng chính vì tâm thái bắn trúng thì trúng, không trúng cũng không sao này, mà Thiên Anh mỗi lần bắn ra đều trúng. Hơn nữa toàn trúng vào mắt phải của mấy con quái vật kia mới ghê.

Sau khi Thiên Anh tiêu diệt nốt con khủng long cánh dài cuối cùng, thì mọi người lúc này vỡ òa trong xúc động. Có người vì vui quá mà ngồi xuống khóc, vừa khóc vừa cười nhìn giống người tâm thần.

Trong khi mọi người đang vỡ òa vì niềm vui chiến thắng, Thiên Anh lúc này lại nhanh chóng di chuyển tới khu vực Thiên Lang đang nằm, nhìn xem nó thế nào rồi.

Thiên Ảnh nhảy một cái từ trên tầng ba của tòa nhà xuống, sau đó chạy như bay tới bên cạnh Thiên Lang. Tốc độ di chuyển của hắn còn nhanh hơn cả xe trượt tuyết.

Không mất quá nhiều thời gian hắn đã đi tới bên cạnh Thiên Lang, nhìn thấy cả người nó máu me đầm đìa, trên người còn có mấy cái lỗ thủng lớn thì đau lòng không thôi.

Thiên Lang lúc này vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy Thiên Anh xuất hiện thì cười nói:

“Chủ nhân!”

Giọng nói của nó rất yếu, Thiên Anh phải rất chú ý mới có thể nghe thấy. Ngay vào thời điểm Thiên Anh muốn nói chuyện thì Alisa cũng chạy qua bên này.

— QUẢNG CÁO —



Nhìn thấy Thiên Lang bị thương nghiêm trọng như vậy thì Alisa nói:

“Bị thương nặng quá, như thế này không thể di chuyển vào bên trong căn cứ được rồi. Chúng ta nên lập một cái bệnh viện dã chiến ở đây, để tiền chăm sóc cho Thiên Lang cùng những người khác.”

Thiên Anh có phần lo lắng hỏi:

“Ngáo nó bị thương nặng vậy có ảnh hưởng đến tính mạng không?”

Alisa cười tươi nói:

“Ông đừng đánh giá thấp Thiên Lang nhà chúng ta, chỉ cần còn thở thì Thiên Lang sẽ còn sống. Ông có tin không, dù không được ai trị thương thì trong vòng một tuần Thiên Lang sẽ hồi phục lại như thường.”

Thiên Anh nghe vậy thì kinh ngạc nói:

“Ghê gớm vậy à?”

Alisa gật đầu nói:

“Tốc độ hồi phục của Thiên Lang rất tuyệt vời, nên ông không cần phải lo đâu. Với đừng nhìn Thiên Lang bị thương nghiêm trọng, nó đã né hết đòn công kích khiến nó bị nội thương rồi.”

Thiên Anh nghe vậy thì thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn cười nói:

“Không sao là tốt rồi, tưởng bị sao kia, may quá!”

Alisa nghe vậy thì lườm Thiên Anh một cái nói:

“Sao không thấy ông lo lắng cho tôi như vậy bao giờ nhỉ?”

Thiên Anh nghe được lời này của Alisa thì trở nên bối rối. Alisa thấy vậy thì đấm nhẹ vào ngực của hắn một cái rồi nói:

“Nhìn cái mặt ông đần chưa kìa, người ta đùa chút thôi mà. Hì hì. Thôi ông đi qua giúp đỡ những người khác đi, tui ở đây giúp đỡ Thiên Lang.”

Thiên Anh nhẹ gật đầu, hắn đưa tay lên bóp mà Alisa một cái rồi nói:

— QUẢNG CÁO —



“Vậy Lam ở lại đây chăm sóc cho Ngáo nhé, tôi đi qua xem những người khác như thế nào.”

Nhìn qua bé Thành, Thiên Anh nói;

“Bé con ở lại đây với chị Lam.”

Bé Thanh nghe vậy thì gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Thiên Lang. Thiên Anh thấy vậy thì khẽ cười sau đó xoay người rời đi, có điều hắn đang muốn đi thì Alisa kéo tay lại.

Thiên Anh nghi ngờ hỏi:

“Chuyện gì vậy Lam?”

Alisa đưa cho Thiên Anh một lọ thuốc màu đỏ nói:

“Cầm lấy thứ này, nó giúp cầm máu kháng khuẩn, dùng cho vết thương bên ngoài rất tốt.”

Thiên Anh cầm lấy lọ thuốc, hắn nhẹ gật đầu cười cười. Có điều hắn chỉ cười cũng không nói gì thêm. Tiếp đó hắn đi qua giúp đỡ những anh em bị thương.

Thiên Anh vốn muốn đưa những người bị thương nặng vào trong căn cứ, nhưng những anh em kia không muốn. Bọn họ muốn ở đây cùng với mọi người.

Thiên Anh thấy vậy thì cũng chiều ý bọn họ, để bọn họ ở lại đây cùng với những người khác. Dù sao hắn hiểu, liều thuốc tinh thần đôi lúc quan trọng hơn nhiều so với loại thuốc bình thường.



Ba mươi phút sau.

Lúc này mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa. Một bệnh viện dã chiến đã được thành lập ngay tại bên ngoài cứ điểm. Những người bị thương cũng đã được điều trị. Về phần những anh em chết trận thì được bác Tấn thu xếp.

Do điều kiện hạn chế nên bác Tấn trực tiếp dùng năng lực thức tỉnh ‘hỏa táng’ bọn họ. Sau đó mang tro cốt bỏ vào bên trong quần áo lúc trước của bọn họ gói lại. Tiếp đó bác cùng với mọi người tổ chức một buổi tang lễ đơn giản cho các anh em.