Hai tên tự ý tiến vào trong này không phải là người quen của Thiên Lang. Bọn hắn là người đến đây vận chuyển thịt, có điều khác hẳn với bác Tấn. Hai kẻ này vừa nhìn liền biết không phải loại người tử tế gì.
Hai tên đều thuộc dạng mắt híp, khô chân, gân mặt, tai thỏ, mỏ chuột. Vừa nhìn liền biết là phường bất lương. Mọi người hay có câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, có điều đó là đừng nhìn cách ăn mặc mà thôi.
Chứ còn thực tế thì nhìn mặt ngoài liền có phán định loại người nào đó ngay lập tức. Tâm sinh tướng, loại người mà ánh mắt láo liên, vào trong nhà người khác liếc ngang liếc dọc, khi cười để lộ ra sự gian xảo thì không lấy đâu mà tốt cả.
Thiên Lang cũng không rõ hai tên kia là tự bản thân muốn vào trong này thăm dò, hay là có ai sai khiến. Nhưng mà bất kỳ kẻ nào dám tiếp cận khu vực trị liệu của chủ nhân nó mà chưa được phép thì đều phải chết.
Thiên Lang nhanh giống như một cơn gió, chỉ vèo một cái nó đã bắt được hai tên lai lịch bất minh kia. Thiên Lang chưa giết vội mà dùng bàn chân đè lên cơ thể hai tên kia.
Với cân nặng gần chục tấn của mình, Thiên Lang dùng chân đè lên người hai tên kia thì cả hai tên đó liền nằm bẹp dí ở trên sàn nhà, dù có muốn cử động cũng không thể cử động được.
Cùng thời gian này, sau khi nghe được tiếng hét thì Alisa vội chạy ra bên ngoài. Khi đi tới đây nhìn thấy Thiên Lang đang khống chế hai tên lạ mặt thì nàng không khỏi nheo mắt lại.
Bác Tấn là người rất có ý tứ. Đừng nói là bên trong khu vực cấm, cho dù là ở bên ngoài nếu không có sự đồng ý của nàng thì bác Tấn cũng sẽ không để cho người đi vào. Hai kẻ này xuất hiện ở đây chắc chắn là có người sai khiến.
Trong mắt hiện lên sát cơ nồng đậm, nàng nhìn Thiên Lang nói:
“Đừng vội giết hai người bọn hắn, để chị hỏi xem bọn hắn là do kẻ nào phái đến.”
Thiên Lang vốn đang định nhai sống hai tên kia, nhưng sau khi nghe được lời này của Alisa thì dừng lại. Đúng vào lúc này, hai tên thanh niên trên ba mươi tuổi đang bị Thiên Lang khống chế, nhìn thấy Alisa xuất hiện thì vội kêu lên.
“Chúng tôi chỉ tò mò muốn vào trong này nhìn xem một chút mà thôi. Ngoài ra không có ý gì cả. Tha cho chúng tôi một mạng, sau này chúng tôi không dám nữa.”— QUẢNG CÁO —
“Chị đại! Tha cho bọn em lần này, chỉ một lần này thôi. Sau này bọn em không dám vào trong này nữa.”
Hai người này là thành viên của bang phái xã hội đen còn sót lại, bình thường cũng là dạng người ngang tàng, không sợ trời không sợ đất nhưng bọn hắn vẫn sợ chết.
Nhìn thấy Alisa có thể khống chế con biến dị thú khủng khiếp, đang đè ở trên lưng bọn họ thì cả hai đã biết người nữ nhân này rất không tầm thường. Ở trước mặt nhân vật bậc này bọn họ không dám ngang ngược, bọn họ sợ chỉ cần khiến cho đối phương không vui thì ngay sau đó bọn họ sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Alisa mới vừa tiêm thuốc xong cho Thiên Anh, nên trên tay nàng lúc này đang cầm một ống kim tiêm. Cô nàng đi tới trước mặt hai tên thanh niên kia. Có điều nàng không ngồi xổm xuống đất, mà đi lấy một cái ghế.
Ngồi ở trên ghế Alisa nhìn hai tên thanh niên lạnh lùng hỏi:
“Bọn mày từ đâu tới? Là người của thế lực nào? Vào trong này do thám là ai sai bảo? Bọn mày nói cho thật, nói không thật một câu tao lập tử để bọn mày giống như hai đứa trong bể kính kia.”
Vừa nói Alisa vừa chỉ về phía bể kính đang chứa hai người Minh Hằng cùng Lê Quân. Hai tên thanh niên lúc đầu chưa thấy bể kính kia, giờ nhìn thấy rồi thì thiếu chút nữa là đái ra máu. Bọn họ cảm thấy khí lạnh chạy từ chân cho đến đỉnh đầu. Mồ hôi trên trán không tự chủ chảy ra.
Alisa thấy vậy thì dùng chân khẽ đạp đạp lên đầu hai tên kia, nàng lạnh lùng nói:
“Biết sợ là tốt, tôi chỉ sợ các anh lại thuộc dạng anh hùng hảo hán. Bây giờ thì nói cho tôi nghe các anh là ai nào? Nói tên trước, sau đó lại nói đến thế lực.”
Hai người kia bị một nữ nhân dùng chân giẫm lên trên đầu nhưng không hề cảm thấy tức giận, lúc này đây ở trong lòng của bọn hắn chỉ có sợ hãi cùng sợ hãi.
Bọn họ biết rõ nếu hôm nay không thành thật nói ra mọi thứ, thì khả năng cao bọn họ sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
— QUẢNG CÁO —
Vì vậy lúc này cả hai thành khẩn khai báo. Hai người bọn họ một người tên là Tuấn Thành, một người tên Văn Đông, đều là người bản địa. Bọn họ là thành viên của băng đảng Mãng Xà thuộc khu phía Nam.
Hôm nay bọn họ tới đây là theo lệnh một vị đại ca tên Nguyễn Thìn. Người kia nói bọn họ tới đây để do thám khu vực này. Vốn ban đầu bọn họ chỉ muốn do thám ở bên ngoài mà thôi. Nhưng vì muốn có được tin tức giá để mang về, bọn họ đã liều lĩnh đi vào bên trong này.
Có thể nói hai người này cũng có chí tiến thủ, biết bên trong nguy hiểm nhưng vẫn liều lĩnh tiến vào trong. Nếu lần này bọn họ thành công thì có thể dùng câu ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’, nhưng đáng tiếc bọn họ thất bại nên chỉ có thể dùng câu ‘thằng ngu, biết nguy hiểm còn nhảy vào, ngu thì chết chứ bệnh tật gì’.
Alisa ngồi ở trên ghế, nghe được những bọn hắn nói thì nheo mắt lại. Nàng cười hỏi:
“Bang Mãng Xà cùng với ông già kia lại có quan hệ gì?”
Biết là Alisa nhắc tới bác Tấn, Văn Đông lúc này lên tiếng:
“Thưa chị đại! Hai bên có hợp tác làm ăn. Hiện tại khu phía Nam có hai thế lực lớn là băng Mãng Xà cùng Chính Nghĩa hội. Vốn ban đầu hai bên liên tục có xung đột nhưng do sức ép từ biến dị thú nên cả hai đã hợp tác với nhau, chống lại biến dị thú. Hôm qua băng Mãng Xà giúp Chính Nghĩa Hội đánh lùi một tấn công của thú biến dị, nên sáng nay tới lấy một phần thịt.”
Tuấn Thành ở bên cạnh lúc này nói:
“Bọn em có gì cũng đã nói hết rồi, chị xem có thể tha cho bọn em được không?”
Alisa nghe vậy thì liếc mắt nhìn bọn hắn, hai tên kia thấy vậy thì sợ xanh mặt, cả hai đồng loạt cúi đầu xuống, không tên nào dám nói thêm gì nữa.
Alisa nhàn nhạt nói:
“Theo tôi vào trong này, tôi muốn nhờ hai anh hỗ trợ làm một ít thí nghiệm. Làm xong hai anh có thể rời đi. Tôi cam đoan hai anh sẽ còn sống nguyên vẹn mà đi ra khỏi đây nên không cần lo.— QUẢNG CÁO —
Hai người kia sau khi nghe xong lời này của Alisa thì cả người run lên, có điều bọn họ cũng không dám phản đối. Dù sao nghe theo lời Alisa thì bọn họ còn có cơ hội sống, nếu không đi theo sợ rằng sẽ lập tức bị con biến dị thú khủng bố phía sau nuốt sống.
Sau khi Alisa dẫn theo hai tên kia rơi đi, bác Tấn lúc này mới xuất hiện cùng với Thiên Thanh. Nhìn qua Thiên Lang, bé Thanh cười nói:
“Biết chị Lam đang cần người, nên Thanh đi ra ngoài nhờ bác Tấn hỗ trợ. Hì hì. Chị làm có ưng ý với hai con chuột bạch đó không?”
Thiên Lang nghe được lời này thì mới hiểu ra vấn đề. Nó lúc này cười nói:
“Thì ra là vậy, thảo nào tự dưng lại thấy người lạ đi vào trong này, hóa ra là Đần thả bọn hắn vào à. Hắc hắc.”
Bác Tấn cười nói:
“Hai kẻ kia là người của thế lực ngầm, không cần nhẹ tay với bọn hắn làm gì. Mà Thiên Lang ra ngoài này với bác một chút, bác có việc cần nhờ. Về phần việc bảo vệ Alisa thì giao cho bé Thanh đi.”
Thiên Lang nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Tiếp đó bé Thanh đi vào bên trong phòng nghiên cứu bảo vệ Alisa, còn Thiên Lang đi ra bên ngoài giúp bác Tấn thị uy.
Nó không cần làm gì cả, chỉ cần đứng giám sát những người kia làm việc là được. Bác Tấn làm như vậy là muốn gửi thông điệp đến những băng đảng khác trong thành phố, thông qua những người đến lấy thịt vào hồi sáng nay.
Chỉ cần tin tức Chính Nghĩa Hội kết minh cùng với người thống trị phía Bắc được truyền ra, toàn bộ những thế lực khác sau này đều phải nể Chính Nghĩa Hội ba phần, không còn kẻ nào dám chèn ép nữa. Từ đây chấm dứt tình trạng đánh lén diễn ra lâu nay.