17
Hai nhóm người ngồi tách ra.
Bọn họ tụ lại một chỗ nói chuyện với nhau. Thông qua cuộc đối thoại, tôi biết người nói năng kiểu du côn bị tôi cắn tên là Phong Việt, người sợ chết vẫn còn là trai tân tên Lạc Xuyên, hai người khác hay liếc trộm sang chúng tôi là Trương Trạch và Phương Chính.
Phong Việt là trưởng nhóm, ba người kia nghe anh ta răm rắp.
Anh ta vừa băng bó vết thương vừa ngắm nghía đống đồ tích trữ của chúng tôi, sau đó tia trúng bụng của Từ Mộng Hàm:
"Lại còn có cả mẹ bầu."
Hiện tại cái thai đã được tám tháng. Trải qua chuyện hoảng hồn vừa rồi, mặt Từ Mộng Hàm tái nhợt.
"Nhu yếu phẩm thì có thể chia, nhưng các anh cũng đừng hòng đụng đến chúng tôi." Tôi nói, gằn từng chữ.
Phong Việt nhìn tôi với ánh mắt không coi ra gì: "Bọn này định giở trò thì sao, các cô có thể làm gì được nào?"
"Không sai, chúng tôi đúng là không làm gì được các anh. Nhưng chúng nó thì có." Tôi chỉ chỉ đám zombie bên ngoài. "Nếu như chúng tôi chó cùng rứt giậu cố ý cắt đứt động mạch để máu phun ra thì anh đoán đội quân xác sống ngoài kia có điên cuồng nhào tới không? Đến lúc đó các anh nhắm có thể an toàn thoát thân không?"
Mặt Phong Việt dần nghiêm túc lại, anh ta đã nhận ra chúng tôi không phải đang nói đùa.
Chúng tôi đỡ Từ Mộng Hàm nằm xuống, bọc mấy lớp chăn nhưng tay của cô ấy vẫn lạnh buốt.
Tôi bê hết sách vở ra ngoài nhóm lửa sưởi ấm, dù sao giờ cũng đã bị người ta phát hiện rồi nên không cần giấu diếm chi nữa.
Phong Việt vuốt vuốt con dao trong tay, ba người còn lại thì tò mò nhìn sang.
Đôi bên đều không hề chợp mắt suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, chúng tôi qua loa gặm một chút mì ăn liền khô khốc, đám Phong Việt lại nấu cơm. Bọn họ xé sách chẻ bàn ghế làm củi nhóm lửa và bóc mấy gói thực phẩm hút chân không của chúng tôi cho vào nấu cùng gạo, mùi thơm nức mũi.
Bọn họ ăn như hổ đói, cuối cùng còn ước gì được liếm sạch đáy nồi.
Sau đó bọn họ xách hai xô tuyết lên đun cho tan chảy rồi lấy nước đó rửa ráy.
Nước trong chậu nháy mắt chuyển màu đỏ sậm, đó là màu của máu zombie mà bọn họ bôi ngoài da.
"Anh không sợ vi rút xâm nhập vào cơ thể qua miệng vết thương sao?" Hôm qua tôi cắn anh ta, vẫn còn vết thương trên tay kia kìa.
Phong Việt chẳng hề bận tâm: "Mạng của bổn thiếu gia đây lớn lắm."
Trước vi rút, chúng sinh bình đẳng.
Tôi nghĩ sở dĩ anh ta không sợ bị lây nhiễm là vì zombie chết hẳn thì vi rút trong máu nó cũng chết theo. Mà chắc hẳn trước đó anh ta đã trải qua chuyện tương tự, biết rõ nên mới không lo.
Đám người này, ai cũng không đơn giản.
Sau khi rửa sạch sẽ chất bẩn, bọn họ không còn trông đáng sợ như lúc đầu. Khuôn mặt trẻ trung chưa thoát hết vẻ niên thiếu, khi bọn họ yên lặng ngồi một chỗ thì khiến người ta cứ có ảo giác bọn họ rất ngoan.
18
Nhóm Phong Việt ở tại phòng ngay cạnh chúng tôi. Ngoài chuyện vào phòng hoạt động thể chất ăn gì đó thì bình thường chúng tôi là nước sông không phạm nước giếng, ai làm việc nấy.
Mỗi ngày bọn họ đi tuần tra khắp nơi, bắt gặp zombie xâm nhập đều sẽ giải quyết gọn gàng.
Tôi không biết vì sao bọn họ không cuỗm đồ ăn thức uống rồi rời đi hay chuyển sang những tầng khác, cứ phải ở cùng một chỗ với chúng tôi mới được.
Tôi sực nhớ ra Lạc Xuyên nói cậu ta muốn có bạn gái, chẳng lẽ...
Nhưng trước mắt chúng tôi cũng không lo được chuyện này, bởi vì từ hôm ấy đến giờ, Mộng Hàm bị dọa sợ. Tinh thần của cô ấy càng ngày càng kém, ăn gì cũng nuốt không trôi.
Chúng tôi rất lo lắng nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ đành vừa cẩn thận chăm sóc vừa phòng trường hợp sinh non, chuẩn bị sẵn sàng đỡ đẻ bất cứ lúc nào.
Thỉnh thoảng Lạc Xuyên lượn sang, vẻ như muốn nói lại thôi.
"Có gì thì cứ nói đi." Tôi không thích úp úp mở mở suy đoán.
Lạc Xuyên đứng cạnh cái lỗ trên tường, thò nửa người qua: "Mặc dù tôi không phải bác sĩ nhưng tôi nghĩ cô ấy cần một bác sĩ đấy."
"Nói thừa." Ai chả biết cần bác sĩ, nhưng bây giờ đi đâu tìm?
Phong Việt kéo Lạc Xuyên về: "Đừng phiền thêm."
Chúng tôi đã sử dụng hết nhiên liệu, chỉ có thể đốt bàn ghế.
Từ Mộng Hàm tỉnh một cái là chúng tôi lập tức đút cho cô ấy ăn. Ăn được hai ngụm cháo thì cô ấy lắc đầu: "Mình muốn uống Cocacola lạnh, muốn uống Pepsi."
Cô ấy không phải người mè nheo, nói mấy lời như vậy chắc chắn là đang mê man nói sảng rồi.
Chúng tôi hốt hoảng sợ hãi, sợ cô ấy gặp chuyện không may.
Lạy trời, một lát sau cô ấy tỉnh táo lại rồi ngơ ngác nhìn chúng tôi, hỏi: "Sao các cậu khóc?"
Tiết Minh Minh và Chung Giai vội quay mặt đi, tôi trả lời: "Lạnh quá đấy mà, lạnh phát khóc."
Cô ấy giơ tay nhẹ nhàng đẩy chúng tôi:"Vậy các cậu mau lên giường trùm chăn đi. Mình không sao, đừng lo."
Tôi khẽ gật đầu: "Ừ, chờ lúc nữa chúng mình lên giường ngay."
Chẳng mấy mà Từ Mộng Hàm lại thiếp đi. Chúng tôi không dám rời mắt khỏi cô ấy, bây giờ cô ấy suy nhược quá rồi. Thỉnh thoảng chúng tôi lại kiểm tra hơi thở, sợ cô ấy đi trước bỏ lại chúng tôi.
Tiết Minh Minh và Chung Giai đi các tầng trong toà nhà tìm nước ngọt nhưng không thu hoạch được gì.
Một lát sau Phong Việt đưa một cốc nước cho tôi.
"Gì đây?" Tôi ngửi ngửi, có chút vị ngọt.
Phong Việt nói: "Nước đường. Cô ấy rất có thể đang thiếu máu hoặc tụt huyết áp."
"Sao anh biết?"
"Độ đường trong Pepsi rất cao, cô ấy muốn uống nghĩa là cơ thể đang phát ra tín hiệu cần đường. Hồi trước lúc huấn luyện, chúng tôi đã từng gặp tình huống này rồi. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, cô cứ thử một chút xem sao."
Tôi đánh thức Từ Mộng Hàm, đút nước đường cho cô ấy. Uống được mấy ngụm thì tinh thần của cô ấy có vẻ như tốt hơn nhiều, còn đòi ăn một chút rồi mới ngủ.
"Cảm ơn." Tôi nói với anh ta.
Phong Việt mím môi xin lỗi: "Phải là chúng tôi xin lỗi mới đúng. Nếu chúng tôi không manh động ra tay với các cô trước thì có lẽ cô ấy sẽ không bị như vậy."
Tôi vẫn luôn khăng khăng phòng bị và không ưa bọn họ, nhưng sau khi nghe anh ta nói vậy thì không khỏi âm thầm thở dài.
Rất khó nói ai đúng ai sai trong chuyện này, ai cũng chỉ muốn sống mà thôi.
19
Ngày thứ hai trăm mười sau khi đại nạn giáng xuống, những đám mây nặng trĩu lơ lửng trên trời, tuyết bay lả tả.
Đang nấu cơm, đột nhiên Lâm Thiến nhoài ra từ ban công tầng sáu nói với chúng tôi: "Mau nghe kìa, có phải là tiếng ô tô không?"
Chúng tôi dỏng tai lắng nghe, thật đúng là loáng thoáng nghe được tiếng động cơ, hình như vọng sang từ đại học Nông Nghiệp bên cạnh.
Đám Phong Việt trèo lên trên mái nhà nhìn ra xa, một lát sau trở về nói thật sự có người ở đó, mà có vẻ lại còn là đội cứu viện.
Chúng tôi hân hoan vô cùng, lập tức tìm sách vở và mảnh gỗ nhóm lửa mong bên kia chú ý đến khói bay lên. Thế nhưng đốt mãi mà khói không sao bốc cao được, chúng tôi cao giọng hét lớn cũng không ai nghe thấy.
Nhóm Phong Việt đánh liều đi ra ngoài đốt một tòa ký túc xá, hi vọng có thể khiến đội cứu viện phát hiện. Kết quả là bị cơn tuyết lớn dập tắt lửa, lại còn thu hút lũ zombie, chúng tôi chỉ đành bỏ cuộc.
"Lạc Xuyên, sáng sớm ngày mai chúng ta đi qua bên đó xem thế nào. Trương Trạch, Phương Chính hai đứa ở lại nơi này hỗ trợ." Phong Việt bắt đầu sắp xếp, anh ta nghĩ phải chủ động xuất kích.
"Vâng." Lạc Xuyên đồng ý không chút do dự.
Nếu bọn họ đã không sợ nguy hiểm đi dò đường thì chúng tôi đương nhiên cũng không thể keo kiệt được. Chúng tôi lấy mũ bảo hiểm xe máy và quần áo, găng tay bảo hộ mua hồi trước ra đưa cho bọn họ, hy vọng có thể giúp đỡ phần nào.
Người tính không bằng trời tính, nửa đêm đột nhiên có biến cố phát sinh.
Từ Mộng Dao đau bụng chảy máu, cô ấy sinh non.
Chung Giai đi đun nước nóng. Lâm Thiến và Ngô Hà đóng chặt các loại cửa, dùng băng dính dán kín các khe hở. Đám Phong Việt phun tinh dầu và nước sát trùng khắp nơi. Tôi và Tiết Minh Minh phụ trách đỡ đẻ.
Chúng tôi chưa từng làm chuyện này bao giờ, chính bản thân chúng tôi cũng vẫn còn là trẻ con chưa lớn, nhưng đành cố gắng chứ biết làm sao.
Từ Mộng Hàm đau đến mặt trắng bệch, tuy nhiên cô ấy cắn khăn mặt thật chặt không rên tiếng nào. Cô ấy sợ tiếng kêu sẽ thu hút xác sống kéo tới.
Dựa theo video hướng dẫn, tôi khẽ hô nhịp điệu hỗ trợ Mộng Hàm rặn cho đỡ mất sức. Máu thấm ướt giường, nhiều vượt quá dự tính của chúng tôi.
Lo lũ zombie ở vùng lân cận kéo tới, nhóm Phong Việt cầm dao xuống tầng canh gác. Vốn tôi tưởng rằng bọn họ sẽ trốn đi, thì bởi khi Từ Mộng Hàm lâm bồn sẽ chảy rất nhiều máu, nơi này chắc chắn sẽ bị zombie bao vây.
Bình minh ló rạng, cuối cùng bé cưng cũng chào đời, là một bé gái nhăn nheo. Bởi vì mẹ không có dinh dưỡng đầy đủ nên bé con rất nhẹ, tôi ước lượng chỉ được khoảng một rưỡi đến hai kí lô.
Con bé quả nhiên siêu ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa chui ra đã bắt đầu khóc, bớt cho chúng tôi bước đánh cho khóc.
Nhưng ọ ọe được hai tiếng thì không hó hé nữa, có thể là do thời tiết quá lạnh. Tôi nhanh chóng bế bé cưng sang phòng hoạt động thể chất lau người bằng nước nóng. Tôi cứ tưởng mình sẽ lóng ngóng lắm, thật sự không ngờ rằng thế mà tháo vát thành thạo vô cùng. Có lẽ đây chính là tiềm lực của con người nhỉ.
Sau khi bé con được mặc quần áo tử tế và bọc chăn ấm, mọi người đều vây lại xem.
"Sao xấu thế, như bà già mini vậy?" Phương Chính nghi ngờ hỏi một câu, lập tức rước lấy ánh mắt cảnh cáo của chúng tôi.
Phương Chính lập tức đổi giọng: "Không... không xấu, rất... rất xinh."
Bé con động đậy một chút rồi lại nằm im bất động, tim vẫn đang đập nhưng chung quy là sinh thiếu tháng.
Lúc này Chung Giai hốt hoảng chạy tới: "Tô Tưởng, gọi thế nào Mộng Hàm cũng không tỉnh!"
Tôi lập tức đi sang, Từ Mộng Hàm đang hôn mê. Tôi tưởng là do sinh con mất nhiều máu nên vén chăn lên xem. Tuy có chảy chút máu nhưng cũng không băng huyết, là nguyên nhân khác dẫn đến việc cô ấy hôn mê.
Tôi ra quyết định: "Bây giờ chúng ta cùng đi sang đại học Nông Nghiệp."
Đợi đám Phong Việt đi tìm người rồi quay lại thì liệu Từ Mộng Hàm và bé con có chịu đựng được đến lúc đó không?
Hơn nữa, không biết vì sao lũ zombie đang không ngừng tụ tập về đây. Rõ ràng máu đã bị tinh dầu và nước sát khuẩn át mất mùi, không đến mức thu hút được cả zombie ở xa như vậy.
Nếu bọn họ chưa trở lại mà nơi này đã bị zombie vây kín thì chúng tôi sao phòng thủ nổi.
Chi bằng nhân dịp zombie vẫn chưa tụ tập hết, phá vòng vây lao ra.
"Nhưng tình trạng của Mộng Hàm như này sao ra ngoài được." Chung Giai lo lắng nói.
"Tôi cõng Từ Mộng Hàm. Phương Chính, cậu bế đứa bé. Lạc Xuyên, Trương Trạch hai cậu đi phía trước mở đường." Phong Việt nói rồi cởi áo lông, xé ga giường buộc Từ Mộng Hàm chéo ra sau lưng. Như vậy thì có thể giảm thiểu cơn đau khi vừa sinh xong cho cô ấy.
"Minh Minh, Giai Giai, chúng ta treo ga giường dính máu ở ngoài cửa sổ đánh lạc hướng zombie. Mau lên. Lâm Thiến, Ngô Hà hai cậu cũng ra giúp một tay đi." Tôi xé ga giường nhuốm máu thành mấy mảnh chia cho bọn họ, buộc vật nặng vào một đầu rồi treo lên lan can.
Cách này có hiệu quả thật, zombie bị dụ hết sang mặt sau tòa nhà.
"Bôi cái này." Phong Việt đưa cho chúng tôi mấy bình chất lỏng đỏ sậm, bên trong chính là máu zombie.
Chúng tôi vội vàng xoa khắp người sau đó rời khỏi ký túc xá, tận lực chạy về phía đại học Nông Nghiệp giữa mênh mông tuyết trắng.
Gió lạnh như dao, rét cắt da cắt thịt. Bởi vì chạy quá gấp rút, phổi chúng tôi như sắp nổ tung, cổ họng toàn mùi máu tanh.
Nhưng hy vọng ở ngay đằng trước, chúng tôi nhất định phải chạy, chạy, chạy!
20
Chạy mãi chạy mãi, cuối cùng chúng tôi cũng thấy những đốm sáng. Là ánh đèn! Thật sự có người ở phía trước.
Nhưng zombie cũng ùa đến từ bốn phương tám hướng. Chúng quá đông, máu zombie không tài nào ngụy trang cho chúng tôi được nữa.
"Lạc Xuyên, đi trước gọi người." Phong Việt lớn tiếng nói.
"Ok." Lạc Xuyên vừa chạy vừa cởi bớt áo đến khi trần trụi thân trên. Cậu ta lao đi như tên bắn, biến mất trong màn đêm.
Sắp đến cổng trường thì có mấy con xác sống cản đường, chúng tôi vung vũ khí trong tay xử lý.
Tuy nhiên xử xong nhóm này lại có nhóm khác ào lên, cuồn cuộn nối liền như sóng xô. Chúng tôi không ngừng chém giết, từng mảng máu nhuộm đen tuyết trắng trên mặt đất.
Tôi không biết hiện giờ Từ Mộng Hàm thế nào rồi, chỉ thấy Phong Việt đang vừa cõng cô ấy vừa liều mạng xử lý đội quân xác sống. Phương Chính buộc đứa trẻ trước ngực, một tay che chở bé con, một tay bổ đầu zombie. Trương Trạch dũng mãnh đi đằng trước mở đường, chém bay hết cái đầu này đến cái đầu khác.
Thật ra bọn họ có thể một mạch chạy luôn, bọn họ là sinh viên khoa thể dục cơ mà, hoàn toàn có năng lực chạy thẳng đến chỗ đội cứu viện.
Dù chúng tôi và bọn họ là bạn cùng trường đại học nhưng nếu không phải tận thế ập đến thì khoa kiến trúc và khoa thể dục khả năng cả đời cũng sẽ không giao lưu gì.
Chúng tôi chỉ là những người xa lạ bèo nước gặp nhau, nhưng lại cùng vào sinh ra tử.
Còn cả Lâm Thiến và Ngô Hà, hai người họ không hề do dự mà hoàn toàn tin tưởng chúng tôi, chưa từng phàn nàn bất kỳ điều gì.
Một con zombie nhào tới Từ Mộng Hàm, chợt một con zombie khác đâm ngang, tựa như đang cứu cô ấy vậy.
Nhưng sao có thể thế được? Sao zombie lại cứu người?
"Mau vào phòng gác cổng, bên trong không có zombie." Tiết Minh Minh la lớn.
Chúng tôi lập tức chạy vào, sau đó đóng các cửa lại. Một mình Trương Trạch đã đủ giữ chặt cửa chính nên Tiết Minh Minh và Chung Giai giữ cửa sổ.
Lúc này Từ Mộng Hàm đã mở mắt, có một chút ý thức.
"Mộng Hàm, cậu sao rồi?" Tôi sốt sắng hỏi.
Từ Mộng Hàm không còn chút sức lực nào, chỉ nhìn tôi: "Mình không sao, đứa bé thế nào rồi?"
"Còn ấm, bé cưng vẫn sống." Phương Chính sờ lên bọc chăn trên lồng ngực.
"Cảm ơn anh." Từ Mộng Hàm nói với Phương Chính.
"Tô Tưởng... Mình nhìn thấy Trình Ngạn... Anh ấy tới đón mình."
Đột nhiên cô ấy thanh tỉnh thế này, chẳng lẽ đây là hồi quang phản chiếu*?
(*Hiện tượng người bệnh nặng đột nhiên khoẻ lại, tỉnh táo trước lúc lâm chung)
Lòng tôi chua xót: "Chớ nói nhảm, cậu sẽ không sao đâu, đội cứu viện sắp đến rồi."
Từ Mộng Hàm mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không còn hơi nữa, chỉ cố vươn tay, chúng tôi nắm tay cô ấy thật chặt.
Mùa hè năm mười tám tuổi chúng tôi từ đủ mọi miền đất nước bước vào phòng số 412 của khoa kiến trúc. Chúng tôi cùng nhau tập huấn quân sự, đi học, đi chơi. Mặc dù đôi khi có chút mâu thuẫn, nhưng làm lành rất nhanh.
Chúng tôi từng thề phải làm chị em tốt thật lâu thật lâu, còn trẻ thì cùng nhau phấn đấu, già rồi thì cùng nhau đi nhảy ở quảng trường, đến lúc nhắm mắt xuôi tay thì tươi cười thỏa mãn hồi tưởng lại cả một đời.
"Từ Mộng Hàm, cậu tuyệt đối không thể chết ở đây! Mau xốc lại tinh thần đi!" Tôi gào lên với cô ấy.
Từ Mộng Hàm không trả lời, cô ấy mơ màng nhìn chúng tôi, vành mắt ầng ậng nước.
21
Có tiếng súng vang lên, một chiếc ô tô hạng nặng trờ tới, hất văng một đám zombie.
Cửa mở ra, quân nhân xuất hiện trước mặt chúng tôi. Họ dìu từng người một lên xe, chiếc xe nổ máy rẽ biển xác sống lái về phía đại học Nông Nghiệp.
Chúng tôi được cứu rồi.
Sau khi xe tiến vào khuôn viên đại học Nông Nghiệp, lập tức có nhân viên y tế đặt Từ Mộng Hàm lên cáng cứu thương khiêng vào phòng cấp cứu. Chín người lớn một trẻ con chúng tôi bị tách riêng ra cách ly độc lập.
"Thế mà không một ai bị lây nhiễm, thật sự là kỳ tích." Người phụ trách kiểm tra chúng tôi kinh ngạc thốt lên.
Chúng tôi không ai nói năng gì, bởi vì Từ Mộng Hàm hiện giờ còn chưa biết sống chết ra sao.
Đột nhiên tiếng khóc của trẻ con vang lên, Phương Chính luống cuống tay chân cởi bọc chăn trước ngực.
Một nữ y tá đón lấy đứa bé, vừa thấy đã lập tức kêu la hoảng hốt, đồng thời ném đứa bé ra như đụng phải rắn độc.
Tôi nhanh tay nhanh mắt đỡ được bé con nhưng sau đó cũng ngơ cả người.
Trên khuôn mặt bé bỏng của bé có một vết thương màu tím đen.
Con bé bị zombie thương tổn rồi.
Tôi giật mình, cảm giác bất lực trào dâng như thuỷ triều khiến tôi thậm chí không thể hô hấp.
Con bé còn nhỏ như thế, vừa mới đến thế giới này chưa được bao lâu.
"Làm sao lại…, tôi vẫn luôn bế con bé mà. Tôi còn không hề hấn gì thì làm sao con bé bị thương được." Trong mắt Phương Chính đầy vẻ tự trách.
Nhân viên phụ trách an toàn đi tới nhắm súng thẳng đầu con bé, bọn họ không được phép để bất kể người nhiễm bệnh nào xuất hiện trong doanh trại.
Tôi giơ tay chắn họng súng, nước mắt trào như đê vỡ: "Hiện tại con bé vẫn là người, có thể chờ một chút nữa không..."
Chờ giây phút con bé kết thúc sinh mệnh, từ kiếp người biến thành xác sống thì hãy tiễn nó đến một thế giới khác.
Đám Phong Việt và Tiết Minh Minh cũng vây đến ngăn họng súng. Nhân viên phụ trách an toàn hít một hơi, thu súng lại.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút. Đứa trẻ bé bỏng còn chưa biết chuyện gì sắp phát sinh, nó khóc, con bé đang đói. Từ lúc sinh ra đến tận bây giờ con bé còn chưa được ăn tí nào.
Năm phút sau, con bé vẫn còn đang khóc.
Chúng tôi ai cũng khiếp sợ nhìn con bé, bởi vì chưa một ai bị lây nhiễm mà không biến thành zombie sau năm phút đồng hồ.
Đứa trẻ này là ngoại lệ, con bé vẫn là nhân loại, trên người không nổi mạch máu đen ngòm đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực lên vì khóc, trái tim còn đang đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch... Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng.
"Con bé không biến thành zombie, nó còn sống." Giọng tôi kích động đến run rẩy.
Nhân viên phụ trách an toàn chạy vọt ra ngoài, giọng cũng run không kém: "Gọi tất cả chuyên gia vi rút đến phòng cách ly số ba! Ngay lập tức!"