Đến ngày hôm sau, người rời đi càng nhiều, toàn bộ đều là đi ứng tuyển tại phủ thành chủ, dù cho trong đó có mấy người thậm chí không thể hiểu tiếng Chân Uý cũng đi.
Cha Du cau mày nói: “Thật không biết bọn họ đang nghĩ cái gì, muốn có công việc tốt cũng không nhất định phải là hiện tại, ngay cả việc nói cậu ta vẫn chưa học được đâu.”
Đây là nói Trương Bình, người đàn ông trầm mặc ít nói này cũng đi.
Phủ thành chủ nhận người tổng cộng trong bảy ngày, trong bảy ngày đều có thể báo danh, bảy ngày sau sẽ chính thức sàng chọn, mà người báo danh tại trước lúc sàng chọn đều có thể được sắp xếp ăn ngủ miễn phí.
Vì lí do này mà người đi đông như kiến cỏ.
Cho dù không được tuyển nhưng ăn nhờ ở đậu vài ngày cũng là có lời.
Có điều Du Hành không đợi kết quả bảy ngày sau, sáng ngày thứ hai bọn họ đã ra khỏi thành.
“Nếu như đi hái rau dại quả dại, sáng sớm ngày mai lại vào thành, vậy cũng quá xa, còn phải trả một phần lệ phí vào thành mới, chẳng bằng trực tiếp rời đi, đến toà thành tiếp theo.” Du Hành nói: “Tôi nói rõ ràng với mọi người, tạm thời tôi sẽ không dừng lại ở một chỗ.”
“Vậy cậu muốn đi đâu?” Họ vốn đang cho là sẽ định cư tại Thành Bắc Vân đấy.
Du Hành lắc đầu: “Vẫn chưa xác định.”
Do điều này, không ít người chọn rời khỏi tiểu đội đồng hương này.
Trước khi chia tay còn nói với Du Hành: “Cậu đó, có muốn nghĩ lại không, có chỗ nào không tốt sao?”
Du Hành chỉ cười nhẹ.
Mỗi người mỗi lựa chọn thôi. Đã muốn tách ra, cậu làm sao nói kế hoạch tiếp theo của mình cho người khác biết.
Lần này, mười bảy người bạn đồng hành sớm nhất của Du Hành cũng ở lại.
Trước khi đi họ cũng vụng trộm hỏi Du Hành: “Anh xem, có thể loại bỏ cái phù chữ tín kia không?”
Du Hành thẳng tắp nhìn hắn ta: “Cái này không thể loại bỏ.”
“Vậy, vậy.....”
Du Hành liền cười: “Kỳ thật về sau chúng ta hẳn là cũng không có cơ hội gặp mặt, thời gian lâu anh tự nhiên sẽ quên tôi. Đương nhiên, bộ kiện thể kia coi như cho anh, chỉ cần anh giữ chặt cái miệng của mình, người lợi nhất vẫn là anh, tôi nói đúng hay không?”
“Ách, được rồi.”
Mười bảy người ký kết phù chữ tín, rời năm người, có ba người đều đến hỏi vấn đề loại bỏ phù chữ tín, Du Hành đều nói không thể như nhau.
Đến cuối cùng, chỉ có mười hai người từng ký phù chữ tín, còn có bảy người không ký.
Trong những người này, khoảng chừng mười ba người có rõ rệt đặc trưng của thú nhân. Những ngày này đều che mặt kĩ, không dám để người nhìn thấy —— Vậy nên càng không dám đến phủ thành chủ ứng tuyển.
Lần này, Du Hành cũng cùng bảy người ký kết phù chữ tín kia, về sau lại có hai người từ bỏ đồng hành, còn cãi nhau có hơi không thoải mái.
Thật sự là trùng hợp, sau khi điều chỉnh nhân số, ngoại trừ bốn người là gia đình Du Hành và Thôi Nam vẫn còn mười bảy người.
Sau khi rời khỏi thành Bắc Vân, bọn họ đi vẫn dọc theo thương lộ.
Kỳ thật Du Hành cũng không phải đi mà chẳng có mục đích, cậu dự định đi đến Cửu Tây Châu của Tây Châu. Dựa theo bên trong Tây Châu chí đã nói, bên trong Cửu Tây Châu đều tồn tại phổ biến chế độ đế vương, tổng cộng tồn tại ba quốc gia lớn cùng với những quốc gia nhỏ khác.
Dưới sự cai trị của lực lượng mạnh mẽ, quốc thái dân an, quốc lực hưng thịnh.
Mặc dù nói thiếu chút tự do tự tại, chịu sự ràng buộc, nhưng là không thể nghi ngờ tăng thêm một phần an toàn.
Có điều Cửu Tây Châu xa, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa, quan trọng chính là đoạn đường này bọn họ làm sao để vững bước đi.
Không thể cứ ngắt lấy rau dại quả dại, phải tìm một nghề nghiệp khác.
Giá trị vũ lực cần tăng lên là quan trọng nhất, Du Hành để Lâm Minh Lôi hỗ trợ dạy năm người mới gia nhập kia “Quy tắc kiện thể”, thỉnh thoảng mới có thể chỉ điểm một phen.
Phần lớn thời gian Du Hành đều đang suy nghĩ nên làm cái gì mà sống đây?
Cậu quan sát qua đội buôn bán, vải vóc, hương liệu, nguyên liệu nấu ăn, thậm chí cả ngựa cấp cao... Hiện tại, những vật này bọn họ không có tiền vốn cũng không bí quyết.
Cho đến ngày thứ ba ở trên đường, một biến cố gợi mở ý nghĩ của Du Hành.
Như đã đề câp trước đó, thương lộ rất thịnh vượng, thế nhưng bó đuốc sáng chẳng chiếu được nơi hẻo lánh. Hơn nữa thương lộ rất dài, đội buôn bán đi đường không nhất định có thể đến được nhà trọ hoặc quán cơm trước khi màn đêm buông xuống.
Vậy phải ngủ dã ngoại ngoài trời.
Mà loại chuyện cướp bóc này mặc kệ ở đâu đều vẫn tồn tại, bọn Du Hành lại vừa lúc gặp được vụ cướp bóc giết người như thế..
Nơi bọn họ ở là châu thứ mười bảy của Tây Châu, cũng là lối đi kết nối với một số tiểu bang thịnh vượng, bởi vì địa thế dãy núi là nguyên nhân, các thành phân bố rối loạn, thương đạo có phần lớn đều là người ở nơi hẻo lánh khác.
Cũng tạo thành chuyện giết chóc cướp bóc thường xuyên xảy ra.
Đêm đó lúc đóng quân dã ngoại, Du Hành biết được đằng trước còn có một hàng đội buôn, đến thời gian cơm tối, càng truyền đến hương thơm của chắn cay.
Chính nhóm Du Hành cũng nhóm lửa nấu cơm. Hiện tại người ít, lại đều ký kết phù chữ tín, rất nhiều thứ Du Hành có thể lấy ra, cũng không khiến chính mình bị oan ức, các loại vật liệu đều lấy ra, nấu một nồi cháo lớn.
Dùng đống lửa, treo nồi sắt ở trên, nấu cực kỳ nhanh.
Ăn ngon, một ngày vất vả liền không đáng giá được nhắc tới, cũng làm cho người mới gia nhập có chút lòng cảm mến.
Sau bữa ăn, như thường lệ trước khi ngủ sẽ học ngôn ngữ Chân Uý, Du Hành nghiêm túc nói với bọn họ: “Không được lười biếng, học xong ngôn ngữ Chân Uý, về sau đi lại mới thuận tiện.” Đợi đến lúc muộn, nhất định dừng lại đi ngủ.
Du Hành sắp xếp gác đêm, mỗi người đều phải trực ban, tối nay là Lâm Minh Lôi cùng một người đàn ông khác gác đêm.
Tại thời điểm Lâm Minh Lôi cảnh báo, cậu đã nghe được âm thanh giao nhau của lưỡi mác.
“Là phía trước.”
Phía trước rất nhanh bắt đầu ồn ào, điện quang hỏa xà ở giữa, Du Hành có một cái quyết định.
“Bạn bè gặp nạn đi hỗ trợ!”
Lâm Minh Lôi vừa đuổi theo vừa kêu: “Giúp bên nào?”
“Chắc chắn là giúp đội buôn, chẳng lẽ hắn nghĩ về sau làm bọn cướp?”
Bên này hô hào giết tiến lên, bên kia đội buôn và bọn cướp đều kinh ngạc đến ngây người rồi.
Lão đại của đội buôn Ngũ Thừa Bình cắn răng: “A Tứ, cậu mang đồ đạc đi đi. Đừng nhiều lời, đi mau!”
Ngũ Tứ cắn răng, quay đầu chui vào trong bóng tối.
Ngũ Thừa Bình mắt đỏ, lấy ra đồ vật bí ẩn - Một tờ bạo liệt phù, đây là bảo bối truyền từ châu khác tới.
Có thể cùng chết với bọn trộm cướp này, hắn ta cũng cũng không lỗ.
“Rầm rầm rầm”
Tay của hắn ta lắc một cái, nhanh chóng nhìn tay mình, bạo liệt phù vẫn còn.
Vậy tiếng vang này là đến từ đâu?
Chỉ thấy kế tiếp xông lên một đám người đánh những bọn cướp kia, còn có mấy người trên tay cầm những gậy không biết tên, tiếng vang rầm rầm chính là do những cây gậy này phát ra.
Chờ tàn dư của bọn cướp tè ra quần ướt mông mà chạy, Ngũ Thừa Bình mới phục hồi tinh thần
“Đương gia, người bị thương.”
Ngũ Thừa Bình đẩy bọn thủ hạ ra, nghênh đón Du Hành: “Thật sự là quá cảm tạ. Xin hỏi quý danh của ngài? Chỗ hàng hoá này của chúng ta, ngài coi trọng cái gì cứ mở miệng, ta đều có thể làm chủ đưa cho ngài.”
Ai biết đây có phải là đen ăn đen hay không? Sau khi Ngũ Thừa Bình kinh ngạc vui mừng thì chính là phòng bị, chỉ là đồ vật quan trọng đã để tứ đệ của hắn ta cầm bỏ chạy, những vật ngoài thân này nếu như có thể đổi được còn lại tính mạng của bọn tiểu nhị thì cũng đáng giá.
Du Hành cười nắm chặt tay của hắn ta quơ quơ: “Đừng khách khí, ta họ Du. Thật ra chúng ta là bảo tiêu, quen làm chuyện thế này. Lúc nãy mới trông thấy ngươi gặp nạn bên này, không nhịn được nên đến hỗ trợ. Ngài bận rộn rồi, chúng ta còn phải trở về đi ngủ đây.”
Ngũ Thừa Bình thở phào một hơi, sau đó hai mắt tỏa sáng: “Du lão bản, là bảo tiêu? Tiêu cục nhà ai? Thật sự là xuất sắc.”
Đầu năm nay hành thương, tiêu cục cũng phổ biến, chỉ là thuê người bên ngoài vẫn không thể so với sự tín nhiệm của người một nhà. Người hành thương lâu dài, kiểu gì cũng sẽ bồi dưỡng tổ chức của bản thân mình. Trừ phi hàng hóa quý giá không thể tự giữ, họ mới tìm người đáng tin cậy và có quen biết để hợp tác.
Bởi vậy Ngũ Thừa Bình hoàn toàn không lạ lẫm người bảo tiêu.
Du Hành cười ngây ngô: “Không có tên tuổi gì, không đề cập tới cũng được. Vậy tôi đi trước, ngài làm việc đi.” “Đương gia, băng bó trước đi.”
“Được.” Ngũ Thừa Bình ngồi dưới đất để cho thủ hạ băng bó cho ông ta, bên cạnh hỏi: “Đã tìm được lão tứ chưa?”
“Ngài đừng lo lắng, lão Tứ lưu lại ký hiệu, chắn chắn một lúc nữa sẽ tìm được.”
“Ngài xem trong tay đám người vừa rồi là vật gì, chẳng lẽ là thủ đoạn của nhà họ Tiên?”
“Nhà họ Tiên không phải có một hạng công phu gọi là luyện khí sao? Tôi nhìn thấy giống.”
“Cái kia cũng thật là đáng sợ, đương gia, tôi móc ra cái này từ trên người những bọn cướp kia——“
“Đây là quả trứng sắt? Đệt, một cái nhỏ như vậy, bọn cướp kia đã hoàn hoàn chết tại chỗ, làm sao làm được?”
Bọn thủ hạ lao nhao, sắc mặt Ngũ Thừa Bình thâm trầm.
Ánh mắt của hắn ta quét về phía bọn thủ hạ —— Đội buôn có trọn vẹn hơn một trăm hai mươi người, bây giờ liền chỉ còn lại chừng ba mươi người, tổn thất nặng nề.
Khi trở về trước hết không nói tiền trợ cấp, một chuyến hàng hóa này cũng không biết có thể an toàn đưa đến hay không, nhưng còn có ba ngọn núi hai tòa thành phải đi qua nữa. Chừng ba mươi người có thể bù đắp được cái gì?
“Thành, ngươi qua bên kia nhìn xem, những người kia còn đó không?”
Một lát sau người trở về: “Còn đó, có hai người đang gác đêm, người khác đều đang ngủ.”
“Trông thấy người?”
“Trông thấy.”
Sau nửa đêm Ngũ Tứ được tìm về.
Bọn họ gần như cả đêm không ngủ, thu thi thể thiêu ngay tại chỗ, băng bó vết thương, trị liệu thương tổn. Cho đến khi trời sáng, họ mới nghỉ ngơi một lúc chút ít.
“Đương gia, bọn họ thu dọn đồ đạc giống như chuẩn bị phải đi.”
Ngũ Thừa Bình hạ quyết định: “Các người thu dọn, ta đi qua một chút.”
Hắn ta cũng xem như quyết định nhanh chóng, tóm lại tối hôm qua người ta cũng không giết chính mình, vậy có thể đàm phán.
Có thể đàm phán là được, hắn ta đi đàm phán trả rất nhiều thù lao.
Quả nhiên hắn ta nhắc tới, đối phương hơi chút chần chờ một chút, hỏi hắn lộ tuyến kế tiếp. Ngũ Thừa Bình hàm hồ mà nói: “Nếu thuận lợi mà nói, đi nửa tháng là có thể đến.”
Du Hành trầm ngâm: “Vậy thật ra cũng không xa, ngài có thể ra bao nhiêu thù lao?”
Ngũ Thừa Bình đảo mắt qua từ lão đại là Du Hành đến những người sau lưng: Phụ nữ? Lão nhân? Sau đó lại nghĩ biểu hiện của những người này đêm qua, cuối cùng cũng không có ép giá.
“Du lão bản, ngài xem, hiện tại ta có thể cấp một nửa tiền đặt cọc, một trăm tinh tệ. Chỉ cần các người hộ tống chúng ta vào thành, ta lại cấp một nửa kia, tổng cộng hai trăm tinh tệ, thế nào?”
“Thành giao.”
Cứ như vậy, Du Hành bọn họ lấy thân phận người bảo tiêu gia nhập đội buôn vụn nát này.
“Đại đương gia, sao ta lại cảm thấy ngoại trừ có trưởng nhóm tiêu còn có chút bản lĩnh, người khác đều…… ăn hại? Người sẽ không bị lừa chứ? Còn có nữ nhân đấy.”
Ngũ Thừa Bình đập gã: “Đừng nói bừa.” Hắn nói cho gã những chuyện hắn biết tối qua, “Cái khác ta mặc kệ, chỉ cần lại gặp đến lũ trộm cướp, bọn họ có bản lĩnh đánh đến chạy, vậy là được.”
“Oa, thật hay giả?”
Ngũ tứ nhìn chằm chằm vào bọn Du Hành trong tay vuốt ve mấy viên đạn, ngo ngoe rục rịch mà muốn đi tìm người ta mượn tới nhìn xem.
Bọn Du Hành là lần đầu tiên làm công việc bảo tiêu, bản thân Du Hành thật ra không khẩn trương như vậy. Dù sao trước kia cũng từng làm các công việc hộ tống vật tư của giáo sư, chuyên gia. Có điều trong lòng những người khác có chút chột dạ.
Lặng lẽ hỏi Du Hành: “Du lão đại, chúng ta đây chẳng phải lừa người sao?”
Du Hành cười: “Hắn sợ sao?”
“Nào có thể không sợ đây? Chúng ta cũng chưa có kinh nghiệm này……”
“Đừng lo lắng, chúng ta hiện tại chính là làm việc tay chân, có trộm cướp, hỗ trợ đánh đi là được. Chúng ta ngày thường không phải cũng trải qua huấn luyện sao? Lấy ra bộ điệu huấn luyện, cứ xem như diễn luyện thực tiễn là được.”
Cũng có cái đầu linh hoạt, Lâm Minh Lôi trộm hỏi cậu: “Lão đại, về sau chúng ta làm nghề này sao?” Liếc mắt một cái đã nhìn ra này sau lưng ẩn chứa mấu chốt buôn bán: “Đây thật sự không tồi, không cần tiền vốn chỉ dựa một đống sức lực, chúng ta còn có súng đấy, làm bảo tiêu tôi thấy cũng ổn.”
“Có ý tưởng này phải làm cho tốt, hoàn thành một đơn này chính là một mở đầu tốt.”
“Được.”
“Những cái khác đừng lo lắng, phương diện kỹ thuật điều tra tôi đều sẽ dần dần dạy cho mọi người.”
Lời nói này đã khiến cho trong lòng mọi người chắc chắn hơn, đều dồn hết sức làm đơn này.