Quang mang màu đỏ sậm của Kỳ Lân Ẩn sáng lên một cái, đã bị khí tức năng lượng của Kỳ Lân Ẩn ảnh hưởng, Thập Tự Giá cực lớn trong giáo đường cũng đồng thời phóng xuất ra một tia bạch sắc quang mang. Mà lúc này, thân ảnh ba người Tề Nhạc đã lặng lẽ biến mất, đúng ra là tàng hình.
Ba người chen chúc trong đám người ra giáo đường, Tề Nhạc liếc mắt liền thấy tên cha sứ đang cùng cảnh sát Luân Đôn trao đổi cái gì. Tinh thần lực khuếch tán, thanh âm song phương trao đổi lập tức rơi vào trong tai hắn.
Nghe được đám người chuyện với nhau. Sắc mặt Tề Nhạc không khỏi biến đổi, cũng đã biết được lựu đạn hơi cay là do đâu?
Không ngờ lựu đạn hơi cay lại là do những cảnh sát kia bắn lầm vào giáo đường. Nhưng mà thật là bắn lầm sao? Có trùng hợp như vậy? Sát thủ quả nhiên là thần thông quảng đại ah! Ngay cả cảnh sát đều có thể lợi dụng.
Lúc này đây trong lòng của Tề Nhạc có chút hưng phấn, hắn biết rõ, trước mắt một sát thủ chưa lộ diện này tuyệt đối là một gã cường giả. Từ chuyện hắn có thể hoàn toàn thu liễm khí tức của mình không bị tinh thần lực phát giác, còn có thể lợi dụng cảnh sát phóng lựu hơi cay đến xem có thể biết thực lực của hắn không tồi.
Kỳ thật đám người Tề Nhạc cũng không biết. Bởi vì nhiệm vụ này là do nhiều người nhận lấy, vì thế, bọn sát thủ vô cùng thống khổ. Vì có thể vượt lên trước hoàn thành nhiệm vụ, đám người không thể không mạo hiểm dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm được ba người Tề Nhạc để xuất thủ tránh bị đồng nghiệp vượt lên trước. Vì thế, Tề Nhạc mới có thể trong thời gian ngắn gặp nhiều sát thủ như vậy.
Làm thế nào mới có thể đem tên sát thủ kia lộ mặt đây nhỉ? Có người như vậy từ một nơi bí mật gần đó, thủy chung là một loại uy hiếp. Thân thể Vũ Mâu hiện tại rất yếu ớt, một khi bị đối phương nắm lấy cơ hội. Vạn nhất thành công thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc đột nhiên nhớ tới một biện pháp tốt đến giải quyết vấn đề trước mắt. Cùng Vũ Mâu, Minh Minh thương lượng một chút, lặng lẽ đem hai thiếu nữ thu nhập vào trong Kỳ Lân Châu, ngay sau đó hắn lại lặng lẽ quay trở về trong giáo đường.
Khi Tề Nhạc lại từ trong giáo đường đi ra, bên người đồng dạng mang theo Minh Minh cùng Vũ Mâu. Động tác của hắn rất thản nhiên, tựa hồ cũng không ý thức được nguy hiểm ở chung quanh.
Rất nhanh Tề Nhạc chạy tới bên ngoài, đúng lúc này, người chung quanh đột nhiên trở nên chen chúc, xe cứu hỏa từ đường đi chen lấn qua. Bởi vì đám người chen chúc, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc có thân thể. Đột nhiên Tề Nhạc cảm giác được một cỗ năng lượng lợi hại đâm vào cổ mình.
Thông minh, sát thủ này thật thông minh. Xem ra, người này rất rõ ràng, muốn giết Vũ Mâu. Nhất định phải giải quyết mình mới được. Đối thủ thông minh như vậy quả thật không tệ, đáng tiếc, hắn gặp phải Tề Nhạc.
Đầu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, Tề Nhạc nhìn phương hướng công kích lại chỉ có thấy được đám người rối loạn, chung quanh vẫn chen chúc không ngừng gạt Vũ Mâu cùng Minh Minh đi ra xa. Rất nhanh đã bị bao phủ trong dòng người. Mà lúc này bởi vì xe cứu hỏa xuất hiện khiến cho tràng diện trở nên càng thêm hỗn loạn.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang kỳ dị cũng không có đi tìm kiếm Vũ Mâu cùng Minh Minh, mà lặng lẽ biến mất trong đám người.
Một chiếc Mercesdes-Benz vận tải không chút thu hút chạy trên đường cao tốc vùng ngoại thành Luân Đôn, trên ghế lái, một gã trung niên nhân hơn 40 tuổi nhìn bề ngoài rất bình thường đang lái xe. Nhưng mà cặp mắt hắn không ngừng đảo loạn, quang hoa không ngừng lóe ra trong mắt tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này một thanh âm lười biếng đột nhiên không hề báo hiệu vang lên bên trong khoang lái:
- Có phải cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ quá dễ dàng hay không?
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, sắc mặt của tài xế lập tức đại biến, bởi vì, hắn đột nhiên chứng kiến trên ghế lái phụ rõ ràng có thêm một người.
Vô ý thức, tay của hắn ấn lên chỗ ngồi ghế lái của mình, lập tức ánh lửa lóe lên, thanh âm bang bang điếc tai xuất hiện, chí ít có mười viên đạn đồng thời hướng người kia bắn tới.
Quang mang quang mang lặng yên sáng lên, mười viên đạn ngừng lại cách thân thể Tề Nhạc một tấc. Tề Nhạc đùa giỡn nói tiếp:
- Như thế nào, anh muốn hủy hoại y phục của tôi sao? Vậy anh không thể làm được rồi, loại quần áo này của tôi không mua được ở Luân Đôn đâu.
Xe vận tải đứng lại trên đường cao tốc, ánh mắt lái xe lạnh như băng toát ra một tia quang mang tàn nhẫn. Sau một khắc một đạo hắc sắc trảo ảnh đã đến mặt Tề Nhạc.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Muốn động thủ rồi hả? Vậy thì tới đi.
Nắm tay phải oanh ra chộp tới trảo ảnh của đối phương. Trảo ảnh màu đen đột nhiên biến đổi, công kích với sức bật cực kỳ kinh người tại trong khoảnh khắc cải biến phương hướng, trong hàn quang xuất hiện trảo ảnh, lưỡi dao sắc bén đã vượt qua nắm đấm của Tề Nhạc trực tiếp hướng cổ của hắn. Hàn quang trên không trung chớp liên tục, lại lập tức cải biến năm lần phương hướng, động tác hư ảo đủ để khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Đinh... Ngón tay Tề Nhạc phảng phất đã chờ sẵn nơi đó, nương tựa theo phán đoán của tinh thần lực, hắn làm sao có thể cho đối phương cơ hội? Tay phải vung tới một quyền, lúc này đây tốc độ của hắn không phải là mắt thường có khả năng nhìn thấy.
Thanh âm xương cốt bể nát vang lên, cánh tay phải của lái xe đã hoàn toàn biến thành bột mịn, một quyền này của Tề Nhạc oanh kích bờ vai của hắn. Bất quá, người này lái xe hiển nhiên không phải người bình thường, trọng thương như thế hắn thậm chí ngay cả hừ một tiếng đều không có, thân thể nhanh lùi lại từ cửa sổ xe trực tiếp nhảy ra ngoài, thân thể vô cùng linh xảo lên nóc cabin.
Ngay sau đó, hắn không dừng lại, đối mặt với Tề Nhạc trong lòng hắn không xuất hiện một tia may mắn, hắn phóng như thiểm điện vào rừng cây bên trong.
Thì ra lúc Tề Nhạc trở lại giáo đường, bên cạnh hắn không phải là Minh Minh cùng Vũ Mâu mà là ảo giác thật thể từ năng lực màu sắc tự vệ của Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp. Năng lực này là hắn học được sau khi đi qua Côn Lôn ảo cảnh. Từ khi đó bắt đầu, đối với Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, hắn không chỉ có lĩnh ngộ huyền bí của phụ thân Văn Đình lưu lại, mà ở trong đó rót vào những tri thức thuộc về mình. Như vậy khiến cho lĩnh vực đặc thù này phát triển phương hướng càng ngày càng thành thục.
- Chạy? Anh muốn chạy đi đâu?
Thanh âm lười biếng như là ác mộng lần nữa vang lên, thân thể của Tề Nhạc một lần nữa xuất hiện, chỉ có điều, lần này vị trí xuất hiện là phía trước đường chạy trốn của tên tài xế kia.
Thân thủ tài xế xác thực rất mẫn tiệp, tại trong rừng cây như là viên hầu nhưng mà thân thủ kiệt xuất đến mấy liệu có thể so sánh với thuấn di sao?
Thở hào hển, tài xế lái xe đã biến thành màu đỏ như máu:
- Tránh ra!
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói: