Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 628: Tân chủ nhân của Côn Lôn kính (4)




- Đúng thế! Rốt cục cũng có thể trở về nhà, nhưng mà, Tề Nhạc, em không hiểu vì sao anh lại không cần Côn Lôn kính cơ chứ? Nếu mà có được món thần khí thứ hai, em nghĩ nhất định sẽ có giúp ích rất nhiều cho anh đấy. Rõ ràng là anh dựa vào thực lực của chính bản thân mình mà vượt qua khảo nghiệm mà! Tên Kính Trung Tiên kia rõ ràng là ăn gian, lại đi lựa chọn Tuyết Nữ.



Tiếng nói của Văn Đình tràn ngập sự vui mừng, tuy rằng nàng đã từng nói là không muốn trở về, nhưng ở sâu trong nội tâm, ai lại không muốn trở lại thế giới thuộc về bản thân mình chứ?



Tề Nhạc mỉm cười, nói:



- Anh đương nhiên là có tính toán của anh, vừa rồi anh cũng đã nói với Tuyết Nữ, những món thần khí này đều vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là hai món, riêng Hiên Viên Kiếm anh cũng đã không biết phải tốn bao lâu thời gian tu luyện mới có thể nắm giữ hoàn toàn.



- Giờ lại còn thêm Côn Lôn kính, ngoại trừ có năng lực cho anh có thể xuyên qua thời không cũng sẽ không có quá nhiều tác dụng phụ trợ gì. Chẳng bằng mang hết tinh lực để tu luyện Kỳ lân Thăng vân bí Quyết cùng với tu luyện làm sao để phát huy sức mạnh của Hiên Viên kiếm.



- Huống hồ, vừa rồi em cũng đã nghe thấy rồi còn gì, nếu như một người đồng thời có được hai thần khí, có thể nói, tới một mức độ nào đó cũng đã ảnh hướng tới sự cân bằng của thế giới mà! Chúng ta tới thời đại cự thú viễn cổ này vốn đã là dị số, anh tuyệt đối không hy vọng lại xuất hiện biến số gì nữa, khi nào nên buông tay thì không được do dự, nhất định phải buông.



Văn Đình trầm mặc một hồi, mới nói:



- Tề Nhạc, anh thật sự đã trưởng thành rồi, anh giờ có thể cân nhắc trước sau lợi hại nhiều như vậy, mới không hổ là Sinh tiếu chi vương mà!



Tề Nhạc cười nói:



- Anh thì càng hy vọng em nói, anh bây giờ mới không hổ là ông chồng yêu dấu của em hơn.



Tuyết Nữ dung hợp cùng Côn Lôn kính cũng không mất quá nhiều thời gian, ít nhất là nhanh hơn so với tưởng tượng của Tề Nhạc rất nhiều. Khi tất cả hào quang màu bích lục dần dần sẫm lại, mà lại dần thu nhỏ lại, thân thể mềm mại của Tuyết nữ đã như ẩn như hiện trong vầng hào quang xanh biếc đó. Có lẽ là do nguyên nhân năng lượng quá mức khổng lồ, lúc này, thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn lộ ra nhẵn nhụi.



Cảm giác được năng lượng biến hóa xung quanh đã không còn tạo thành uy hiếp gì, Tề Nhạc đã giải trừ dung hợp với Văn Đình. Đã có kinh nghiệm lần trước ở một mình cùng Tuyết Nữ, lần này trong lòng hắn cảnh giác hơn rất nhiều, mang Văn Đình chắn tại trước mặt Tuyết Nữ, bản thân hắn thì quay lưng lại ngồi dưới đất tu luyện.





Không lâu sau, toàn bộ hào quang trong đại điện đột nhiên nhạt dần xuống, toàn bộ khung cảnh xung quanh đã mất đi sắc thái hư ảo, toàn bộ đều biến thành thực chất, mà toàn bộ năng lượng cũng biến mất trong nháy mắt.



- Mẹ.



Tiếng nói của Tuyết Nữ làm cho Tề Nhạc thấy phấn chấn, hắn biết rõ, Côn Lôn kính đã nhận chủ rồi.



Không lâu sau, tiếng nói của Văn Đình vang lên:



- Có thể quay đầu lại rồi.



Tề Nhạc nhẹ đứng lên, quay người nhìn về phía hai người, trên người Tuyết Nữ đã mặc bộ váy dài màu hồng nhạt của Văn Đình, nhìn trông có vẻ mỹ miều hơn trước, da thịt của nàng tựa hồ trở nên càng thêm óng ánh rất nhiều, mà bộ ngực đẫy đà trước kia hình như để lộ ra nhiều hơn.



Văn Đình buột miệng cười, nói:



- Tên Kính Trung Tiên này thật đúng là quá ác, còn biến Côn Lôn kính thành hình dạng như vậy.



Tề Nhạc tò mò hỏi:



- Hình dạng như thế nào nữa?



Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Nữ trở nên ửng hồng, cùi đầu xuống, lẩm bẩm nói:




- Kính Trung Tiên, Kính Trung Tiên nói, sau khi nàng dung hợp với con, tốt nhất là có thể biến thành một đồ vật con thường mang theo bên người sử dụng, như vậy mới càng phù hợp hơn. Sau đó nàng tìm hiểu trí nhớ của con, liền biến thành cái đó…



Nói xong, ánh mắt nàng nhìn xuống ngực của mình.



Tề Nhạc ngơ ngác nhìn Tuyết Nữ:



- Cái này… chẳng lẽ là… bra? Áo ngực???



Văn Đình cũng không thể nhịn được nữa mà bắt đầu cười to… thân thể mềm mại không ngừng run lên, ôm lấy vai Tuyết Nữ. Tuyết Nữ ngượng ngùng cúi xuống rúc vào bờ vai Văn Đình, không dám nhìn sang Tề Nhạc.



Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:



- Kính Trung Tiên này chắc không biết bra là cái gì đâu, nhưng mà, đã thế thì cứ để vậy đi, chúng ta rời khỏi đây đã rồi nói sau. Vợ yêu, con gái cưng, chúng ta cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.




Sau một khắc Kính Trung Tiên trong cơ thể Tuyết Nữ dùng một vòng hào quang màu bích lục bao phủ lấy ba người họ, bọn họ đã vượt qua phiến cửa lớn đầu tiên của Côn Lôn thần huyễn, ra tới bên ngoài cánh cửa xanh lục. Côn Lôn ảo cảnh chắc là sẽ không biến mất, tới khi chủ nhân của Côn Lôn kính không còn chú ý tới nó, nó sẽ lại quay lại để một lần nữa được phong ấn, lại chờ đợi chủ nhân tiếp theo được thượng thiên an bài tới tìm nó.



Tuy nhiên, chỉ mới trôi qua quãng thời gian chưa tới một ngày mà đám người Tề Nhạc đều có cảm giác giống như được đầu thai lại vậy.



Tề Nhạc nhìn vào cánh cửa lớn màu bích lục đằng sau một lúc, tự nhủ nói:



- Đây thật là một ngày đặc sắc mà! Thật còn may là chúng ta vẫn còn sống để đi ra ngoài.




- Một ngày? Các anh thật sự cho rằng chỉ mới một ngày trôi qua hay sao? Bên trong thần huyễn của Côn Lôn kính, một ngày tương đương với bốn mươi chín ngày của hạ giới. Đây là đặc tính khoảng cách thời không của Côn Lôn kính.



Âm thanh lạnh như băng của Kính Trung Tiên phát ra từ trong cơ thể của Tuyết Nữ, làm cho cả ba người đồng thời giật mình.



- Đã bốn mươi chín ngày rồi hả? Lâu như vậy sao?



Tề Nhạc hơi kinh ngạc nói, từ sau đi tới thời đại này, cảm giác không biết một chút gì từ đầu tới cuối làm cho hắn cảm thấy áp lực, cuối cùng chuyện của Côn Lôn kính, áp lực lại chuyển hóa thành hưng phấn. Một ngày thì sao chứ, bốn mươi chín ngày thì sao đâu? Chỉ cần có thể trở về là đủ rồi, có lẽ là vì phấn khích mà đầu óc hắn cũng trở nên linh hoạt hơn, trong lòng đã có dự tính sẵn.



Ánh mắt nhìn vào khối Hàn Ngọc to lớn kia, Tề Nhạc có chút áy náy đi tới:



- Ừm, vật này đúng là không tệ, nó thuộc về ta.



Từ chỗ đó nhìn qua, Hàn Ngọc ở phía trước cách người hắn không xa. Bên dưới Hàn Ngọc chính là vực sâu không thấy đáy, cùng với một hồ nước được hình thành nhờ hàn băng đông tuyền.



- Khốn kiếp, không được. Không được lấy đi Hàn Ngọc, đây là của Côn Lôn ảo cảnh của ta, nếu không có nó ở đây sẽ bị hư hỏng. Dòng suối Hàn băng đông tuyền nhờ Hàn Ngọc hóa băng chính là lá chắn tự nhiên cho Côn Lôn thần huyễn.



Tề Nhạc cười quái dị nói:



- Thật là như vậy sao? Lấy đi Hàn Ngọc trên mặt suối đông thành băng, chỉ sợ sẽ làm nhiệt độ của nó trở nên thấp hơn, đồng thời, cũng là làm cho Hàn Băng Đông Tuyền càng không dễ dàng đột phát. Trải qua vạn năm sau, Hàn Ngọc sẽ lại hình thành thêm một lần nữa, cũng tăng thể tích lớn hơn, loại bảo bối có thể tái tạo lại như vậy, vì sao ta lại không thể lấy đi chứ?