Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 607: Hiên Viên bát kiếm chi Thiên Nhân Hợp Nhất (2)




Xuyên qua rồi, bay qua rồi, đã đâm rồi, chém qua rồi. Dù cho nơi này có vạn người, cũng không có ai có thể thấy rõ quỹ tích phi hành của nó. Những nơi kim quang đi qua, cũng không có nổ vang thanh thế to lớn, cũng không có bành trướng kinh thiên vĩ địa.



Chỉ có một đạo kim sắc huyễn lệ kia, lẳng lặng, tựa hồ chậm chạp, lại tựa hồ xẹt qua như thiểm điện.



Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải biến mất, Tề Nhạc toàn thân xích lõa miễn cưỡng phiêu phù giữa không trung, tay nắm Hiên Viên kiếm lại có chút run rẩy, trong nháy mắt khi Thiên Nhân Hợp Nhất chấm dứt, dung hợp của hắn cùng với Văn Đình cũng đã chấm dứt, bởi vì, một kiếm kia cơ hồ hao tổn tất cả năng lượng của bọn họ.



Văn Đình bởi vì tiêu hao quá độ, trực tiếp lâm vào trong ngủ say, bị Tề Nhạc thu vào Kỳ Lân Châu. Hắn cũng rất mệt mỏi, nhưng hắn biết rõ mình không thể ngủ, ít nhất, hiện giờ vẫn không thể. Bởi vì, địch nhân cường đại kia vẫn còn.



Tề Nhạc xích lõa ở một mặt Phỉ Thúy thế giới, mà một chỗ khác, thân ảnh cực lớn màu đỏ kia vẫn như trước tồn tại, thân thể cực lớn cao tới năm mét phiêu phù ở chỗ đó, lúc này, thân thể của hắn là màu đỏ chân chính, máu tươi, từng giọt, từng giọt từ thân thể hắn nhỏ xuống dưới, trên khuôn mặt vô cùng hung hãn tràn đầy vẻ khiếp sợ. Trên thân thể khổng lồ của hắn, giăng khắp ít nhất trên trăm đạo vết thương. Mỗi một đạo đều đang đổ máu, đều đang chứng minh sự khủng bổ của một kiếm lúc trước.



Hung hãn trong mắt Ngưu Ma Vương biến mất, hắn cũng không đi xử lý vết thương trên người. Xa xa nhìn qua Tề Nhạc, bình tĩnh nói:



- Dưới sự bảo vệ của Bất Tử lĩnh vực, ngươi vẫn có thể làm bị thương ta, nhưng ngươi nên biết, đó cũng không phải là năng lượng thuộc về ngươi.



Tề Nhạc nhẹ gật đầu, có chút thều thào nói:



- Đúng vậy, đó cũng không phải lực lượng thuộc về ta. Là Hiên Viên thần kiếm, cũng chỉ có nó, mới có thể phá vỡ lĩnh vực phòng ngự cường đại của ngươi thôi.



Ánh mắt Ngưu Ma Vương chuyển dời đến Hiên Viên kiếm trong tay Tề Nhạc vì mất đi năng lượng ủng hộ mà không còn phóng thích ra hào quang nữa:





- Đúng vậy, là nó. Ta không thể không thừa nhận, Hiên Viên kiếm xác thực là thần khí lực công kích mạnh nhất. Không thừa nhận cũng không được, ở trước mặt Viễn Cổ thần khí, ta cũng không phải vô địch. Nhưng tất cả đã xong, cho dù ta bị thương thì kết cục cũng vậy thôi.



Tề Nhạc đột nhiên nở nụ cười:



- Ngưu Ma Vương, có lẽ ngươi cũng không biết, ta vốn cũng không phải thuộc về thế giới này.




- Ah?



Ngưu Ma Vương nhướng mi lên, có chút kinh ngạc nhìn Tề Nhạc.



Tề Nhạc mỉm cười nói:



- Đúng vậy, ta vốn cũng không phải thuộc về thế giới này, văn học gia vào thời đại của ta đã từng nói qua một câu ta phi thường ưa thích. Người ta nói, trên thế giới vốn không có đường, người đi nhiều rồi mới xuất hiện đường. Trình độ văn hóa của ta thấp, không nói rõ được những lời thâm ý như vậy..., nhưng ta lại muốn nói với ngươi, trên thế giới vốn có rất nhiều chuyện không có khả năng, nhưng nhân loại lại biến chúng thành có khả năng.



Ngưu Ma Vương có chút hăng hái nhìn Tề Nhạc, nói:



- Như thế nào? Ngươi bây giờ chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định sao? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng, có thể có được lực lượng chống lại ta sao? Ta cũng rất muốn biết, ngươi làm sao để biến không thể thành có thể.




Tề Nhạc thản nhiên nói:



- Ngươi rất nhanh sẽ biết.



Ngưu Ma Vương khinh thường hừ một tiếng, thân thể cực lớn có chút nhoáng một cái, tất cả miệng vết thương trên người vậy mà lập tức biến mất, cũng không hề có máu tươi nhỏ xuống nữa. Hắn lại biến trở về bổn tướng Vương của Hung Thú, năng lượng khí tức khổng lồ ít nhất ở ngoài mặt mà xem, cũng không yếu hơn trước bao nhiêu:



- Cho dù ngươi bây giờ sử dụng Chung Cực Kỳ Lân Tí, cũng không có khả năng lại phát ra công kích như vừa rồi, cho dù ngươi có thể phát động công kích như vừa rồi, cũng không đủ tạo thành tổn thương lớn hơn cho ta.



Tề Nhạc nở nụ cười, hắn đột nhiên cười lên ha hả, thân thể chậm rãi bay về phía Ngưu Ma Vương, trong tay hào quang lóe lên, vậy mà thu hồi Hiên Viên kiếm, cứ như vậy toàn thân xích lõa đến gần Ngưu Ma Vương.



- Ngưu Ma Vương, ta quả thực rất bội phục ngươi, ngươi là tồn tại cường đại nhất ta từng thấy. Ta cũng thừa nhận, một kiếm vừa rồi không đủ để mang đến bao nhiêu tổn thương cho ngươi, hơn nữa, đó còn là lúc ngươi toàn lực phòng ngự. Nếu như ngươi chịu nhiều tổn thương một chút, phản kích ta thì ta sớm đã bị chết rồi.




- Nhưng ta muốn ngươi không thừa nhận cũng không được, uy lực của Hiên Viên kiếm cực lớn, tuy rằng ta cũng không có lực lượng sử dụng nó làm thương tổn ngươi, nhưng năng lực đặc thù kèm theo Hiên Viên kiếm ngươi có lẽ cũng cảm nhận được.



Ngưu Ma Vương sắc mặt hơi đổi:



- Thì tính sao? Hiên Viên kiếm sau khi trúng mục tiêu, sắc bén chi khí sẽ định đối phương lại trong một thời gian ngắn, dùng thực lực của ta, tối đa bất quá chỉ ba phút là có hoàn toàn hủy diệt sắc bén chi khí kia. Huống chi, sắc bén chi khí này cũng chỉ khiến ta không cách nào sử dụng một ít năng lực đặc thù, lại không thể ngăn cản toàn bộ hành động của ta, hiện giờ giết ngươi, với ta mà nói chỉ là chuyện rất đơn giản.




Tề Nhạc mỉm cười nói:



- Thời gian ba phút đã có thể làm rất nhiều chuyện. Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao? Theo ta đoán chừng, muốn chính thức chiến thắng ngươi, chỉ sợ Hiên Viên bát kiếm phải thi triển đến đệ ngũ kiếm mới có thể, ngươi thật sự quá cường đại. Dù cho ta đến cấp bậc Cửu Vân, cũng không có khả năng thi triển ra đệ ngũ kiếm, lúc năng lượng ta tiêu hao hết vẫn sẽ chết trong tay ngươi. Nhưng hiện giờ ta có một kiếm vừa rồi cũng đã đủ rồi. Vương vĩ đại nhất trong lịch sử Hung Thú, hiện giờ, ngươi chỉ có tiếp nhận vận mệnh của mình thôi.



Không biết vì sao, Ngưu Ma Vương đột nhiên cảm giác được lưng của mình rét run một hồi, một loại cảm giác không rõ mãnh liệt trong khoảnh khắc lan khắp toàn thân. Vô ý thức, hắn lập tức thúc giục năng lượng của mình lên tới cực hạn, không tiến mà lui, hướng về sau bay đi.



- Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành! Thần sắc minh sắc, thiên thanh địa thanh, thần quân thanh quân, bất ô bất trọc, quỷ mị hàng phục, âm dương hòa hợp, hàng.



Thanh âm Tề Nhạc trầm thấp vang lên trên không trung. Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng từng lời lại âm vang hữu lực, đồ án Hắc Kỳ Lân ngân, hắc hai màu thoát thể mà ra. Hai mắt Tề Nhạc vào thời khắc này hoàn toàn biến thành màu bạc.



Đầu đầy tóc đen dựng đứng, một cổ khí tức khủng bố cũng từ thân thể của hắn tán phát ra. Đồ án hình Kỳ Lân không ngừng khuếch trương lấy, chỉ trong nháy mắt, cũng đã biến ảo thành một một quang ảnh Kỳ Lân cực lớn mình dài quá 30m. Kỳ Lân cúi đầu, một sừng trên đỉnh đầu nổi lên ngân hắc quang mang sáng chói. Mà Tề Nhạc cũng vào thời điểm này, giơ lên cánh tay phải của mình.



Nghe chú ngữ của Tề Nhạc, Ngưu Ma Vương không khỏi sửng sốt một chút, trong mắt toát ra hào quang quái dị, thì thào nói:



- Tiểu tử, cái này là biện pháp của ngươi sao? Ngươi làm như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời chậm lại thời gian tử vong của ngươi thôi.