Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 588: Côn Luân Sơn Mạch (3)




Tuy rằng lấy thực lực của Nguyệt Dạ rất khó sinh tồn trong khí hậu thế này, nhưng dưới trợ giúp của Văn Đình nên rét lạnh cũng không thể ảnh hưởng đến nàng, nhưng phản ứng cao nguyên vẫn khiến nàng không thích ứng được, vừa tiến vào trong băng huyệt đã bắt đầu thở hổn hển từng ngụm, khuôn mặt nhìn qua đã có chút phát xanh. Nếu như không thân thể nhân loại thời đại nàng hơn xa Tề Nhạc thì chỉ sợ nàng đã sớm không kiên trì nổi rồi.



Sau khi trải qua bi thương mãnh liệt, Nguyệt Dạ hiện giờ đã trở nên có chút ngốc trệ, đôi mắt to vốn xinh đẹp đã mất đi thần thái vốn có, thân thể không khỏe cũng không thể khiến nàng thoát khỏi sự tra tấn của bi thương, tình cảnh cái chết của các tộc nhân và lãnh địa bị hủy đang không ngừng giày vò nàng.



Mượn ánh sáng ngoài trời, có thể thấy rõ ràng tầng băng óng ánh trong huyệt, tuy rằng đang ở trong băng nhưng độ ấm rõ ràng lại cao hơn bên ngoài một ít, Văn Đình và Tuyết Nữ phân biệt ngồi ở hai bên Nguyệt Dạ, Văn Đình dùng năng lượng của mình cung cấp nhiệt lượng cho mọi người, mà Tuyết Nữ thì lôi kéo cánh tay Nguyệt Dạ, ân cần nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hào quang đồng tình.



Tâm tư Tề Nhạc lúc này đều đặt vào tìm kiếm Côn Luân Kính, sau khi trải qua một ngày dùng tinh thần lực tìm kiếm, bọn hắn đã bay qua một phần phạm vi Côn Luân Sơn Mạch, nhưng vẫn không cảm nhận được bất cứ khí tức đặc thù nào cả, điều này khiến trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng.



Tuy rằng hắn dựa vào tin tức Mặc Hỏa Vương của Thần Thú cung cấp, nhưng nếu như tìm kiếm khắp Côn Luân Sơn Mạch vẫn không cách nào tìm được nơi hạ lạc Côn Luân Kính... vậy thì phiền phức lớn.



Dù sao, hiện giờ dùng tinh thần lực để tìm kiếm là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra. Phiến sơn mạch này rộng lớn như thế, nếu như tinh thần lực không cách nào tìm được, hắn cũng không thể đào ba thước đất a.



Lúc này, hắn thà rằng đối mặt với khốn cảnh trong Hiên Viên mộ như trước cũng không hi vọng thủy chung không cách nào tìm được vị trí chính xác của Côn Luân Kính, cảm giác có lực không chỗ dùng mới là thống khổ nhất.



- Tề Nhạc, lấy chút gì cho nàng ăn đi, thân thể của nàng càng ngày càng hư nhược rồi.



Văn Đình khiến Tề Nhạc bừng tỉnh khỏi trầm tư, ánh mắt đã rơi vào trên người Nguyệt Dạ.



Bộ dạng ngốc trệ của nàng kia, trong lòng Tề Nhạc cũng không khỏi nỏi lên vài phần thương tiếc. Trước khi lên đường, hắn đã chuẩn bị xong đại lượng hoa quả, để ăn lúc tìm kiếm Côn Luân Kính, Kỳ Lân Châu trước ngực hào quang lóng lánh, hơn mười miếng hoa quả tươi ngon xuất hiện trước mặt, Tề Nhạc trước tiên đưa cho Văn Đình và Tuyết Nữ, sau đó lấy thêm quả đưa đến trước mặt Nguyệt Dạ, nói:



- Ăn chút đi.





Nguyệt Dạ ngơ ngác nhìn Tề Nhạc liếc, nhẹ nhàng lắc đầu.



Tề Nhạc cau mày nói:



- Không ăn gì thì có thể báo thù sao? Người chết sao có thể sống lại được, nhưng mà, nếu người sống như cô còn như vậy, chỉ sợ người bị chết cũng sẽ không an tâm. Cô là công chúa của Tộc Nguyệt, coi như là vì tộc nhân chết đi, cũng phải bảo trọng tốt thân thể của mình, tôi vẫn thường nói trên thế giới này, không có gì là không thể cả. Những hung thú kia xác thực cường đại, nhưng mà, cô chỉ khi còn sống mới có cơ hội báo thù, nếu không, tất cả chỉ là nói suông thôi.




Nghe xong lời Tề Nhạc nói, trong mắt Nguyệt Dạ như bưng lên những tia sáng rồi chợt tắt. Nàng buồn bả nói:



- Tôi hiện giờ đã không phải là công chúa Tộc Nguyệt rồi, tôi không xứng. Nếu như mẫu thân có ở lãnh địa thì nói không chừng nàng có thể sớm phát hiện đám hung thú đến rồi, các tộc nhân cũng sẽ không chết thê thảm như thế.



Tề Nhạc nói:



- Không có nếu như, cô trước giờ vẫn đắm chìm trong chuyện đã xảy ra, có ý nghĩa gì sao? Nguyệt Dạ, tôi hỏi cô, cô biết giờ việc mình phải làm đầu tiên là gì không?



Nguyệt Dạ mờ mịt lắc đầu.



Tề Nhạc trong mắt bắn ra mục quang lăng lệ, áp lực trong vô hình khoảnh khắc bao phủ thân thể Nguyệt Dạ vào trong:



- Cô bây giờ phải làm là bảo vệ mình. Dùng hết mọi biện pháp để đề thăng thực lực của mình, chỉ có như vậy. Khả năng báo thù của cô mới tăng được.




Nguyệt Dạ khóe miệng đắng chát bỗng nhúc nhích:



- Cố gắng tu luyện sao? Vậy có ích lợi sao? Tôi chẳng qua là một nhân loại, cho dù tôi chịu cố gắng thì sao? Cuối cùng cũng không phải là đối thủ của đám hung thú kia.



Tề Nhạc lạnh lùng nói:



- Vậy Hoàng Đế thì sao? Chẳng lẽ ông ấy không phải nhân loại? Lúc trước ông ta có thể bằng vào lực lượng của mình lãnh đạo nhân loại đánh bại Tộc Cửu Lê, khiến cho nhân loại có cục diện hôm nay, chẳng lẽ ông ấy là thần sao? Cũng là người, vì cái gì ông ta có thể làm được mà cô thì không, vì cái gì ông ta có thể có được thực lực mà cô không được?



- Lui một bước mà nói, không đề cập tới Hoàng Đế, chỉ lấy bản thân tôi mà nói, cô cho rằng tôi có thể có được thực lực như hôm nay, được Hiên Viên kiếm tán thành, bằng vào chỉ là vận khí sao? Bất luận cơ duyên gì luôn lưu cho người có chuẩn bị, nếu buồn bã tự oán như cô, vĩnh viễn cũng không cách nào trở thành một cường giả, càng không phải nói đến báo thù nữa.



Ánh mắt Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc hiện lên có chút kỳ quái, phảng phất như lúc này mới được biết hắn vậy, thì thào tự nhủ:




- Cơ hội luôn lưu lại cho người có chuẩn bị, những lời này thật cao thâm. Chủ nhân, tôi hiểu được.



Vừa nói, nàng lấy hoa quả trong tay Tề Nhạc, dùng sức cắn một cái.



Tề Nhạc nở nụ cười, nhẹ gật đầu với Nguyệt Dạ, nói:



- Thế này mới đúng, trước tiên bảo vệ tính mạng mình đã, thứ khác nói sau.




Nguyệt Dạ vừa ăn lấy hoa quả, ánh mắt dần dần trở nên kiên định:



- Chủ nhân, anh có thể dạy tôi năng lực của anh không? Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, tôi muốn thành cường giả như anh để báo thù cho các tộc nhân.



Trong mắt Tề Nhạc lóe ra chút hào quang do dự, nói:



- Không phải tôi không muốn dạy cô, nhưng cô không thích hợp học tập năng lực của tôi. Đồng thời, chúng ta rất có thể sẽ phải rời khỏi nơi này đến một nơi xa xôi, đó là nơi cô không thể đi theo được. Bất quá, nếu như cô nguyện ý học thì tôi có thể đề cử một vị thần thú cường đại đến truyền thụ cho cô tu luyện.



Ánh mắt Nguyệt Dạ vừa có chút hy vọng đã ảm đạm xuống, cúi đầu nói:



- Chủ nhân, anh vẫn còn giận tôi sao? Khi đó là tôi không đúng, tôi không nên đối xử với các anh như vậy. Chính vì kiêu ngạo của tôi mới khiến các anh rời đi, bằng không thì các anh có lẽ đã cứu được thêm mấy tộc nhân rồi.



Tề Nhạc lắc đầu, nói:



- Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi chán ghét sự kiêu ngạo của cô. Nhưng có một điểm cô nhất định phải rõ ràng, khi đó, dù cho chúng tôi ở đó cũng không có khả năng trợ giúp các tộc nhân của cô đào thoát, bởi vì, tôi cũng xa xa không phải đối thú của Vương của Hung Thú kia. Những lời tôi mới nói với cô, cũng không phải muốn qua loa tắc trách cô. Tôi nói đều là lời nói thật, chỉ là không cách nào giải thích rõ ràng thôi.



- Với tư cách công chúa Tộc Nguyệt, cô có lẽ cũng có một ít năng lực a, tuy rằng năng lực của tôi không cách nào truyền thụ cho cô, nhưng là tôi nguyện ý giúp giúp cô chỉ điểm năng lực bản thân một chút, có lẽ sẽ có chút ít hiệu quả.