Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 557: Vương của Thần Thú (1)




- Mà lựa chọn tại đây, chẳng những có thể lại càng dễ đạt được tin tức hung thú, hơn nữa cũng rất khó bị hung thú phát hiện, vì thế hắn mới một mực tại đây tại đây. Ở bên trong đám thần thú thì ngoại trừ số ít mấy người ra, đại bộ phận thần thú cũng không biết vương của chúng ta lại ở trong phạm vi thế lực của hung thú.



- Tính đặc thù? Ngọn núi này có cái gì đặc thù?



Tề Nhạc tò mò hỏi.



Y Nhược nói:



- Tính đặc thù của nó là có một kiện thần khí, con không cần hoài nghi, ta không có nói sai. Tại đây quả thật có một kiện thần khí. Nhưng mà, kiện thần khí này chúng ta không cách nào lấy được. Tuy rằng Vương của Thần Thú có thể xác định kiện thần khí này là cái gì, nhưng hắn một mực tìm kiếm vẫn không thể tìm ra vị trí cụ thể, lại càng không cần phải nói tới chuyện có được nó. Chỉ là có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của kiện thần khí này mà thôi.



- Tôi cũng cảm thấy vậy.



Thanh âm của Văn Đình từ bên người Tề Nhạc truyền đến.



Tề Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt Văn Đình có chút tái nhợt, tựa hồ gặp phải áp lực nào đó. Tề Nhạc vội vàng truyền một cỗ vân lực vào người nàng, sắc mặt Văn Đình lúc này mới dễ nhìn một ít.



- Đến tột cùng là thần khí gì, vì cái gì Đình Đình có thể cảm giác được, nhưng con không có cảm giác nào?



Tề Nhạc tò mò hỏi.





Y Nhược nói:



- Con không có cảm giác, bởi vì con là Kỳ Lân. Mà trên người Đình Đình lại có bộ phận huyết mạch hung thú. Nếu như nàng hoàn toàn là hung thú thì loại cảm giác này sẽ trở nên càng thêm mãnh liệt. Hung thú mà ở trong phạm vi mấy ngàn ki-lô-mét vuông tại ngọn sơn phong này căn bản không cách nào tu luyện, cũng chính bởi vì nguyên nhân do kiện thần khí này. Kiện thần khí này chính là thượng cổ Luyện Yêu hũ trong thập đại thần khí.



- Luyện Yêu hũ!




- Đúng vậy, chính là Luyện Yêu hũ. Trong thập đại thần khí thượng cổ có hai kiện đối với hung thú trời sinh thì có tác dụng khắc chế mãnh liệt, một kiện chính là Hiên Viên Kiếm con đã có. Nhưng Hiên Viên Kiếm là khí vương giả chỉnh thể khắc chế hung tà chi khí của hung thú. Mà Luyện Yêu hũ lại là hoàn toàn đối với hung thú có tác dụng khắc chế.



- Nếu như Luyện Yêu hũ có thể xuất thế chỉ sợ bất luận hung thú nào nhìn thấy nó đều chỉ có thể cố gắng chạy chốn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có người đủ thực lực thúc dục năng lực của Luyện Yêu hũ mới được. Đặc điểm của Luyện Yêu hũ là có thể luyện hóa hoàn toàn hung tà chi khí. Chỉ cần hung thú bị nó hút đi, như vậy thì vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài nữa.



- Có thể nói là pháp bảo trời sinh khắc chế hung thú. Mẹ đoán không lầm thì nếu quả thật mà có một ngày thần thú sắp diệt tuyệt. Chỉ sợ nơi này Luyện Yêu hũ sẽ xuất hiện, Vương của Thần Thú lựa chọn ở chỗ này tiến hành tu luyện ẩn cư, sự tồn tại của Luyện Yêu hũ cũng một cái trong đó nguyên nhân trọng yếu.



Tề Nhạc nói:



- Luyện Yêu hũ đối với hung thú có khả năng tạo thành lớn tổn thương như vậy. Vậy đám người Ngưu Ma Vương sẽ không phải muốn hủy diệt Luyện Yêu hũ sao? Hoặc là đạt được Luyện Yêu hũ rồi phong ấn nó lại.



Y Nhược nói:




- Đầu tiên, Luyện Yêu hũ không thể nào bị hung thú lấy được. Cho dù bọn họ đã nhận được, kết quả cũng chỉ có một, cái đó chính là năng lượng của mình không ngừng suy yếu. Về phần hủy diệt, thì càng không có thể. Những thượng cổ thần khí như thế này chính là thiên thần lưu lại trên thế giới này.



- Muốn phá hủy chúng nhất định phải dựa vào lực lượng của thần khí. Từ trước tới nay trong thập đại thần khí thượng cổ, cũng chỉ có ngươi lấy được Hiên Viên Kiếm. Thử hỏi, hung thú lấy cái gì đến hủy diệt Luyện Yêu hũ đây? Ngay cả Vương của Thần Thú đều không thể phát hiện ra vị trí chính thức của Luyện Yêu hũ, đám người đó càng thêm không thể nào.



Vừa nói, bốn người đã chậm rãi đi về phương hướng đỉnh núi Thương Sơn, Tề Nhạc thông qua tinh thần lực dò xét, quả nhiên trong phạm vi tinh thần lực của hắn có thể quan sát không có bất kỳ khí tức hung thú nào. Nhưng mà, hắn cũng không có cảm nhận được khí tức của Vương của Thần Thú. Đối với điều này, Tề Nhạc cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao nơi này có một kiện thần khí, dưới tình huống tồn tại của thần khí mặc kệ hiện tượng gì khác lạ cũng đều là chuyện bình thường.



Chân đạp trên sườn núi Thương Sơn, trong lòng Tề Nhạc lập tức xuất hiện một cảm giác quái dị. Năng lượng Hiên Viên Kiếm trong cơ thể thoáng nhúc nhích, nhưng rất nhanh thì khôi phục bình thường. Lúc này, hắn cũng cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ lạ tồn tại, cổ năng lượng này tựa hồ đem trọn tòa Thương Sơn đều vây quanh ở trong đó, năng lượng chấn động rất nhạt, nhưng cũng chân thật tồn tại, tựa như một cái lồng năng lượng cự đại bao phủ trọn Thương Sơn ở bên trong.



Văn Đình dù sao không phải hung thú chân chánh, dưới sự bảo vệ Kỳ Lân vân lực của Tề Nhạc, tuy rằng vãn bị khí tức của Luyện Yêu hũ áp bách nhưng vẫn còn miễn cưỡng duy trì được.



Y Nhược mang theo ba người đi lên đỉnh núi Thương Sơn, nơi này hết thảy đều là tài nguyên thiên nhiên, thực vật chung quanh vì Tề Nhạc mà đều tản ra khí tức vui sướng.




Mỗi khi hắn đi tới địa phương có thực vật tươi tốt thì năng lượng trong cơ thể đều sẽ chấn động trở nên cường thịnh hơn.



Nhất là gân mạch cùng cốt cách, ở loại địa phương này được năng lượng tự nhiên tẩy lễ, sẽ không ngừng truyền đến cảm giác thoải mái dễ chịu. Mà bản thân Tề Nhạc cũng sẽ tản mát ra một ít khí tức năng lượng tự nhiên, ba người khác đều có loại cảm giác muốn tới gần hắn.



Khi Y Nhược mang theo ba người đi thẳng đến giữa sườn núi thì nàng mới ngừng lại, thực vật chung quanh vẫn rậm rạp, từ biểu hiện ra thấy, cũng không có bất kỳ nơi nào có thể ở được.




Y Nhược ra hiệu ba người Tề Nhạc ở chỗ này chờ trong chốc lát, một mình nàng đi tới phía trước vài bước. Trong miệng phát ra một loại âm tiết kỳ quái, thanh âm tuy rằng không lớn nhưng như là sợi tơ hướng chung quanh tán đi, phương hướng chủ yếu là sơn thể trước mặt.



Thời gian không dài, cảnh vật chung quanh đột nhiên đều bị bóp méo trong nháy mắt.



Một cái thanh âm hùng hậu từ sơn thể vang lên:



- Nàng đã đến rồi!



Y Nhược nói:



- Muội mang theo hắn đến rồi. Để cho chúng ta vào đi thôi.



Cảnh vật trước mặt vặn vẹo trở nên mãnh liệt, Y Nhược lui trở về bên cạnh ba người Tề Nhạc, cảnh vật chung quanh vặn vẹo chậm rãi vây quanh thân thể của bọn hắn, từ trong hơi thở năng lượng đặc thù này, Tề Nhạc cảm giác được đặc biệt thân thiết. So với cảm giác thân thiết lúc trước của hắn vừa mới nhìn thấy Y Nhược còn nhiều hơn một chút.



Hào quang lóe lên, trong mảnh hồng quang, thân thể bốn người chỗ giữa sườn núi Thương Sơn tiêu thất trong hư không. Tề Nhạc chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh đột nhiên biến đổi, đã tiến nhập một huyệt động hắc ám. Trong huyệt động vô cùng khô ráo, không khí cũng thoáng đãng như bên ngoài, chung quanh không có ánh sáng, Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc lúc này phát huy tác dụng chiếu sáng, năng lượng bốn màu biến ảo chiếu sáng huyệt động bên trong.