Lúc Tề Nhạc chuẩn bị bắt đầu lúc tu luyện, tinh thần lực hơi động một chút, cửa phòng của hắn mở ra, một đạo thân ảnh uyển chuyển lặng lẽ từ bên ngoài đi vào. Không cần dùng mắt nhìn, Tề Nhạc cũng biết tới là ai, dù sao, khí tức đó thật quá quen thuộc đối với hắn.
- Đình Đình, đã trễ như vậy, làm sao em còn không ngủ, chạy đến phòng anh làm gì?
Văn Đình vốn tưởng rằng Tề Nhạc đang tu luyện rồi, đột nhiên nghe được thanh âm của hắn lại càng hoảng sợ, nàng làm một cái thủ thế nói hắn đừng lên tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc.
- Tề Nhạc, anh có giận em không?
Văn Đình thấp giọng nói.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Sao anh lại phải giận em?
Văn Đình cúi đầu xuống, nói:
- Kỳ thật, anh cũng nên biết, em không phải là một người hay ghen. Nếu không, cũng sẽ không nguyện ý ở cùng với anh mặc dù biết anh đã có Như Nguyệt cùng Minh Minh. Nhưng mà không biết vì cái gì, từ khi đi vào thời đại này, em rất sợ, sợ anh sẽ bỏ em, cũng sợ chúng ta không cách nào quay trở về thời đại của mình. Anh biết không, hiện tại anh là chỗ dựa duy nhất của em. Em thật sự không hi vọng phải phân chia tình yêu của anh với người khác nữa.
Mượn ánh trăng bên ngoài, Tề Nhạc chứng kiến vành mắt của Văn Đình đã có chút ít đỏ lên. Hắn thương tiếc ôm nàng vào ngực mình, mỉm cười nói:
- Nha đầu ngốc, làm sao lại như vậy chứ? Anh vĩnh viễn yêu em không thay đổi. Đừng có nghĩ lung tung nữa, anh căn bản cũng không có tức giận.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Đàn ông các anh ngay cả cha của em cũng đều có tính đó, có một số hi vọng mình có ba vợ bốn nàng hầu. Chẳng lẽ em còn không biết sao? Trước kia em liền nghe người ta nói qua, nam nhân là động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ. Khi anh dùng nửa người dưới cứng nhất thì trong lòng mềm nhất, nửa người dưới mềm nhất thì trong lòng cứng rắn nhất. Vì thế, ở thời đại triều Minh, hoạn quan mới có thể được Hoàng Đế sử dụng để thành lập tổ chức giám sát quan viên Đông Xưởng, Tây Xưởng. Bởi vì phía dưới bọn hắn không cứng rắn, nên tâm rất ngoan độc.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đình Đình, em nghe từ đâu vậy, anh mà là người như thế sao?
Văn Đình trắng mắt liếc Tề Nhạc nói:
- Anh? Đương nhiên không phải.
Trên mặt Tề Nhạc vừa lộ ra vẻ tươi cười, chợt nghe Văn Đình thở mạnh tiếp lời nói:
- ...mới là lạ. Anh mà em còn không biết sao? Lần kia em chữa thương ở bên cạnh đường cái, anh còn có thể đi thực hiện cái Sa Mạc Phong Bạo gì gì đó. Tiếng rên rỉ của anh em cũng nghe thấy. Anh đừng quên, chúng ta là tâm ý tương thông đấy, lúc ấy anh có cảm giác gì, em tối thiểu cũng biết đại khái. Hừ, nói đàn ông các anh chỉ dùng phía dưới suy nghĩ đấy tuyệt đối là đúng.
- Cái này, Đình Đình. Có lẽ em nói là đúng, bất quá, theo khoa học nghiên cứu, so sánh cùng độ tuổi hai mươi của nam nhân và nữ nhân, nam nhân đối với phương diện kia gấp mười lần nữ nhân. Vì thế phương diện kia yêu cầu tự nhiên mạnh một ít. Hơn nữa, tình huống đó ngươi cũng biết. Lúc đó anh là bị ép mà, năng lực Thương Băng không kém, nàng phong bế kinh mạch của anh, anh liền không thể động đậy được. Vì thế, cũng chỉ có thể. . .
- Chỉ có thể hưởng thụ đúng hay không?
Văn Đình tức giận thè lưỡi nhìn Tề Nhạc:
- Kỳ thật, em căn bản là không muốn anh cả đời này chỉ có một mình em. Dù sao anh là Kỳ Lân, không phải là người bình thường. Nhưng mà em cũng rất sợ anh sẽ bởi vì những nữ nhân khác có thể cho anh niềm vui mà không thích em. Như Nguyệt cùng Minh Minh em không lo lắng, các nàng cũng không phải loại mỹ nhân sẽ mị hoặc anh. Nhưng mà chúng ta đang ở thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, em lại không thể không suy nghĩ nhiều một chút. Vạn nhất anh bị hồ ly tinh mê hoặc không theo chúng ta trở về thời đại kia thì ta phải làm như thế nào bây giờ.
Tề Nhạc buột miệng cười, nói:
- Hồ ly tinh? Vậy mà em cũng nghĩ ra, nếu nói hồ ly tinh thì em mới là tiểu hồ ly tinh ah! Đừng quên, trong cơ thể em còn có huyết mạch hồ ly đó.
Khuôn mặt Văn Đình đỏ lên nói:
- Em mặc kệ, như vậy đi, chỉ cần anh đáp ứng với em không hề động chân tình với bất kỳ nữ nhân nào ở thời đại này thì anh có thể lưu lại chủng loại cho người ta. Em cũng biết, đàn ông các anh ở phương diện này cần rất mạnh. Vì thế. . .
Tề Nhạc che miệng, không để cho mình cười ra tiếng. Hắn thật sự không thể tưởng được Văn Đình sẽ nói lời như vậy với mình.
- Cười cái gì cười. Rất buồn cười sao?
Văn Đình thẹn quá hóa giận dùng sức bấm một cái bên hông Tề Nhạc.
Tề Nhạc bị đau, vội vàng cố nén vui vẻ nói:
- Được được. Bất quá, em để cho anh đáp ứng yêu cầu em như thế nào đây? Em nhìn xem như thế này được không, lão bà đại nhân tôn kính, anh cam đoan với em, nữ nhân ở thời đại Viễn Cổ Cự Thú này chỉ có thể đạt được thân thể của anh, vĩnh viễn cũng không chiếm được linh hồn thuần khiết của anh. Như vậy có thể không?
- Phi. Anh đi chết đi, buồn nôn chết rồi, còn linh hồn thuần khiết nữa chứ.
Văn Đình cười đùa đánh Tề Nhạc:
- Anh không thể đứng đắn một chút được sao? Em nói thật cho anh biết, em không hi vọng vì quan hệ của em mà anh làm khổ chính mình.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra một quang mang giảo hoạt, truyền âm nói:
- Kỳ thật, em có cái biện pháp tốt, đã có thể không làm khổ mình, lại có thể cho anh phi thường hài lòng, chẳng những tinh thần vui sướng mà thân thể cũng... Sao hả?
Văn Đình sững sờ, nói:
- Anh có biện pháp như vậy sao? Nói nghe một chút.
Tề Nhạc không có hảo ý ôm sát thân thể mềm mại của Văn Đình, tiếp tục truyền âm nói:
- Nha đầu ngốc, này còn không đơn giản sao? Chỉ cần em tới thỏa mãn dục vọng của anh, vậy không thì không có bất cứ vấn đề gì rồi.
Khuôn mặt Văn Đình đỏ thẫm, nàng cười ha ha.
- Nhưng mà, nhưng mà Trát Cách Lỗ đại sư không phải đã nói, anh nhất định phải đồng thời cùng tứ nữ nhân mới có thể phát sinh loại quan hệ này sao? Em, em...
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đây chẳng qua là đại sư phỏng đoán mà thôi, cũng không phải là tuyệt đối. Chẳng lẽ em nhìn không ra, anh cùng Như Nguyệt đã sớm phát sinh qua quan hệ rồi, chúng ta cũng chẳng qua là 1 vs 1 mà thôi. Chuyện đó và thân thể nữ nhân có quan hệ trực tiếp. Em cùng Như Nguyệt cũng không phải nhân loại bình thường, anh nghĩ, có lẽ không có vấn đề gì đấy, thế nào, lão bà, hôm nay chúng ta động phòng thôi.
Văn Đình có chút bối rối nói:
- Không, không muốn, Tề Nhạc, em còn không có chuẩn bị cho tốt, em có chút sợ.
Cảm thụ được bàn tay lớn nóng rực của Tề Nhạc đã hướng chính mình tìm kiếm. Văn Đình lập tức có chút luống cuống, nàng muốn cự tuyệt, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại có vài phần chờ mong, chặt chẽ giữ tay của Tề Nhạc, khuôn mặt hồng như muốn nhỏ máu.
Tay của Tề Nhạc bị Văn Đình giữ chặt, miệng của hắn lại nhẹ hôn lên vành tai mềm mại của Văn Đình, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
- Đừng sợ, lão bà ngoan nghe lời, anh sẽ không làm hại em.