Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 483: Đọ sức không cùng cấp bậc (1)




- Nhưng mà, chúng ta trong thời đại này, ngay cả phương hướng còn không tìm được, thì sao có thể phát hiện ra tổng bộ Tộc Thổ chứ? Hiện tại chỉ có dựa vào Tộc Thổ Cao Sơn mới được. Cho nên anh mới đáp ứng Hi Thụy. Đồng thời, anh nhìn thấy được, Hi Thụy là tộc trưởng hợp cách, giúp hắn báo thù cũng không phải là chuyện gì xấu. Anh cũng rất chán ghét gia hỏa Lô U kia. Có lẽ hai em cũng nhìn ra, cự thú đồng bọn của hắn chính là hung thú a.



Văn Đình nói:



- Anh làm chủ đi, nếu anh cho rằng là như thế, em không có ý kiến.



Tuyết Nữ lườm Tề Nhạc một cái, dứt khoát nhắm mắt lại, hiển nhiên cũng không có ý kiến gì.



Trong thung lũng, rất nhiều tộc nhân đang bận rộn, có một số người đang xử lý dã thú vừa săn được, có người đang lấy nhánh cây và dây bện thành giỏ đựng trái cây, có người đang chất củi để làm đống lửa đốt tối nay. Còn có một ít người đang làm bó đuốc.



Hi Thụy cũng không có xuất hiện nữa, ngay cả Đồ Tiết cũng không quay về bộ lạc của mình. Mà người Tộc Thổ Cao Sơn rất bận rộn, công việc cứ tiếp tục cho tới khi màn đêm buông xuống mới dừng lại.



Lúc này, toàn bộ ba mươi sáu bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn đã đi tới mảnh đất trong trung tâm, Hi Thụy an bày các tộc nhân, bọn họ vây quanh đống lửa lửa, mỗi bộ lạc có rất nhiều củi chồng chất, ngay cả chính giữa mảnh đất này là một đống củi cao mười mét, đường kính đạt tới ba mươi mét. Hiển nhiên là đống lửa chủ.



Các đống lửa đã bắt đầu cháy lên, người của các bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn mang các loại đồ ăn của mình lên, bắt đầu làm chuẩn bị cuối cùng.



Thời điểm bọn người Hi Thụy đi tới mảnh đất trung tâm, cảnh đêm đã buông xuống, đống lửa của các bộ lạc đã cháy lên. Khi Hi Thụy xuất hiện, tiếng hoan hô vang lên thật lớn, hiển nhiên, những người dân Tộc Thổ Cao Sơn phi thường ủng hộ tộc trưởng của mình.



Sắc mặt Hi Thụy rất bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn đi tới đống lửa trung tâm rồi dừng lại, mà Đồ Tiết lúc này cũng quay về bộ lạc của mình. Mân Côi đi theo sau lưng Hi Thụy, lúc này, nàng đã thay đổi một bộ trang phục da báo, nhưng da báo thật sự ít tới đáng thương, có thể thấy được cặp đùi rất tròn, bộ ngực đầy đặn, bờ mông căng tròn. Có hơn phân nửa lõa lồ hiện ra ngoài. Hơn nữa nàng có dung nhan động lòng người, nhất thời làm những người trẻ tuổi của Tộc Thổ Cao Sơn hoan hô điên cuồng hơn.



Hi Thụy cất cao giọng nói:




- Tốt, năm nay là một mùa thu hoạch bội thu, người của ba mươi sáu bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta tăng lên rất nhiều. Đồng thời ít gặp phải cự thú tập kích. Mỗi năm có một lần Hỏa Tiết, đây là thời gian người Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta chúc mừng năm mới. Cũng là thời gian chúc mừng của cả Tộc Thổ, những chuyện khác tôi không nói nhiều. Bọn nhỏ, hãy dùng tiếng cười sung sướng của mình đón tiếp Hỏa Tiết vĩ đại, dùng chân thành của các ngươi cầu mong thiên thần che chở. Dùng tình cảm thiết tha nhất của các ngươi tìm kiếm người yêu thuộc về mình. Tôi, Hi Thụy, dùng thân phận tộc trưởng Tộc Thổ Cao Sơn, tuyên bố Hỏa Tiết bắt đầu.



Âm thanh này của hắn dùng năng lượng truyền đi, khuếch trương từng góc của thung lũng, truyền vào tai mỗi người dân Tộc Thổ Cao Sơn.



Vừa mới nói xong, tiếng hoan hô lập tức vang lên, Hi Thụy ném bó đuốc của mình vào đống củi trung tâm kia, hoa lửa bay lên, đống lửa này bắt đầu cháy. Các lão nhân của các bộ lạc, phụ nữ cùng bọn nhỏ đang ngồi vây quanh đống lửa. Có người đang ăn, có người đang chuẩn bị đồ ăn. Mà nam nữ Tộc Thổ Cao Sơn lúc này đang bắt đầu nhảy những điệu vũ đạo của bọn họ, nương theo tiếng hoan hô vang vọng, cả thung lũng náo nhiệt hơn trước. Trong tay mỗi người bọn họ cầm một bó đuốc, vui sướng kêu la và nhảy múa.



- Hỏa Tiết, cảm ơn ông trời đã ban cho chúng ta ngày lễ hội thế này. Có lửa, chúng ta mới có thể phát triển tới hôm nay.



Không biết Đồ Tiết đã đi tới bên cạnh Tề Nhạc lúc nào.




Những người chung quanh đang khiêu vũ, người Tộc Thổ lúc này đang điên cuồng lên, chuyện Tề Nhạc lo lắng đã xảy ra, không ít nữ hài Tộc Thổ đi tới mời Tề Nhạc cùng khiêu vũ với bọn họ, mà Tề Nhạc đã từng công khai chuyện Văn Đình cùng Tuyết Nữ là vợ của mình, cho nên không có thanh niên tới quấy rầy. Khá tốt, Tuyết Nữ kịp thời tản ra khí tức lạnh như băng, dọa chạy không ít nữ hài tử tới mời Tề Nhạc, nếu không. Chỉ sợ số đào hoa của Tề Nhạc tăng lên thật cao.



Tề Nhạc nói:



- Chừng nào thì bắt đầu?



Đương nhiên Đồ Tiết tự biết hắn đang nói cái gì, hạ giọng nói:



- Hoả tiết là ngày lễ chúc mừng năm mới. Chỉ sợ sẽ náo nhiệt một thời gian dài. Mà các chiến sĩ chuẩn bị tham gia tuyển chọn, lúc nào đống lửa trung tâm dập tắt, thì thời gian bắt đầu tuyển chọn, chính là thời điểm mọi người vui sướng nhất, đây mới là lúc cao trào.




Tề Nhạc mỉm cười, nói:



- Đồ Tiết đại ca, anh cũng đi chơi đi, nếu còn một thời gian nữa mới bắt đầu, tôi phải ăn ít đồ trước đã.



Thời gian hắn đi tới thời đại này không quá lâu, tuy thủ pháp nướng thịt của người Tộc Thổ Cao Sơn còn thô ráp một chút, nhưng mà, chất thịt dã thú thời đại này rất ngon, có lẽ nguyên nhân là không gặp cảnh ô nhiễm. Chỉ cần bôi lên trên một ít muối, có thể nướng ra hương vị vô cùng thơm ngon, Tề Nhạc đối với cách nướng thịt này lưu luyến không muốn về!



Thời điểm vui sướng nhất đã bắt đầu, hơn mười vạn người cùng hoan hô rất dễ lây lan niềm vui, ngay cả đám người Tề Nhạc cũng có cảm giác huyết mạch sôi trào, nhưng mà, Tề Nhạc cùng Văn Đình biểu hiện kích động rất đơn giản, chính là hóa kích động thành lượng ăn, bắt đầu gặm lấy thức ăn quanh đống lửa. Chỉ có Tuyết Nữ lẳng lặng ngồi bên cạnh bọn họ, không biết có phải là bị Tề Nhạc cùng Văn Đình ảnh hưởng hay không, Tuyết Nữ hiện tại, tuy vẫn chỉ ăn trái cây như trước, nhưng lượng ăn sơn với lúc Tề Nhạc cùng Văn Đình mới gặp nàng còn lớn hơn rất nhiều.



- Tại sao anh cũng chỉ biết ăn không vậy! Đi khiêu vũ với tôi được không?



Âm thanh thanh thúy vang lên bên tai Tề Nhạc. Hắn sững sờ một chút, lúc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Mân Côi chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, mà Tuyết Nữ vẫn phát ra khí tức lạnh như băng, dường như không ảnh hưởng tới nàng quá lớn.



Mặc dù Văn Đình không có nhìn qua Tề Nhạc, nhưng mà, Mân Côi vừa nói chuyện với hắn, Tề Nhạc lập tức cảm giác được khí tức của Văn Đình có chút không đúng, hắn cười khổ trong lòng, nhìn Mân Côi nói:



- Tôi có hứng thú với ăn hơn, Mân Côi tiểu thư xin mời nàng cứ tự tiện.



Đúng lúc này, lá cây đội trên đầu Văn Đình "trùng hợp" rơi xuống, để lộ gương mặt thanh tú và da thịt trắng nõn của nàng, Văn Đình nhìn qua, nhìn Mân Côi, Mân Côi vào lúc nhìn qua nàng. Sau một khắc, Mân Côi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi người Tề Nhạc.



Tuy các vì sao nguyện ý quay chung quanh vằng trăng, nhưng mà, nếu như chỉ là đom đóm, rời xa trăng sáng mới là lựa chọn tốt nhất, nếu không, hào quang yếu ớt của nó sẽ bị xem nhẹ.