Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 232: Văn Đình (1)




Tề Nhạc vừa xông vào đã nhìn thấy Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu ôm nhau, ánh mắt của hắn và Trương Thông Khiếu giống nhau, chính là cứng lại.



Hải Như Nguyệt có chút kinh hoảng từ trong ngực anh mình đứng thẳng lên, nước mắt trên mặt chưa kịp lau đi, đang nói chuyện thì người trong cuộc xuất hiện, làm cho nàng có chút bối rối.



- Anh, làm sao anh tới đây?



Tề Nhạc nhìn Hải Như Nguyệt, hắn không rõ tâm tình của mình là như thế nào, có chút gian nan nói:



- Túi tiền của tôi để quên trong quần áo lúc trước khi thay, tôi tìm cô để lấy chìa khóa xe. Thật sự xấu hổ, quấy rầy các vị. Các vị tiếp tục.



Vừa nói, hắn quay đầu đi ra ngoài.



Hải Như Nguyệt thất thần, Trương Thông Khiếu lại nhìn rõ nắm đấm của Tề Nhạc nắm chặt, thân thể kéo căng, giống như cố gắng khắc chế cái gì đó, hắn đi lên vài bước, ngăn trước mặt Tề Nhạc, nói:



- Tề tiên sinh, thỉnh anh không nên hiểu lầm, kỳ thật chúng ta không có gì.



- Tránh ra.



Tề Nhạc bình tĩnh nói ra hai chữ này, trong mắt của hắn có hàn quang lợi hại như phân cách tất cả ra chung quanh, Trương Thông Khiếu chỉ cảm thấy ngực của mình như bị cự chùy nện vào, vô ý thức lui ra phía sau, trong nội tâm hoảng sợ.



- Tề Nhạc, anh muốn làm gì?



Hải Như Nguyệt như mũi tên lao tới bên cạnh anh của mình, ân cần cầm chặt tay Trương Thông Khiếu, kiểm tra thân thể của hắn, chỉ sợ tinh thần lực của Tề Nhạc làm tổn thương anh mình.



Tề Nhạc có chút đùa cợt nhìn nàng.



- Không có gì, tâm tình của tôi không tốt lắm, không hy vọng có người ngăn cản đường đi của tôi. Nếu như lại có lần tiếp theo, tôi sẽ không biết mình làm cái gì đâu. Nhưng mà, anh đại khái có thể yên tâm, miệng của tôi rất nghiêm chỉnh, sẽ không nói ra ngoài.



Hắn quay người đi ra ngoài, đi thật nhanh, không có một tia lưu luyến.



Hải Như Nguyệt nhìn bóng lưng Tề Nhạc rời đi, thân thể có chút nhoáng một cái, đột nhiên tức giận trong mắt biến mất, quay đầu lại nhìn về phía Trương Thông Khiếu, nàng cười, cười vui vẻ.



Trương Thông Khiếu hỏi dò:



- Như Nguyệt, em có bị kích thích không. Nếu không, chúng ta đuổi theo giải thích rõ ràng đi.



Hải Như Nguyệt cười lắc đầu, nói:



- Anh à, anh không thấy bộ dáng ghen ghét của anh ta có chút đáng yêu sao? Có lẽ hỗn đản này đang ghen, nhưng mà, anh ta lại ghen vì em, em chưa từng nghĩ tới nha.



Trương Thông Khiếu giờ mới hiểu được, cười ha hả, nói:



- Thì ra là thế, tiểu tử này ghen vì em, đã nói lên trong lòng của Tề Nhạc có em. Nhưng mà, Như Nguyệt ah! Thời điểm vừa rồi anh xông tới trước mặt của anh ta, còn nữa, vì cái gì anh ta liếc anh, anh đã sinh ra cảm giác tuyệt vọng, em không nên nói đây là ảo giác của anh đấy.



Hải Như Nguyệt ngẩn người, cười khổ nói:




- Anh, có một số việc anh tốt nhất không nên biết mới tốt.



Trương Thông Khiếu mỉm cười, nói:



- Tốt, anh không hỏi, nhưng mà, hiện giờ anh đã hiểu vì sao em lại động tình với gia hỏa như vậy rồi. Xem ra, Như Nguyệt chúng ta lựa chọn cũng không sai lầm. Nếu tâm của em đã hướng về anh ta, như vậy, em nên hành động. Em gái à! Không nên luôn làm gương mặt lạnh lùng như thế, cho dù em rất xinh đẹp, luôn lạnh như băng sẽ dọa người ta chạy mất đấy.



Tiệm mì sợi.



- Này, tôi nói có phải anh có cừu oán với mì hay không thế.



Văn Đình vừa ăn thịt dê nướng nhìn qua sáu chén mì ở trước mặt của Tề Nhạc.



Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lập tức cúi đầu xuống tiếp tục ăn mì.



Văn Đình có chút buồn cười nói:



- Cho dù anh định thừa dịp mình không mang tiền mà ăn nhiều muốn tôi trả cũng không nói, nhưng mì sợi không có lỗi với anh nha. Tại sao anh nói quay về cầm túi tiền, túi tiền không có, nhưng anh biến thành không nói gì là sao?



Hai người đi tới đây, Tề Nhạc đã bắt đầu ăn, ăn đến bây giờ chưa nói câu nào.



Rốt cuộc tiêu diệt xong chén mì thứ bảy, Tề Nhạc cầm chai bia thứ tư uống cạn, nói:




- Biến tức giận thành thức ăn có được không. Đình Đình, cô thấy Trương phó tổng giám đốc thế nào?



Văn Đình lặng đi, nói:



- Không có ấn tượng gì, thời gian tôi tới tập đoàn không dài. Nhưng mà, cảm giác người này rất giỏi, chị Lam Nhã nói khả năng của anh ta rất mạnh, là trợ thủ đắc lực của Hải tổng, công ty có rất nhiều hạng mục do anh ta phụ trách.



Tề Nhạc vẫy vẫy đầu, nói:



- Tính toán, không nghĩ nữa. Nhưng tôi cảm giác công việc của mình lần này không dài.



Văn Đình nghi ngờ nói:



- Vì cái gì?



Tề Nhạc cười khổ nói:



- Tôi cái gì cũng không biết! Cô cảm thấy tôi có thể làm gì?



Văn Đình mỉm cười nói:



- Làm người phải có lòng tin nha, không có ai trời sinh cái gì đều biết, chỉ cần anh chịu học, sẽ thành công. Nhìn lên trên đi, anh có quan hệ rất sâu với Hải tổng, nếu không nàng cũng không chọn anh làm trợ lý đặc biệt.




Tề Nhạc tức giận nói:



- Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi. Có phải cô cảm thấy tôi tiến vào tập đoàn này là nhờ cạp váy mới được đúng không. Đúng vậy, tôi đúng là dựa vào quan hệ với Hải Như Nguyệt mà tiến vào, nhưng mà, chúng tôi chỉ là bạn bình thường. Tôi thấy, nàng và Trương phó tổng giám đốc kia là một đôi nha.



Văn Đình ngẩn người, nói:



- Hư hết rồi à! Tề Nhạc, có phải anh ăn dấm chua nhiều quá hay không?



- Tôi... , tính toán. Đình Đình, tôi thấy muốn quay về Phượng Nhã mà làm việc, ít nhất mỗi ngày có thể gặp cô còn vui vẻ hơn.



Văn Đình lắc đầu, nói:



- Anh là đại nam nhân, tốt nhất đừng có đến Phượng Nhã, cho dù bây giờ anh nghĩ thế chỉ sợ rất khó. Dù sao, anh đã là trợ lý đặc biệt của Hải tổng, nếu anh chạy đến Phượng Nhã, người trong công ty sẽ nghĩ thế nào?



Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn Văn Đình, trong lòng của hắn lúc này cũng có chút mờ mịt, ăn rất nhiều đồ ăn, hơn nữa rượu cồn gây tê, lúc trước ở văn phòng Hải Như Nguyệt nhìn thấy cảnh đó thật lâu không biến mất trong đầu.



- Ai, không sao cả, xem ra đành phải ở lại làm mễ trùng (*ăn rồi chờ chết). Dù sao bản thân tôi cũng không biết cái gì.



Văn Đình nhìn thời gian, nói:



- Không còn sớm, chúng ta trở về đi. Ân.



Đột nhiên nàng hừ nhẹ một cái, thân thể có chút nhoáng lên, gương mặt vốn trắng hồng, vừa muốn đứng lên, lại ngồi trở lại.



- Đình Đình, cô làm sao thế?



Tề Nhạc đã giật mình, vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Văn Đình ngồi xuống. Vừa tiếp cận Văn Đình, hắn cảm giác thân thể của nàng nóng lên, nhiệt độ này đã vượt qua nhiệt độ của con người rồi. Hắn vô ý thức đưa tay lên trán của Văn Đình, trán của Văn Đình nóng tới dọa người, mặt nàng đã ửng hồng, nhìn vào mắt của nàng có thể thấy được nàng rất thống khổ.



Văn Đình bắt tay Tề Nhạc, thấp giọng nói:



- Tôi, tôi không sao. Tôi đi trước, buổi chiều anh xin Lam Nhã cho tôi nghỉ nhé.



- Đình Đình, cô phát sốt rồi, tôi đưa cô vào bệnh viện. Đầu của cô nóng quá.



Tề Nhạc ân cần nói.



Văn Đình đẩy tay hắn ra, miễn cưỡng cười cười, nói:



- Anh tính tiền đi, tôi không sao, anh xin nghĩ giúp tôi là được rồi, tôi là bệnh cũ tái phát, không có sao. Tôi đi trước.



Nói xong, nàng kín đáo đưa cho Tề Nhạc một tờ một trăm đồng, đứng dậy, có chút tập tễnh đi ra ngoài cửa.