Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 2: Cục gạch phá võ thuật (2)




- Nghe nói mày biết võ thuật?



Tề Nhạc liếc mắt nhìn về phía Yến Tiểu Ất.



Yến Tiểu Ất ngạo nghễ nói:



- Đúng vậy, học qua vài năm, sư phụ tao chính là Bắc Thoái Vương nổi tiếng, như thế nào, muốn thử cước công của tao sao? Đánh nhau với một thằng lưu manh như mày, quả thực là làm bẩn giày của tao đấy.



Tề Nhạc rút tay ra khỏi túi sách, cười lạnh một tiếng, nói:



- Có câu nói không biết mày nghe nói qua chưa, gọi là "cục gạch phá võ thuật", hôm nay, tao sẽ cho mày biết vì sao hoa lại có màu hồng.



Vừa mới nói xong, hắn đã xông lên, tốc độ cực nhanh, cho dù Yến Tiểu Ất có luyện võ thuật cũng giật mình, lúc này, trong tay của Tề Nhạc cầm một cục gạch cực lớn, không ngờ vũ khí bí mật của hắn là cái này.



Dù sao Yến Tiểu Ất cũng đã từng luyện võ thuật, mắt thấy Tề Nhạc cầm cục gạch đang lao về phía của mình, hắn cũng không có kinh hoảng, dù sao, cục gạch cuối cùng không có uy hiếp lớn như dao bầu. Nhưng mà, với tư cách một nhân vật “anh chị” của xã hội, kinh nghiệm đánh nhau của Tề Nhạc cũng không phải Yến Tiểu Ất có thể so sánh, hắn vừa xông tới, cục gạch trong tay đã ném ra, lao thẳng vào đầu của Yến Tiểu Ất.



Vốn trận địa là đôi bên nghênh đón địch nhân, Yến Tiểu Ất lập tức rối loạn trận cước, hắn vốn tính toán đợi Tề Nhạc xông vào phạm vi công kích của mình, hắn sẽ đá ngang một cước, lại không nghĩ rằng Tề Nhạc lại dùng loại biện pháp này, vội vàng dùng cánh tay đón đỡ. Tuy hắn luyện qua võ thuật, nhưng không có đạt tới trình độ mình đồng da sắt, lực đạo cục gạch của Tề Nhạc không nhỏ, Yến Tiểu Ất kêu đau một tiếng, cánh tay đã bị nện trúng rồi.



Lúc này, Tề Nhạc vừa vặn lao tới trước người của hắn, một tay tiếp được cục gạch nện trúng tay của Yến Tiểu Ất bay ngược ra sau, xoay tròn đập xuống.



Động tác của Điền Thử rõ ràng chậm hơn lão đại của mình vài phần, trong tay cũng cầm một cục gạch lớn lao tới, trong miệng còn cao giọng hô khẩu hiệu:



- Khổng Tử viết: đả nhân dụng chuyên hồ, chiếu kiểm hồ, bất nghi loạn hồ; đã hồ, há có thể cho ngươi độc hồ, có bằng hữu cùng hồ với nhau, dùng sức hồ, sướng chết đi được; hồ bất trứ tái hồ, hồ trứ vãng tử lý hồ; hồ tử tức lạp đảo bất dụng tái hồ dã; bất tử giả nãi anh hùng dã! (*)



(*) Đánh người phải dùng gạch ném, thẳng mặt mà ném, không được ném lung tung; ném không trúng lại ném tiếp, ném đến chết thì thôi; ném chết rồi thì không cần ném nữa; người không chết chính là anh hùng!



Không biết Khổng Tử nếu như còn sống, nghe được câu này sẽ có phản ứng gì.




Động tác của Tề Nhạc so với Yến Tiểu Ất tưởng tượng còn nhanh hơn, cục gạch cứ như vậy nện lên đầu của Yến Tiểu Ất mạnh đến mức khiên cục gạch vỡ thành mấy mảnh, Yến Tiểu Ất rốt cục hiểu rõ câu nói hoa kia vì sao màu hồng, thân thể mềm nhũn, công phu bắc cước của hắn còn chưa kịp thi triển đã bị cục gạch của Tề Nhạc nện vỡ đầu, máu tươi từ đầu chảy xuôi rơi xuống.



Điền Thử vừa hô khẩu hiệu vừa xông tới phía trước, tuy động tác của hắn chậm một chút, nhưng cục gạch đập rất nghiêm túc, cứ nện vào người của Yến Tiểu Ất, cục gạch của Tề Nhạc vỡ nát, nhưng hắn còn có nắm đấm, có cơ hội hả giận làm sao bỏ qua được chứ? Cứ thế một béo một gầy, vung vẩy nắm đấm và cục gạch như mưa, đánh Yến Tiểu Ất kêu thảm thiết một hồi. May mắn hắn còn biết cuộn người bảo vệ thân thể của mình, hai tay bảo vệ đầu. Tuy Yến Tiểu Ất là bị chiêu số lưu manh của Tề Nhạc đánh không phản kháng được, nhưng không thể không nói, kinh nghiệm đánh nhau của Tề Nhạc phong phú hơn hắn rất nhiều.



Na Na hiển nhiên đã bị một màn này dọa phát ngốc, đúng lúc này, không biết là có nữ sinh nào đó trong trường học đi ra, hét lên:



- Giết người rồi.




Tề Nhạc cùng Điền Thử đang đập đã ghiền, đột nhiên nghe tiếng thét cao ngất này, hai người lập tức giật mình, lúc trước bị cảm giác huyết nhục sôi trào nên không quan tâm, lại nhìn Yến Tiểu Ất lúc này, chỉ thấy đầu của hắn có máu tươi chảy cuồn cuộn, áo thể thao hàng hiệu của hắn bị máu và đất nhuộm đỏ lên, tuy thân thể đang run rẩy, nhưng không có một chút năng lực phản kháng. Nghĩ đến tới hai chữ giết người, Tề Nhạc cùng Điền Thử không khỏi liếc nhau, đồng thời dừng tay lại. Tuy bọn họ là tiểu lưu manh ở bên ngoài có thói quen hoành hành, nhưng nếu nói tới giết người thật sự, bọn họ vạn lần không bao giờ nghĩ tới.



- Lão, lão đại, chúng ta làm sao bây giờ? Thằng nhóc này sẽ không chết thật chứ.



Điền Thử mở to đôi mắt nhỏ, vô cùng kinh hoảng nói ra.



- Làm sao bây giờ hả? Không vấn đề gì, đánh thì đánh rồi, có việc gì một mình tao gánh chịu.



Tề Nhạc có kinh nghiệm đánh nhau vô cùng phong phú, nơi này là cửa trường học, chỉ sợ bảo vệ của trường học sẽ nhanh chóng chạy tới, hắn không có chút do dự, cởi quần của Yến Tiểu Ất ra, sau đó dụng lực quấn quanh đỉnh đầu của hắn. Lúc này đã đánh đầu chảy toang máu nên hắn “làm ơn làm phước” băng bó dùm đối phương. Tuy nhiên khi cởi quần dài Yến Tiểu Ất hắn liền nhìn thấy Yến Tiểu Ất còn mặc cái quần lót màu đỏ, nhìn thấy hạ thân của hắn có một cục thịt nổi lên, Tề Nhạc dùng sức đạp mạnh một cước (Thôi xong thằng bé), làm cho thân thể của Yến Tiểu Ất run lên kịch liệt.



- Chúng ta đi.



Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn qua bộ ngực đầy đặn của Na Na một cái, cùng Điền Thử lập tức chạy trối chết. Tề Nhạc chưa từng nghĩ tới sẽ bảo nữ nhân Na Na này quay lại, nữ nhân này đã cho hắn nhìn thấy rõ chân diện mục của mình, giống như xe ta-xi vậy, chỉ cần trả tiền xe xong thì đường ai nấy đi, cần gì lưu luyến? Hôm nay tìm Yến Tiểu Ất, chỉ vì xả một ngụm ác khí mà thôi. Chỉ có điều, vừa nghĩ, hắn còn hoài niệm những bộ vị thần bí của Na Na. Với tư cách một tiểu lưu manh, ít nhất tưởng tượng và kinh nghiệm trong chuyện này rất phong phú, Tề Nhạc rất có tiềm chất trong chuyện này.



Tề Nhạc cùng Điền Thử chạy rất nhanh, không lâu sau, hai người đã chạy ra khỏi phạm vi của trường học, dừng lại trong một góc không người, sắc mặt của Tề Nhạc hòa hoãn rất nhiều, cũng nhiều hơn mấy phần mờ mịt, tuy đã không còn tức giận, nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác vui vẻ gì, trong nội tâm ngược lại cảm thấy đau đớn âm ỉ. Dù sao, Na Na là mối tình đầu của hắn a! Tuy giữa hai người chưa từng phát sinh quan hệ thực chất gì đó, nhưng trong nội tâm của Tề Nhạc, cảm giác đẹp đẽ của mối tình đầu bị phá hư hoàn toàn rồi.