Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 199: Thực lực Tề Nhạc cường hãn (2)




Tề Nhạc lay động tay trái, chuyển động ngón tay, một đạo thiểm điện màu tím hiện ra, tia chớp hình thành công kích đường vòng cung, vượt qua dây leo quấn quanh tay phải, trực tiếp công kích vào sợi dây leo khác.



Thân thể Trầm Trác phía dưới chân động, đùi phải run rẩy kịch liệt một chút, thiểm điện màu tím lan tới chân của hắn, kích thích thân thể Trầm Trác run rẩy một hồi, nhưng dây leo quấn chặt lấy cánh tay phải Tề Nhạc không có buông lỏng. Trầm Trác khẽ quát một tiếng, đột nhiên làn da của hắn biến đổi màu sắc, biến thành màu sắc khô héo, giống như thân thể của hắn nhanh chóng già yếu. Đồng thời tinh quang trong mắt bắn lóe lên, nhìn qua Tề Nhạc bị quấn chặt trên không trung, nói:



- Lôi Kỳ Lân, lại là Lôi Kỳ Lân hiếm thấy. Đáng tiếc, lôi điện không thông qua gỗ khô, Mộc Khô Thuật của tôi bỏ qua năng lượng, nhất là năng lượng lôi điện.



Dây leo buộc chặc, khiến cho cốt cách toàn thân của Tề Nhạc phát ra âm thanh rắc rắc, trong mắt Tề Nhạc có hào quang màu bạc yêu dị lóe lên.



- Trầm gia chủ, dây leo ngài sử dụng hình như không phải Thực Vật Hệ dị năng a. Nếu không, công kích của tôi không có khả năng ảnh hưởng tới ngài.



Trầm Trác lạnh nhạt nói:



- Có thể nói như vậy. Tôi cũng không phải Thực Vật Hệ dị năng, mà trong bí kỹ Kinh Thành Trầm gia. Dùng hạt giống đặc thù cắm vào thân thể, dùng máu huyết và năng lượng bản thân nuôi trồng, khiến nó biến thành một bộ phận thân thể, theo thời gian gia tăng, tôi sẽ có khả năng điều động Quỷ Vương Đằng. Độ cứng cỏi của nó ngay cả thần binh cũng khó làm đứt. Kỳ Lân, anh bây giờ nên nhân thua đi. Còn ai bị Quỷ Vương Đằng của tôi quấn chặt mà có thể thoát ra được. Chỉ cần tôi nguyện ý, chỉ cần Quỷ Vương Đằng co rút lại, thân thể của anh hóa thành bãi máu đấy.



Tề Nhạc bĩu môi, nói:



- Thật là như thế sao? Dùng thân dưỡng thực vật, loại phương pháp này đúng là có vài phần kỳ lạ. Nhưng mà, tôi chí ít có hai chủng phương pháp có thể thoát ra khỏi dây leo này.



Trầm Trác cười lạnh một tiếng, nói:



- Ít tranh cường miệng lưỡi làm gì, tuy anh là Lôi Kỳ Lân hiếm thấy, nhưng tôi hiện giờ không thây anh có năng lực gì để thoát ra cả.



Hào quang màu bạc trong mắt Tề Nhạc chiếu sáng rực rỡ.




- Tốt, hiện giờ tôi sẽ cho ngài xem. Nếu như hiện giờ tôi trực tiếp thoát ra, có lẽ ngài cho rằng tôi mưu lợi, vậy thì tốt, tôi trực tiếp chọi cứng nhé?



Câu nói sau cùng có ngạo khí xuất hiện, màu bạc trong mắt hắn tăng vọt, hắn hét lớn một tiếng.



- Kỳ Lân Xích.



Oanh ——



Ánh lửa phong lên không trung, năng lượng hỏa thuộc tính khổng lồ, lập tức tràn ngập trong không khí, Tề Nhạc trên không trung có biến hóa, đôi mắt màu bạc, tóc dài màu đen vẫn như trước, nhưng mà, trên người của hắn có áo giáp lửa bao phủ, áo giáp này cực kỳ dày đặc, chính là trọng giáp, mặc vào thân thể cao hơn một mét chín của Tề Nhạc, giống như biến thân thể của hắn thành to lớn hơn.



Từ Chí Viễn lên tiếng kinh hô. (Tác giả đổi giọng tên Từ Thành Viễn thành Từ Chí Viễn)




- Kỳ Lân chân hỏa.



Bất kỳ thực vật nào cũng sợ lửa, mà Kỳ Lân chân hỏa chính là cực phẩm trong các loại lửa, lúc trước, cho dù tu vi Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà gần tới vạn năm, trong nháy mắt Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân Xích cũng không có biện pháp nào, mà thực lực Trầm Trác đương nhiên kém hơn Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà cực lớn.



Trầm Trác kêu thảm một tiếng, lúc Kỳ Lân Xích xuất hiện, hai sợi dây leo nhanh chóng co rút lại, ngay cả như vậy, lúc dây leo tiếp xúc, hai cây dây leo vẫn bị cháy đen mấy đoạn.



Thân thể Tề Nhạc từ trên cao bảy tám mét rơi xuống, sắc mặt của hắn khó coi.



- Đau chết mà! Lão tử hận nhất chính là người khác ném mình lên không trung, Trầm gia chủ, tôi bắt đầu phản kích đây.




Vừa mới nói xong, thân thể của hắn giống như con báo lao tới phía trước. Nắm tay phải trở thành công kích chủ yếu, một quyền tiếp một quyền đánh về phía Trầm Trác.



Tiết tấu của Trầm Trác hiển nhiên bị Tề Nhạc quấy rầy, lúc né tránh công kích của Tề Nhạc, đùi phải của hắn mắt linh. Lửa từ Kỳ Lân Xích làm hắn cực kỳ không khỏe, cái gọi là hỏa khắc mộc, năng lượng hỏa là thứ hắn ghét nhất. Cũng chính bởi vì như thế, cho nên trong bốn đại gia tộc, quan hệ giữa Trầm gia cùng Từ gia là không tốt.



Chu Thiên Lộc cùng Lạc Trường Tín liếc nhau, hai người đều nhìn ra hoảng sợ trong mắt đối phương, từ kinh nghiệm lưu truyền của gia tộc bọn họ, chưa bao giờ có Kỳ Lân nào có thể khiến một gia chủ không có lực hoàn thủ. Lạc Trường Tín có chút khô khan nói:



- Kỳ Lân lôi, hỏa song thuộc tính, hai chủng thuộc tính lôi, hỏa này cơ hồ khắc chế toàn bộ năng lực của bốn đại gia tộc chúng ta.



Hỏa khắc mộc, Lôi khắc kim, kim loại là vật phẩm dẫn điện tốt nhất, Chu Thiên Lộc cũng biết mình không co khả năng ngăn cản năng lượng công kích lôi thuộc tính, tuy hắn không sờ rõ năng lực của Tề Nhạc tới trình độ nào, hỏa thêm lôi chống lại Từ gia sẽ không lỗ lả gì, về phần hỏa bị thủy khắc (*hai thuộc tính này khắc lẫn nhau, thuộc tính nào mạnh hơn sẽ khắc ngược lại thuộc tính kia), gặp được lôi điện, trừ phi là nước tinh khiết không có tạp chất, nếu không cũng dẫn điện.



Trầm Trác lúc này ăn thiệt thòi nhỏ, quần áo trên người của hắn bị cháy đen, bởi vì hỏa khắc mộc, cho nên hào quang hộ thể mộc thuộc tính chẳng làm được gì.



Mi tâm của Kỳ Lân không biết lúc nào xuất hiện ký hiệu hình thoi màu đỏ, mà màu bạc trong mắt chỉ tăng không giảm.



Trầm Trác hét lớn một tiếng, hai tay hợp lại ở trước ngực, sau đó ngăn cản cú đấm mạnh của Tề Nhạc, hào quang trong mát tỏa sáng, hai đạo kim quang bắn ra ngoài, giống như hai mũi tên nhọn bắn vào trong mắt của Tề Nhạc. Trong tình huống xấu thế này, rốt cuộc hắn phải dùng tới tinh thần công kích mà hắn không am hiểu nhất.



Tề Nhạc cũng không phải lần đầu tiên gặp tinh thần công kích, nhưng mà, lúc này lại bất đồng, kim quang kia căn bản không cách nào tránh né, cho dù chân của hắn sử dụng Kỳ Lân Du không ngừng biến hóa phương vị, nhưng kim quang vẫn chui vào trong mắt của hắn.



Tinh thần lực công kích luôn luôn là dị năng bá đạo nhất, chỉ cần không thể đả thương địch thủ, thì sẽ tự tổn thương mình. Bởi vậy, sau khi Trầm Trác sử dung tinh thần công kích với Tề Nhạc, thân thể hai người đình trệ một lát. Kỳ lân Xích trên người Tề Nhạc vì tinh thần của hắn bị ảnh hưởng mà biến mất. Mà Trầm Trác cũng vì ngăn cản một quyền bá đạo của hắn mà lui về phía sau hơn mười bước, trong miệng liên tục thở hổn hển, hiển nhiên ăn thiệt thòi không nhỏ.



Tề Nhạc lúc này cảm thụ phi thường quái dị, không có thống khổ, ảo giác trong đầu không ngừng xuất hiện, trí nhớ khi còn bé, mãi cho đến đoạn mình là lưu manh, côn đồ, càng về sau chuyển thành đủ loại chuyện liên quan với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Tất cả không ngừng hiện ra trong đầu, hắn không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cảm giác đau đớn từ đầu truyền tới. Toàn thân run rẩy kịch liệt, ngay cả tức giận cũng không kịp, cũng đã ngã nhào xuống đất.