Nhìn qua buồn bã trong mắt Vũ Mâu và Tề Nhạc chỉ nói một câu:
- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.
(* Trời đất dài lâu cũng có lúc hết, hận này dằng dặc không thủa nào cùng)
Tia chớp màu vàng sáng lên, một mảnh bích lục sắc quang mang không biết lúc nào đã xuất hiện tại giữa không trung, sau một khắc, màu vàng tia chớp trực tiếp dung nhập đến cái kia phiến bích lục bên trong, thoáng qua biến mất.
Vũ Mâu thất thần đứng ở nơi đó, hai hàng nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, thì thào nhớ kỹ câu nói của Tề Nhạc lưu cho nàng.
- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ. Câu này anh lưu cho tôi sao? Có lẽ, đây là những gì tôi phải nhận...
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chậm rãi quay người rời đi, không có người nào nhìn qua Vũ Mâu, cũng không có ai sinh ra cảm giác đồng tình với nàng. Trong mắt bọn họ Vũ Mâu không đáng đồng tình.
...
Bầu trời xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trời tươi đẹp mang đến cảm giác ấm áp vô hạn. Không khí tươi mát làm Tề Nhạc dễ chịu. Tề Nhạc thật lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác sảng khoái thế này.
Ngẩng đầu nhìn qua ánh mặt trời chói chang, hắn nhìn thật lâu không rời mắt.
- Thì ra ánh mặt trời ấm áp lại trân quý như vậy. Chỉ có thời điểm nó mất đi mới biết được nó lại trọng yếu như thế. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang thời đại đó quay trở lại. Không thể để bóng tối che khuất địa cầu được.
Hoàn cảnh thời kỳ viễn cổ cự thú vẫn mê người như trước, nhất là không còn tràn ngập bóng tối nữa, ngay cả Tề Nhạc cũng cảm thấy si mê, tuy hắn hiện tại hoàn toàn có thể sáng tạo ra không gian như vậy. Nhưng mà sáng tạo ra và khí tức của hiện thực làm sao giống nhau? Chuyện này chính là cảm giác a.
Năng lượng khổng lồ lặng yên lóe lên, trên mặt Tề Nhạc toát ra một nụ cười vui vẻ, thân hình tung bay, trong chớp mắt hắn đã đi tới một nơi khác, không gian đối với hắn mà nói đã không còn là chướng ngại.
Nước sông thanh tịnh chảy về một hướng, thậm chí trên bờ sông có người của tộc Thổ đang chơi đùa dưới nước, bộ dáng yên bình vui sướng, nhìn qua bọn họ đột nhiên Tề Nhạc nhớ tới lão Ngưu, dù sao lão Ngưu vãn làm một chuyện tốt, Xi Vưu triệt để xong đời thì tộc Cửu Lê quần long vô thủ, không bao giờ còn khả năng tạo thành phiền phức với loài người được nữa. Đồng thời không có Ngưu Ma Vương thì thần thú sớm muộn gì cũng hủy diệt hung thú, thời kỳ viễn cổ cự thứ lại tiến vào trạng thái cân đối.
Nước Thanh Hà vẫn xanh tươi như trước, Tề Nhạc trực tiếp nhảy vào trong đó, không có một tia nước nào rung động, thậm chí ngay cả tộc nhân tộc Thổ ở xa xa cũng không phát hiện ra hắn.
Nước sông lạnh buốt mang cho Tề Nhạc cảm giác kỳ diệu giống như thân thể của hắn hòa tan vậy. Lực cản của nước đương nhiên không thể tạo thành chướng ngại gì cho hắn được, hắn nhanh chóng tìm được lối vào kia. Thời điểm hắn cảm nhận được năng lượng chấn động thì sắc mặt Tề Nhạc lập tức biến hóa, bởi vì hắn giật mình phát hiện lối đi này tùy thời có khả năng bị nghiền nát.
Không chút do dự khí tức năng lượng khổng lồ lập tức tiến vào trong, sau một khắc thân thể của hắn đã cưỡng ép đi vào lối đi kia.
Màu xám trắng, lần nữa nhìn thấy màu xám trắng của Hiên Viên mộ thì Tề Nhạc có cảm giác thống khổ không cách nào hô hấp được. Không có kiếm hồn tồn tại thì không có săc thái sinh cơ. Sau một khắc thân thể của hắn đã đi lên bình đài của Hoàng Đế.
Lúc này đây Hoàng Đế không có biến mất, hắn chính ở chỗ này, chỉ có điều Hoàng Đế lúc này toàn thân cao thấp đã bị màu xám trắng bao phủ, gương mặt anh tuấn trở nên già nua phục trên mặt đất, thậm chí chỉ còn lại một tia khí tức cuối cùng.
- Sư phụ.
Tề Nhạc quát to một tiếng, thần lực khổng lồ ùa tới bao trùm thân thể của Hoàng Đế, trong thời khắc cuối cùng cưỡng ép đưa thần thức tiến vào trong, khí tức thần thánh nhu hòa bao phủ thân thể của Hoàng Đế, chèo chống thân thể của hắn khiến cho hắn không đến mức lập tức tiêu tán.
- Sư phụ, sư phụ ngài như thế nào? Rốt cuộc ngài là...
Tề Nhạc lo lắng hô hoán Hoàng Đế. Nước mắt trong lúc vô tình chảy xuống. Đối với hắn mà nói Hoàng Đế không chỉ là sư phụ đơn giản như vậy. Hoàng Đế chính là tổ tiên của hắn! Tề Nhạc đối với hắn thủy có tình cảm đặc thù tồn tại. Một loại tình cảm không cách nào hình dung.
Hoàng Đế được năng lượng của Tề Nhạc ủng hộ nên chậm rãi mở hai mắt già nua ra, gương mặt bị khe rãnh phủ kín không còn chút sinh cơ nào.
- Ah! Tề Nhạc, anh đã trở về. Rốt cuộc cũng đã trở về.
Không có nửa cầu trách cứ, trong mắt Hoàng Đế tràn ngập thần sắc vui sướng.
- Sư phụ, ngài như thế nào? Ngài đây là...
Tề Nhạc nghẹn ngào hỏi.
Hoàng Đế nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Yên tâm đi ta không sao. Ngay cả Hiên Viên kiếm cũng không tồn tại thì ta sống làm gì? Hiên Viên hồn vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta. Lúc trước hắn trợ giúp nhân loại quật khởi mà lúc này chính là hắn cứu nhân loại, trước khi chết còn đem năng lượng cuối cùng truyền cho ta, hơn nữa Hiên Viên kiếm đã ra đi thì ta cũng nên đi.
Nghe Hoàng Đế nói thì Tề Nhạc lập tức cảm giác được như sấm sét giữa trời quang, nước mắt không bị khống chế không ngừng rơi xuống, Hiên Viên hồn đã chết rồi, vĩnh viễn biến mất, điều này sao có thể? Tại sao lại như vậy, chính mình vẫn chậm một bước rồi, cảm giác thống khổ mãnh liệt ăn mòn tâm linh của hắn. Từ khi hắn bị Vũ Mâu lừa gạt thì đây là lần đầu tiên hắn thống khổ như vậy, trái tim không ngừng co rút và năng lượng trong người dao động kịch liệt.
- Sư phụ, Hiên Viên đại ca còn có cơ hội phục sinh hay không? Cho dù là một chút cơ hội con cũng không buông tha.
Hoàng Đế mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Tâm tình của anh biến hóa rồi, ta có thể cảm giác được anh không còn là Tề Nhạc trước kia. Tuy Hiên Viên đã đi nhưng không phải có Hiên Viên mới trọng sinh rồi sao? Có lẽ anh cũng không biết Hiên Viên hồn là trong thập đại thần khí là một hồn phách không phải của thần linh biến thành. Hắn là linh hồn sáng thế được thiên địa linh khí ngưng tụ mà thành.
- Tuy ý thức của hắn biến mất nhưng mà tinh thần lạc ấn vĩnh viễn ở trong Hiên Viên kiếm, hài tử, không nên khổ sở. Đi thôi, đi khôi phục Hiên Viên kiếm đi, ta tin tưởng anh nhất định có thể thành công, vào thời điểm Hiên Viên kiếm đúc lại lần nữa thì anh sẽ cảm giác được sự tồn tại của hắn, cảm giác được tinh thần của hắn.
Tề Nhạc sững sờ một chút, nhìn qua Hoàng Đế trong ngực thì thần sắc biến thành ngây ngốc, ánh mắt chậm rãi nhìn lên trên cầu thang, nhìn qua khối cự thạch khổng lồ kia, năng lượng chấn động khổng lồ của Hiên Viên kiếm lúc trước biến mất hoàn toàn. Ôm Hoàng Đế chậm rãi đứng lên kiên định đi từng bước lên đỉnh cầu thang.
Năng lượng không ngừng lưu chuyển đem sinh mệnh lực của Hoàng Đế ngăn chậm lại, tuy vẫn trôi qua nhưng lại chậm hơn rất nhiều, sinh mệnh lực chính là linh hồn lực, nhưng mà lúc hắn ở trong lồng ngực của Tề Nhạc thì khí tức năng lượng trôi qua của hắn đã bị Tề Nhạc ngưng tụ cùng một chỗ không tiêu tán, cho nên hắn vẫn bảo tồn một tia khí tức cuối cùng.