Cơ Trường Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười khổ một tiếng, nói:
- Đúng, kỳ thật có rất nhiều thứ trong truyền thuyết là có tồn tại. Không chỉ ở phương tây mà, phương đông chúng ta cũng có những thứ này. Cho nên hiện tại toàn bộ thế giới đều lâm vào trong khủng hoảng. Đơn giản mà nói trong Thái Dương Hệ có rất nhiều vị diện khác nhau, mà những vị diện này có chính nghĩa và tà ác. Nhưng mà những vị diện này không dễ dàng hiện ra trên địa cầu, địa cầu chính là trung tâm của các vị diện trong Thái Dương Hệ. Nhưng mà những vị diện này có thông đạo kết nối với địa cầu, chỉ có điều những thông đạo này bị phong ấn lại rồi. Lúc này đây Cửu Tinh Liên Châu xuất hiện đã làm phong ấn của thông đạo từ vị diện tà ác đi địa cầu mở ra, cho nên lúc này Địa Ngục và Minh giới mới hàng lâm Nước Mỹ và Đức. Bọn chính chính là hai vị diện tà ác cường đại nhất. Mục đích của chúng là thống trị địa cầu, sau đó duy trì bóng tối vĩnh viễn trên địa cầu. Chỉ cần địa cầu của chúng ta tràn ngập khí tức tà ác thì tà ác sẽ phủ xuống. Tình huống Cửu Tinh Liên Châu cứ duy trì như vậy thì nhân loại phải thừa nhận tai nạn cực lớn, chỉ sợ cũng không kém gì tiểu hành tinh va chạm đâu.
- Địa Ngục? Minh giới?
Sắc mặt Cơ Trường Minh thượng tướng phi thường khó coi.
- Tề Nhạc, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Có nên đi trợ giúp các quốc gia phương tây không? Tổ chim bị phá há còn trứng lành, nếu phương tây xong đời thì chúng ta cũng chịu uy hiếp cực lớn. Không bằng hiện giờ đi giúp bọn họ.
Tề Nhạc chậm rãi gật gật đầu, nói:
- Ngài nói đúng, con cũng cân nhắc như vậy. Nhưng mà hiện giờ nội tâm của con rất nghi hoặc. Các vị diện tà ác xuất hiện ở phương tây thì có thể xuất hiện ở phương đông không? Nếu vị diện tà ác xuất hiện ở phương đông thì sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thất cho quốc gia?
Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy thì sắc mặt Cơ Trường Minh lập tức biến đổi. Đây tuyệt đối là chuyện hắn không muốn nhìn, cũng là vấn đề quốc gia lo lắng nhất.
- Chúng ta bây giờ phải làm gì? Nếu như quốc gia của chúng ta xuất động đại quân thì không rõ sinh vật tà ác có công kích hay không, tổn thất của quốc gia chúng ta rất lớn. Phải biết rằng nhân khẩu của quốc gia chúng ta là nhiều nhất thế giới đấy. Bất luận là Đức hay là Nước Mỹ xuất hiện tình huống gì thì xuất hiện trên quốc gia của chúng ta, như vậy sẽ tạo thành tổn thất không cách nào vãn hồi!
Trong lúc nhất thời Cơ Trường Minh cũng lâm vào trong bối rối, từ khi trở thành thượng tướng thì đây là lần đầu tiên hắn lâm vào khủng hoảng, nếu như không phải bên cạnh có Tề Nhạc là cột chống trời thì chỉ sợ hắn đã lập tức đi lên quân ủy báo cáo rồi.
Tề Nhạc rất tỉnh táo, gương mặt của hắn yên lặng như nước giếng, hào quang trong mắt chớp động liên tục, nói:
- Bác, ngài không cần gấp. Ngài tin con không?
Cơ Trường Minh lập tức gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên tin rồi. Có lẽ chính anh còn không biết, anh bây giờ là vũ khí bí mật của quốc gia đấy. Trở thành tồn tại uy hiếp các quốc gia phương tây. Anh nói đi, ý kiến của anh nhất định sẽ được coi trọng.
Trong nội tâm Tề Nhạc ấm áp, quốc gia khẳng định coi trọng thì hắn biết rõ, nhưng nghe được lời này thì cảm thấy tất cả không uổng phí, hào quang trong mắt lạnh lẽo, trầm ổn nói:
- Vậy bây giờ cứ như vậy. Lực lượng các đại quân khu tập kết lại, tùy thời chuẩn bị ứng phó biến hóa có thể xuất hiện. Nhưng mà đình chỉ viện trợ phương tây.
- À? Thật sự không viện trợ bọn họ sao? Nhưng mà làm như vậy thì có khả năng bọn họ xong đời thì tới lượt chúng ta đấy! Tề Nhạc, anh phải hiểu được chuyện cây đổ bầy khỉ tan...
Tề Nhạc mỉm cười gật đầu, nói:
- Đương nhiên con hiểu, ngài yên tâm đi. Con cũng không đem binh lực và vận mệnh quốc gia ra quyết định tùy tiện, sở dĩ tôi nói như vậy là vì tôi biết cho quân đội đi qua phương tây đối với bọn họ mà nói trợ giúp phi thường có hạn, nhưng lại dễ dàng tạo thành tình huống thương vong cực lớn. Đã như vậy thì cần gì bảo người ta đi chịu chết chứ? Thẳng thắn nói cho ngài biết muốn đối phó hai trận doanh tà ác Địa Ngục và Minh giới này cần cũng không phải lực lượng khoa học kỹ thuật và chiến thuật biển người, mà là cường giả, cường giả chân chính. Quân đội thì không cần. Quân nhân của chúng ta có thể chống lại sinh vật tà ác chỉ có thành viên Viêm Hoàng Hồn. Hơn nữa tác dụng cũng không quá lớn. Đã như vầy thì không bằng để cho con đi, quân đội thì phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị ứng phó những biến hóa tùy thời xuất hiện ở quốc gia chúng ta. Đồng thời con lát nữa sẽ nói phương thức liên lạc cho ngài nghe, ngài liên lạc với bọn họ một chút, nói cho bọn họ biết là con nói, bảo bốn đại gia tộc tập trung lực lượng một khi phương đông có việc thì bọn họ phải đứng ở tuyến đầu chống lại địch nhân. Bất luận xuất hiện là vị diện tà ác gì thì bọn họ cũng phải kiên trì tới lúc con quay về. Chỉ có như vậy thì thời điểm xuất hiện biến hóa mới có thể giảm tổn thất xuống thấp nhất.
- Tề Nhạc. Ý của của anh là, anh muốn đi...
Trong nội tâm Cơ Trường Minh cả kinh, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Tề Nhạc thì nội tâm của hắn có cảm giác tôn kính.
Tề Nhạc mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Đúng, con phải đi, bởi vì con phải đi. Con có thể không quản giáo đình cùng thủ hộ giả Hy Lạp chết sống ra sao, nhưng mà dân chúng bình dân của phương tây là vô tội. Hơn nữa như lời ngài đã nói, nếu như không chấm dứt chiến đấu ở phương tây thì một khi lan tràn đến phương đông của chúng ta thì sẽ tạo thành sinh linh đồ thán. Là người thì phải ích kỷ, con cũng vậy, cho nên con nhất định phải chấm dứt chiến đấu ở phương tây. Ngài nên đem lời con nói báo cáo lên đi. Con phải xuất phát trợ giúp phương tây. Lực lượng quốc gia thì không cần động, con nghĩ có quân đoàn Sinh Tiếu chúng con phụ trợ thì đó là trợ giúp lớn nhất cho phương tây rồi.
Cơ Trường Minh gật gật đầu, nói:
- Tốt, ta sẽ báo cáo chuyện này cho cấp trên. Nhưng mà anh phải đi phương tây thì nhất định cẩn thận, dù sao cũng là thế hệ tà ác.
Tề Nhạc tự tin cười cười, nói:
- Bác, ah, không, kỳ thật phải gọi là nhạc phụ mới đúng, ngài yên tâm đi. Con đã giao thủ với bọn chúng rồi, bọn chúng muốn tiêu diệt con cũng không phải dễ dàng như vậy. Sau khi chuyện này chấm dứt thì tôi phải hướng ngài cầu hôn Minh Minh rồi. Đến lúc đó ngài không nên cự tuyệt con rể này mới tốt!
Cơ Trường Minh tức giận nhìn Tề Nhạc, nói:
- Tiểu tử anh đấy, bây giờ còn nói mấy thứ này, có đáp ứng hay không chờ anh trở về thì nói sau. Anh phải đáp ứng tôi thì anh cần làm đầu tiên nhất định phải phải còn sống quay về. Ah, đúng rồi, lần này có phải anh cũng mang theo Minh Minh hay không, với tư cách tướng quân tôi không hoài nghi tài chỉ huy của anh, nhưng mà với tư cách người cha tôi phải thỉnh cầu anh bảo vệ tốt cho Minh Minh. Ta muốn nhìn thấy sau khi kết thúc chiến tranh thì phải xuất hiện đầy đủ trước mặt của ta, được chứ?