Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 11: Tăng nhân kỳ dị (2)




Hắn rút một gói thuốc lá rẻ tiền trong túi ra ngoài, lấy một điếu ngậm vào trong miệng của mình, nhưng lúc hắn muốn dùng bật lửa để châm thuốc, lại phát hiện không cách nào bật lửa được cả. Lúc này hắn mới nhớ tới, trong hoàn cảnh cao nguyên như Lạp Tát, dưỡng khí cũng thiếu thốn, bình thường muốn bật lửa rất khó khăn.



Móc điện thoại Điền Thử cho hắn ra, Tề Nhạc bấm dãy số nhà của Điền Thử.



- Điền Thử hả? Anh mày, Tề Nhạc đây.



- Lão đại, bây giờ anh đang ở nơi nào?



Trong giọng nói của Điền Thử tràn ngập kinh hỉ.



Tề Nhạc nhìn chung quanh, cầm hành lý đơn giản của mình đi tới một nơi hẻo lánh:



- Anh mày đã đến Tây Tạng, tình huống bên chú mày như thế nào? Yến Tiểu Ất chết chưa?



Điền Thử cười khổ nói:



- Mạng của tên kia còn dai hơn gián, cha em phái người đi nghe ngóng, hắn không chết, não bị chấn động, bây giờ còn đang trong bệnh viện đấy. Hắn đã bắn tiếng, tuyệt đối không bỏ qua cho anh, anh nên trốn thêm mấy ngày đi. Đợi chuyện này dẹp yên rồi lão đại mới nên trở về.



Tề Nhạc thở ra một hơi, dù sao, người không chết cũng chẳng phải đại sự gì, nói:





- Uhm, huynh đệ chúng tôi cũng không cần nói mấy câu cảm ơn, cha của chú mày bên kia thế nào? Có làm khó dễ mày không vậy?



Điền Thử nói:



- Không có gì, chỉ bị gian ở trong nhà không được ra ngoài thôi. Lão đại, anh cũng biết thế lực trong nhà của Yến Tiểu Ất rồi đấy, cha em cũng muốn đi hòa hoãn tình hình đôi chút, anh yên tâm đi, em không có việc gì.




Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Tề Nhạc nghe, cũng bởi vì chuyện này, hắn đã bị mắng chửi một trận thật nặng, cũng bị chuyển tới một nhà giám thị nghiêm mật, là ký túc quý tộc trong trường học, về sau không thể ra ngoài lăn lộn được nữa.



- Vậy không cần nói nhiều, chúc mày bảo trọng.



Tề Nhạc tắt điện thoại, hắn và Điền Thử tuy chỉ quen nhau vài năm, nhưng lại trở thành người anh em tốt nhất của mình, lời nói không cần nhiều, nhưng hắn đã thiếu nợ Điền Thử, hắn vĩnh viễn sẽ nhớ rõ.



Hiện tại nên đi nơi nào? Tề Nhạc có chút mờ mịt, Tây Tạng đối với hắn mà nói, tuyệt đối là địa phương thần bí, ở chỗ này đừng nói là bạn bè, thậm chí ngay cả phương hướng nào hắn cũng không rõ ràng lắm, cầm hành lý do dự trong chốc lát, vỗ vỗ cái bọc chứa hơn vạn tiền của mình, trong nội tâm đã có quyết định.



Ban đêm, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc trên con đường của Lạp Tát, nhưng lúc Tề Nhạc đi ra khỏi nhà ga, lại một lần kinh ngạc đến ngây người, bởi vì, hắn mơ hồ nhìn thấy, ở sau lưng con đường hoàn mỹ cách đó không xa, thậm chí có từng vàng sáng mờ mịt đang chiếu rọi, cái ánh sáng màu vàng rực rỡ đó giống như đúc giấc mơ của hắn.



Đó là địa phương nào? Sau khi hỏi thăm đơn giản, Tề Nhạc rất nhanh có đáp án, chỗ đó chính là cung điện Bố Lạp Đạt thần thánh của Tây Tạng. Cung điện Bố Lạp Đạt dưới ánh đèn năm màu, trong màn đêm tối tăm, càng lộ ra nét trang nghiêm mà thần bí.




Nhìn thấy cung điện Bố Lạp Đạt to lớn, Tề Nhạc giống như được âm thanh đang triệu hoãn mình, ánh mắt của hắn có chút mê ly, thân thể dường như không nghe theo đầu óc, đi lên đường phố, đón xe tôixi, cũng bất chấp cái bụng đói của mình, thẳng đến cung điện Bố Lạp Đạt mà đi.



Phía trước Bố Lạp Đạt là một cầu thang đứt gãy từ thấp tới cao, từ dưới nhìn lên trên, càng cảo thấy cung điện to lớn này càng thêm hùng vĩ so với giấc mơ, khi Tề Nhạc đi tới chân núi, hắn đột nhiên phát hiện, âm thanh triệu hoán mình đã biến mất rồi, cơ hồ nhìn thấy cung điện hoàn mỹ màu vàng này, giấc mộng của hắn lại xuất hiện, chỉ có điều, lúc này đã là tồn tại chân thật.



- Tại đây rất đẹp sao?



Một âm thanh ôn hòa vang lên ở một nơi cách Tề Nhạc không xa, âm thanh này nghe rất thân thiết, bởi vì là ngôn ngữ Kinh Thành chính tông, mà không phải tàng ngữ Tề Nhạc hoàn toàn nghe không hiểu.



Lúc quay ngược lại, chỉ thấy một tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào đang đứng phía sau cách mình năm mét, trước đó cũng không nghe có tiếng bước đi, hắn dường như trực tiếp xuất hiện ở đó. Tề Nhạc nhìn vị tăng nhân trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, nhìn về phía trên, tuổi của hắn và mình không khác bao nhiêu cả, không thể nói anh tuấn, nhưng toàn thân lại tản ra hào quang hài hòa đầy hảo cảm.



Tăng nhân trẻ đuổi đi tới bên cạnh Tề Nhạc, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía cung điện Bố Lạp Đạt cao cao tại thượng kia, mỉm cười nói:




- Cung điện Bố Lạp Đạt dựa vào núi mà xây, lầu các trùng điệp, là triều đại Đông Cung Lạt Ma xây nên, là trung tâm thống trị chánh giáo hợp nhất của của cựu Tây Tạng, linh tháp Lạt Ma chung quanh được cung phụng từ thế kỷ thứ năm, thứ bảy đến thế kỷ mười ba. Trong cung điện Bố Lạp Đạt cất chứa rất nhiều vật phẩm văn hóa trân quý. Trong đó có hai ngàn năm trăm m² là bích họa, gần một ngàn tòa phật tháp, hơn vạn tòa tượng nặn, hơn vạn bức Đường tạp. Hai đại hoàng đế Minh Thanh phong thưởng Lạt Ma Kim Thư, kim ấn, ngọc ấn cùng đại lượng vật phẩm vàng bạc, đồ sứ, men khí, ngọc khí, gấm rèn phẩm và thủ công nghệ quý giá, những văn vật này rực rỡ nhiều màu sắc, đề tài phong phú. Trong cung điện Bố Lạp Đạt, mỗi một kiện văn vật đều có giá trị liên thành.



Nghe những lời này, Tề Nhạc không khỏi nuốt từng ngụm nước.



- Ý tiểu hòa thượng nói là đồ vật nơi này rất đáng tiền?




Tăng nhân trẻ tuổi liếc nhìn Tề Nhạc, ánh mắt của hắn tuy rất bình thản, nhưng làm cho những suy nghĩ kỳ dị trong nội tâm của Tề Nhạc biến mất.



- Ở chỗ này, có mấy lời không tùy tiện nói ra, ngã phật từ bi.



Tề Nhạc cười khổ nói:



- Tôi không có nghĩ lung tung, tôi chỉ muốn đi xem mà thôi.



Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười nói:



- Nhưng hiện tại không phải là thời gian đi tham quan, vì sao thí chủ còn muốn tới đây.



Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:



- Tôi cũng không biết thời điểm đi thăm quan là vào lúc nào. Vừa mới đi xuống tàu, sau đó tôi nhìn thấy nơi này, dường như có một âm thanh một mực kêu gọi tôi vậy, tôi mới tới đây. Không khí tôn giáo ở nơi này thật nồng đậm! Trên đường tôi nhìn thấy rất nhiều người dân Tây Tạng triều bái.