Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 100: Thanh Bắc du xuân (1)




Trong suy nghĩ của Tề Nhạc, dân hổ này tới không phải bảo vệ cho hắn, mà chuyên trách tán gái, thời gian hai tuần, cơ hồ không thấy bóng dáng của hắn đâu cả.



Thời gian ở chung không ngừng gia tăng, Tề Nhạc cùng Hứa Tình, Trầm Vân càng ngày càng quen thuộc. Tuy tính cahcs Hứa Tình hơi nôn nóng một ít, nhưng không mất đi hoạt bát. Mà Trầm Vân tuy mặt ngoài thân thiết, nhưng làm cho Tề Nhạc cảm giác được nàng luôn cất dấu thứ gì đó. Lúc bắt đầu hắn cho rằng Trầm Vân che dấu chỉ là quan hệ với Hứa Tình, nhưng sau này, hắn lại phát hiện Trầm Vân thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Điền Thử vừa mới tới Tây Tạng cũng điện thoại về cho hắn, nói cho hắn biết hết thảy bình an, Trát Cách Lỗ đại sư đã chuẩn bị tiến hành giác tỉnh cho bọn họ.



Đến trường là chuyện tẻ nhạt, nhưng tu luyện đối với Tề Nhạc mà nói lại không có tĩnh mịch như vậy, trong quá trình không ngừng tu luyện, hắn càng ngày càng cảm nhận được sự cường đại của Kỳ Lân, mỗi lần vân lực của hắn tăng lên, hắn đều có cảm giác lâng lâng. Hắn cũng không phát hiện, khi vân lực gia tăng, khí chất của hắn có biến hóa rất nhỏ.



Phanh, cửa ký túc xá dùng sức đóng lại, Hứa Tình kích động chạy vào.



Tề Nhạc vừa tắm rửa xong, chỉ mặc cái quần đùi, Hứa Tình vừa nhìn thấy hắn, đã kinh hô một tiếng.



- Ah! Anh, anh làm cái gì vậy?



Tề Nhạc cũng bị nàng làm giật mình.



- Tiểu thư, động tĩnh trở về của cô lớn như vậy, tôi có thể không đi ra nhìn sao.



Hứa Tình nhanh chóng lườm hạ thân Tề Nhạc nổi lên, khuôn mặt lập tức hồng hồng, nói:



- Ai bảo anh mặc ít như thế, không sợ chết cóng ah!



Tề Nhạc cười khổ nói:



- Trong túc xá không có lạnh, trường học còn ấm hơn, trời chưa qua mùa đông mà.



Hứa Tình hừ một tiếng, tức giận nói:



- Đậu phộng.



- Trời ơi, cô nói ai là đậu phộng? Có muốn thử một chút hay không?



Nam nhân dễ dàng xúc động nhất khi tôn nghiêm bị chà đạp nha.



Hứa Tình nhìn bộ dáng tức giận của Tề Nhạc thì bật cười, nói:



- Phi, ai muốn thử với anh. Thừa dịp tâm tình bổn tiểu thư thật tốt, nhanh chong trở về phòng mặc thêm quần áo vào. Nếu không, sẽ đuổi anh ra khỏi ký túc xá.



Tề Nhạc hiếu kỳ nói:




- Bộ dáng của cô hôm nay rất vui vẻ, chẳng lẽ có anh đẹp trai nào theo đuổi sao? Ông trời sao lại không có mắt như vậy.



Hứa Tình hung dữ liếc nhìn Tề Nhạc, nói:



- Ai ưa thích những xú nam nhân kia. Người theo đuổi bổn tiểu thư mặc dù nhiều, nhưng chưa có người nào lọt vào mắt bổn tiểu thư. Ah, đúng rồi, anh không biết sao? Trường học sắp tổ chức thu du. Rốt cục không cần ngây ngốc trong trường nữa, đây là cơ hội tốt nha. Hơn nữa, nghe nói lần thu du này mấy ngày đấy. Là địa phương xa xôi.



Tề Nhạc ngẩn người, nói:



- Thu du?



Mấy từ này với hắn quá xa xôi, lần đi đầu tiên đã là sáu bảy năm trước rồi.



Nhìn thấy thần sắc ảm đạm của Tề Nhạc, Hứa Tình nghi ngờ nói:



- Anh là sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn đi sao? Tôi thấy anh dường như không phải con mọt sach trong trường nha.



Tề Nhạc miễn cưỡng cười cười, nói:



- Lam sao không muốn đi, không biết lần này sẽ đi chỗ nào.




Hứa Tình nhún nhún vai, nói:



- Tôi cũng không biết. Nhưng Vân tỷ ở khoa vật lý có tin tức thông linh, chờ cô ấy trở về sẽ có tin tức.



Tề Nhạc thích thu du không? Đáp án dĩ nhiên là không. Tại khi còn bé, thời điểm những hài tử khác đi chơi thường được cha mẹ làm nhiều đồ ăn vặt và cho tiền tiêu xài, khi đó trong bọc của hắn, chỉ có màn thầu và dưa muối. Nhìn thấy những hài tử khác tinh thần tỏa sáng, nhìn lại mình cô đơn, mỗi một lần thu du, đều là đoạn thời gian Tề Nhạc không muốn nhớ lại. Đáng tiếc, khi đó thu du là hoạt động tập thể, không thể lựa chọn không đi.



Khi bọn họ nói chuyện, cửa ký túc xá mở ra, Trầm Vân từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy nàng, Hứa Tình không thể chờ đợi được hỏi:



- Vân tỷ, ngày mai đi đâu! Có tin tức chưa?



Trầm Vân mỉm cười, nói:



- Nha đầu ngươi nha, tính tình luôn vội vả như vậy, chẳng phải ngày mai trường sẽ công bố sao?



Hứa Tình lôi kéo tay Trầm Vân, làm nũng nói:



- Không nha, hiện giờ tôi muốn biết, Vân tỷ nhất định có tin tức, đúng không?




Trầm Vân mỉm cười nói:



- Chỉ sợ cô thất vọng rồi, lần này chúng ta đi Bắc Đái Hà.



Vừa nghe đến ba chữ Bắc Đái Hà, sắc mặt Hứa Tình lập tức suy sụp.



- Không thể nào, đường đường đại học Thanh Bắc, đúng là quá không có phẩm vị. Từ nhỏ đến lớn, tôi đi không biết bao nhiêu lần rồi, lại đi nữa! Thực sự không có ý nghĩa.



Bắc Đái Hà cách Kinh Thành không xa, là một khu du lịch biển, chỉ cần là người Kinh Thành, chỉ sợ không có bao nhiêu người chưa tới đó. Chỗ đó là nơi tắm biển nhộn nhịp vào mùa hè. Hứa Tình làm sao chưa đi qua nơi đó được.



Trầm Vân nói:



- Tình Nhi, đừng như vậy. Bắc Đái Hà coi trọng xanh hóa và bảo vệ đại dương, so với những nơi tôi từng đi thì tốt hơn nhiều, hiện tại tuy thời tiết lạnh không thích hợp bôi lội, nhưng ăn hải sản thì không tệ. Dù sao chỉ là đi chơi, ngắm biển cả, tán ngẫu giải sầu cũng không tệ ah!



Hứa Tình quệt mồm nói:



- Cũng chỉ có thể như vậy, trường học cũng không bởi vì mình tôi mà thay đổi quyết định. Trách không được Tề Nhạc nghe sắp thu du thì không cao hứng, nhất định anh ta cũng biết. Sắc quỷ, anh nói, có phải anh sớm biết rõ đúng không?



Bởi vì con mắt của Tề Nhạc có thói quen nhìn qua thân thể của hai nàng, cho nên danh tiếng sắc quỷ rơi vào trên người của hắn.



Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:



- Tôi làm sao biết được. Nhưng mà đi bờ biển dường như không tệ! Tôi còn chưa đi qua.



Hứa Tình cùng Trầm Vân kinh ngạc liếc nhau, nói:



- Anh còn chưa đi biển bao giờ sao? Không thể nào.



Tề Nhạc nói:



- Chuyện này có gì lạ chứ. Chưa từng thì chưa từng đi qua. Được rồi, hai vị mỹ nữ, tôi về phòng trước, lúc ăn cơm nhớ gọi tôi. Đáng tiếc ah! Hiện tại không thể bơi lội, nếu không...



"Có thể nhìn thấy mỹ nữ tắm", mấy chữ này hắn không có nói ra. Hiện giờ hắn không phải tiểu hài tử nữa, nhưng nhớ lại những chuyện không vui khi còn bé. Biển cả đã từng là giấc mộng của hắn, lần này có cơ hội cũng không tệ.



Hai ngày sau, đại học Thanh Bắc tạo thành đoàn siêu lữ hành rời khỏi Kinh Thành, tổng cộng mấy chục chiếc xe lữ hành cỡ lớn chạy ra khỏi Kinh Thành hai trăm km. Nguyên nhân đại học Thanh Bắc lựa chọn Bắc Đái Giang rất đơn giản, bởi vì đã qua mùa du lịch sôi động nhất, hiện tại là thời điểm rẻ nhất nếu muốn Bắc Đái Giang, cho dù là ăn ở đều có ưu đãi hơn rất nhiều. Huống chi khoảng cách Bắc Đái Giang cách Kinh Thành rất gần, phương diện du lịch rất hoàn mỹ, qua lại đều rất thuận tiện.



Tề Nhạc ngồi lên xe, lập tức bị đông đảo nam sinh ghen ghét nhìn qua, đại học Thanh Bắc mướn xe lữ hành vô cùng rộng rãi, mỗi một cỗ đều có hai tầng, có thể dung nạp ba trăm người đồng thời ngồi lên, mỗi dãy ghế đều có ba người ngồi, chính giữa là đường nhỏ, Hứa Tình cùng Trầm Vân mặc dù có không ít bạn bè. Nhưng bởi vì Minh Minh rời đi đã thỉnh cầu các nàng chiếu cố Tề Nhạc, lại thấy Tề Nhạc cô đơn một mình, cho nên cùng ngồi với hắn.