Sinh Ly Tử Biệt

Chương 5: Mở đầu cuộc hội ngộ




Tư Nhuệ day day thái dương sau câu nói chắc nịch: "Thứ huynh cần là kết quả, thứ muội cần là thời gian, huynh hiểu ý muội không?", câu này quá không cần thiết rồi, cô nương này không thể cưỡng cầu hạ giọng bàn bạc lại với khách hàng của mình được sao đây? Mặc dù nàng nói rất đúng thứ hắn cần là kết quả, còn về thời gian đối với hắn không thành vấn đề. Có lẽ nguồn cơn đều bắt nguồn từ sự nuông chiều vô thức và từ "nể" mà hắn đặc biệt đối với Tử Huyên.

Từ tiểu lâu quen thuộc hắn đánh mắt nhìn sang bầu trời Hung Châu, nơi chân núi chen nhau mọc đằng xa tít tấp trông chằng chịt mờ ảo. Nơi đó tất cả đều xám tro tầng tầng mây không dịch chuyển, tiết trời xuống gió báo hiệu khoảng không đổi mùa. Nghe nàng nói 3 ngày sau sẽ đến Hung Châu, hắn cười lớn nói: "Đi Hung Châu sao? Chỗ đó đất tốt mà nát bấy hết rồi, bọn nó tính dật dây đưa dân đen vào phố Vượng để kiếm ăn đấy haha". Có lẽ những cơn mưa Hung Châu sắp tới sẽ cản bước chân nàng, hoặc không, hắn đoán là không.

Tư Nhuệ nhanh chóng lên xe ngựa, chuông gió dập mạnh vào vang lên. Thấy trời xẩm tối nhưng hắn chưa trở về phủ ngay, phu xe theo lệnh đánh ngựa tiến về phía trước tới phố hàng mài.

Tư Nhuệ ngồi trong xe ngựa cách biệt bản thân hắn với ồn ào thường trực bên ngoài, đưa tay sờ ngực lấy ra một vòng ngọc nhỏ nhắn ẩn ba cánh hoa nhỏ, đem lau chùi rồi lại cất vào ngực mặc dù vòng tay không hề hư tổn hay vấy bẩn từ thứ gì cả.

Tư Nhuệ bất giác giật mình dây thần kinh căng thẳng, lúc lên xe quá sơ ý lại không nhận ra phu xe có điểm lạ, cứ phó thác tính mạng cho mấy sự vô tri này thì hắn sẽ sớm đi đời nhà ma mất.

Chấn chỉnh lại bản thân vén màn che nhẹ nhàng quan sát, hắn nhận ra vì khi đến ngã 3 xe ngựa không đánh sang phải để đến hàng mài như bình thường, nó đi sang trái tức là muốn đi qua rừng thông. Có thể ra tay ban ngày ban mặt mà đặc biệt còn biết rõ nhất cử nhất động của hắn thì rõ ràng kẻ đứng sau có phạm vi dễ đoán hơn hẳn.



Xe ngựa tiến vào đường rừng xốc nảy liên tục làm tinh thần Tư Nhuệ trùng xuống biết ngay không ổn, bản chất hắn thể lực không tốt không có kĩ năng đánh trả hay trốn thoát được.

Theo tiếng xé gió vù vù hàng loạt mũi tên nhắm thẳng đến xe ngựa tính xiên hắn thành con nhím chắc.

Phập phập.. hàng loạt mũi tên đi thẳng vào trong, xe ngựa chưa dừng lại hẳn tên phu xe vén mành lao vào. Biết rõ sự tình Tư Nhuệ nấp ngay cửa đều k bị thương tổn, thấy phu xe lăm lăm cây đao bươn vào hắn nhanh tay dùng chủ thủy găm vào ngực bức tên phu xe lăn ngã xuống đất.

Bán mạng giật cương ngựa phi như bay, không như dự tính nhưng bọn hắc tộc vẫn thản nhiên như lật tay, lại hàng loạt mũi tên vù vù theo sau lao đến.

Bên này Tư Nhuệ muốn đem ngựa tách rời nhưng đường quá xấu, hắn cố bám chặt mới không bị hất ngã xuống. Loạt mũi tên phóng đến rất chuẩn xác găm vào người hắn vài mũi tên. Xe ngựa vẫn cố chấp lao điên cuồng lên dốc núi, ngựa càng mệt Tư Nhuệ càng thấm từng cơn đau nhói, toát cả mồ hôi muối cả mảng lưng, trong mắt chằng tơ đỏ và mảng bụi trên đường bám vào.

Tư Nhuệ tín nhiệm điều gì đó liên tục quay đầu lại, cuối cùng xe ngựa không bươn lên dốc núi nổi nữa, Tư Nhuệ cố gắng lấy từ ngực ném ra một quả pháo khói. Pháo nổ tầm thấp tiếng động không lớn mang pháo nổ tung khói trên trời, đặc biệt vào chập tối lại càng dễ thu hút tầm nhìn.

Hắn thở hỗn hển, mặc kệ bản thân bị một tên hắc y nhân kéo lê trên đất đến bên chân ngựa của tên cầm đầu, cả người hắn tê liệt không nắm nổi tay thành nắm đấm nữa, hoàn toàn đầu óc mụ mị không nhìn ra nổi người trước mặt có bao nhiêu con mắt.

"Rầm.." cánh cửa phòng bị đẩy không thương tiếc làm Tư Nhuệ đang nhăn nhúm đau đớn dựa bên giường cũng giật nảy một cái kéo cơn đau tê dại ra cả người, nổi cả gân xanh trên trán.

Bên cạnh bàn Tử Kì cũng bị dọa cho thất thố vung tách trà mém rơi xuống sàn nhà.



"Tử Huyên?" sao Tử Huyên lại ở đây chứ hắn đã căn dặn không để lọt tin ra ngoài đặc biệt là Tử Huyên rồi mà.

"Là ta truyền tin cho muội ấy đó" Tử Kì đặt tách trà xuống không nghĩ tới muội ấy lại lo lắng dẫn đến bùng lửa giận như vậy.

Tử Huyên không nói gì, cả gương mặt cũng có thể bao bọc không lộ ra vẻ bất thường, ánh mắt nàng bình thản tới không quan tâm tới một người nào có mặt tại đây.

Chỉ duy nhất hành động là lộ rõ sự tức giận trong lòng nàng thôi.

"Á.. á" Tử Huyên giật phăng cái áo mỏng manh trên người Tư Nhuệ, chỗ nào không nhìn rõ lập tức có thể xé rách vứt sang một bên.

"Tử Huyên à rất đau đó.." Hắn là bị cái gì mà còn phần hành hạ past 2 nữa đây, cơn đau có thể lan từ da lưng cho đến da bụng, thật sự là quằn quại trong cơn đau đớn.

Tử Huyên không mấy quan tâm sự ồn ào của Tư Nhuệ, trên mặt càng ngày càng khó coi, nàng còn tỉ mỉ chạm vào từng vết chém trên ngực hắn, lật qua lật lại hành hạ đủ đường rồi bỗng nàng dừng lại bất động cả một phút, nếp nhăn trán nhíu chặt.

Tử Kì ngồi một bên thấy vậy cũng khẩn trương không nói lời nào.

"Này, sao vậy? Nhìn ra điều gì sao?"



Tử Huyên buông tay vứt hắn sang một bên bước chân còn nhanh hơn chạy.

"Hi Hoa mau cản Tử Huyên lại, Hi Hoa.." Tư Nhuệ nghĩ hắn biết Tử Huyên muốn làm gì không màn hình tượng hét lớn ra rồi cửa.

Nàng phân biệt được cách ra tay và vũ khí của bọn hắc y nhân rồi, chắc chắn muốn kéo người đến sang bằng đây mà. Thật sự cơn giận ngầm của nàng mới đáng sợ làm sao, nhìn xem hắn bị nàng hành hạ còn thảm hơn bị bọn chúng hành hạ nữa. Tình nghĩa của bọn họ rất dễ nói, anh đối tốt với tôi thì tôi đối tốt với anh, anh lao vào cứu tôi thì tôi xả thân cứu anh.

"Này, các người không phải rất hoa mỹ nói làm cho triều đình sống rất tốt sao, đãi ngộ rất tốt sao? Tình cảnh bây giờ thì sao hả? Rất điêu, rất biết cách lấp liếm che dấu đấy, sống rất tốt đấy hả?"

Hi Hoa vác cả người Tử Huyên trên vai trở lại phòng, mặc nàng chửi bới la hét ai đó ầm ỉ.

Vì hắn vừa bị hung hăng hành hạ nên người trơ trọi còn mỗi lớp quần mỏng bên dưới, đang ngồi vật vả trên giường. Tình cảnh lại làm cho Hi Hoa dở khóc dở cười tới đỏ mặt thả nàng xuống không dám nán lại lâu. Tư Nhuệ nghĩ thầm Tử Huyên có một chút phẩm chất như vậy thì hắn lại đỡ biết mấy, hắn cũng ngại ngùng mà đỏ cả mặt lên.