Sính Kiêu

Chương 209




Kimura tỉnh lại, phản ứng trì trệ, mí mắt khép chặt, đột nhiên run lên, vô thức bật dậy, nhưng không cách nào cử động được. Trong lúc giãy giụa vô ích, ông ta phát hiện chân tay mình bị trói chặt, người nằm trên một chiếc giường hẹp dài, ván giường để trần, không có bất kỳ cái gì trải lên, cấn sau lưng làm ông ta đau đớn. Mà đối diện với ông ta, còn có một người.

Là Phó Minh Thành.

Anh mặc vest và thắt cà vạt chỉnh tề, nhưng bên ngoài khoác một chiếc áo choàng y tế màu trắng, ngồi trên ghế bắt chéo chân. Dáng vẻ trầm tĩnh, như là đã ngồi đó rất lâu rồi.

Anh nhìn ông ta, mỉm cười:

– Ông tỉnh rồi?

Giọng rất bình thản, như là hai người vẫn là bạn bè như trước đây.

Kimura gắng gượng chống đỡ tinh thần, nghiêng đầu đối mặt với anh, đôi mắt bị ánh sáng nhợt nhạt từ trên đầu chiếu thẳng vào hơi chút khó chịu, một lần nữa nhắm mắt lại.

– Tôi còn chưa chết…

Bị dùng thuốc mê, Kimura thấy choáng váng cả đầu, chân tay bủn rủn. Ông ta mấp máy môi lẩm bẩm.

– Đúng, ông còn sống. – Phó Minh Thành trả lời ông ta.

– Đây là đâu….

Kimura cảm thấy tai mình được bao phủ bởi một lớp da bò dày, rất ngột ngạt. Ngoài âm thanh đối thoại của mình với Phó Minh Thành thì không nghe thấy gì khác nữa, nó giống như một thế giới sâu dưới lòng đất.

– Ông nhìn lại đi, không lạ đâu.

Giọng điệu Phó Minh Thành vẫn bình thản như thế.

Con mắt cuối cùng thích ứng được ánh sáng, đầu óc cũng tỉnh táo lại, Kimura mở mắt ra lần nữa.

Một căn phòng vuông vắn, các góc tường màu trắng hiện lên nấm mốc xám và những bức tường lốm đốm, có dãy khung sắt đã hoen gỉ do ẩm ướt nhiều năm, có nhiều dụng cụ kim loại, cốc và chai đo ở phía trên, trần nhà ở giữa, ánh đèn chiếu rọi, hiện ra thứ ánh sáng ảm đạm.

Con ngươi của ông ta co rụt lại, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

Nơi này là tầng hầm bí mật của bệnh viện Thanh Hòa. Trước đây ông ta dùng chỗ này âm thầm làm nơi nghiên cứu y học mà không tiện cho người khác biết.

– Nhận ra rồi à? Tầng hầm bệnh viện Thanh Hòa. Mấy tháng trước, lúc ông chuyển nhượng bệnh viện, tôi đã thông qua một người Nhật Bản để mua nó. Dù sao cũng là bệnh viện, chuyển đổi đi cũng tiếc lắm. Nếu không phải lúc công nhân tiến hành tu sửa vô tình phát hiện ra, tôi cũng không ngờ, ngoài phòng thí nghiệm y học kia thì ngay tại Thiên Thành lại còn có chỗ như này.

Nói xong, anh đứng lên, nhìn bốn phía, – Trước khi ông đi, nơi này không còn thứ gì cả, chắc là đã được ông dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nhưng mà, từ những tạp vật còn lại, trước kia ông đã làm gì ở đây thì vẫn có thể nhìn ra được…

Phó Minh Thành thu ánh mắt lại, nhìn Kimura nằm trên giường cao ngay giữa căn phòng.

– Chỗ ông đang nằm, chính là bàn phẫu thuật.

– Tôi nhớ trước kia, từng có một lời đồn lan truyền khắp Thiên Thành, nói bệnh viện người Nhật Bản bí mật khoét tim phổi và rút máu người sống. Tất nhiên, điều này nói chung là sự thiếu hiểu biết của mọi người, coi hành vi nghiên cứu y học liên quan đến ma quỷ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lời đồn đó chưa hẳn đã không phải là sự thật…

Kimura mặt tái nhợt, cắt ngang anh:

– Vì sao còn chưa giết tôi?

Phó Minh Thành không trả lời, đi đến trước một cái bàn đặt ở bên tường, mở ra một cái hộp sắt, cẩn thận đeo găng tay và khẩu trang, tiếp đó, anh lấy ra lọ thuốc và kim tiêm, bắt đầu thuần thục dùng kim tiêm rút chất lỏng trong bình thuốc ra.

Trong tầng hầm ngầm không có thanh âm khác, Kimura có thể nghe thấy tiếng rít nhẹ khi chất lỏng được hút vào ống tiêm. Sau khi hoàn thành, anh quay người lại, tay cầm ống tiêm, đi tới.

Trong lòng Kimura dâng lên một báo hiệu không lành:

– Cậu muốn làm gì? Đây là cái gì?

Phó Minh Thành dừng ở bên bàn phẫu thuật, không trả lời. Anh giơ ống tiêm lên, đưa lên ánh đèn trên đỉnh đầu, búng tay vào ống tiêm.

Ánh mắt Kimura rơi vào chất lỏng trong ống tiêm, chợt rùng mình.

– Phó Minh Thành, đây là cái gì? Trả lời đi, mày phải trả lời.

Đôi mắt của Phó Minh Thành lộ ra bên ngoài khẩu trang, lúc này mới nặng nề liếc nhìn ông ta.

– Không có gì, chỉ là thứ mà tôi tìm được trong phòng thí nghiệm y học của các ông thôi, nghe nói là virus dịch chuột. Về phần các ông định làm gì, tôi nghĩ không cần nói cũng biết. Để đạt được mục đích nghiên cứu, các ông dùng trên cơ thể người không phân biệt nam nữ hay trẻ em. Bao nhiêu người đã bị các ông giày vò đau đớn cho đến chết ở trong phòng thí nghiệm này, tôi không nắm được, nhưng hiện tại, tôi cũng rất có hứng thú muốn dùng ở trên người ông, muốn xem với thể chất của ông, cuối cùng là may mắn thoát khỏi hay là vẫn sẽ giống như những người mà được các ông gọi là dược nhân, muốn sống không thể, muốn chết không được, chỉ biết trơ mắt nhìn toàn thân mình ứ ban bầm tím, sưng bạch huyết, thổ huyết, thậm chí nổ tung nội tạng, cuối cùng dần dần chết trong đau đớn…

Giọng điệu của anh vẫn thong thả như thế, nhưng lộ ra một sự hận thù phát ra từ tận xương tủy.

Kimura mặt biến đổi lớn. Nếu thật sự bị tiêm loại thuốc này vào người thì tình trạng sẽ bi thảm khủng khiếp cỡ nào, ông ta hiểu rõ hơn bất cứ ai. Ông ta ra sức giãy dụa muốn tránh thoát trói dây thừng trói chặt cả người, nhưng đều tốn công vô ích. Ông ta thở hổn hển, nghiến răng gào thét với Phó Minh Thành đang dùng ánh mắt hờ hừng nhìn mình:

– Đây là chiến sự giữa hai nước, tôi là bác sĩ, cũng là quân nhân, cuốn vào trong đó là vì tận trách mà thôi. Giờ tôi rơi vào tay cậu, cậu có thể vì quốc gia mà giết tôi, tôi không hề oán hận, nhưng cậu không thể dùng cách này để làm nhục tôi! Tôi không hiểu! Dù chúng ta đều hiệu lực vì quốc gia của mình, cậu cũng không thể đối xử với tôi như vậy được. Nể giao tình nhiều năm giữa chúng ta, hãy cho tôi được chết nhanh gọn!

Phó Minh Thành nhìn Kimura đang thở dốc, đột nhiên phá lên cười to.

– Kimura quân, ông vẫn còn nhớ giao tình nhiều năm của chúng ta cơ à? Vậy lúc dùng aspirin giết chết bố tôi, tại sao ông không niệm giao tình giữa chúng ta?

Kimura như bị giáng cho một đòn thật nặng, ngừng giãy dụa.

– Hiện giờ ông lại thật dễ quên, quên đi những chuyện mình đã từng làm, là ông quá tự tin cho là tôi không biết nguyên nhân cái chết thật sự của cha mình có phải không?

Phó Minh Thành thu lại nụ cười:

– Hoặc là, ông nhận định, ông có được sự hiểu biết cao siêu về y học, thủ đoạn quá cao minh, thần không biết quỷ không hay, đúng không?

Kimura lẳng lặng nhìn Phó Minh Thành, sắc mặt xám xịt, giọng khàn đi, – Thì ra cậu đã biết từ lâu. Chẳng trách…

– Làm sao cậu biết được? – Ông ta dừng một chút, nhắm mắt lại rồi mở ra rất nhanh, – Tô Tuyết Chí? Chẳng lẽ là Tô Tuyết Chí?

– Phải. Nếu như không nhờ cô ấy, có lẽ tôi đã bị ông lừa dối rồi. Thù giết cha, tôi có nên báo hay không đây? Đối với ông, có phải ông đáng nhận hay không?

– Khốn kiếp! Khốn nạn!

Tất cả những lời nguyền rủa tuyệt vọng đều tuôn ra từ miệng Kimura. Cuối cùng ông ta đã đánh mất hoàn toàn phong độ của mình, hai mắt trợn trừng gần như thoát khỏi hốc mắt, tứ chi ra sức giãy giụa, giống một con dã thú vùng vẫy giãy chết, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát được.

Phó Minh Thành khóe mắt đỏ lên, nhưng biểu cảm lại rất lạnh lùng, tay vững vàng đâm ống kim tiêm vào tĩnh mạch của Kimura, tiếp đó, rất chậm rãi, ngón cái đẩy cần ống cho đến khi dấu vết cuối cùng của chất lỏng trong ống kim tiêm cũng được tiêm vào mạch máu, rút kim tiêm, đặt xuống, lại không hề nhìn đối phương một chút, bỏ áo dài khẩu trang và găng tay, cất bước đi ra ngoài.

Anh bước ra khỏi tầng hầm tối, đóng cửa và đi ra khỏi cửa bệnh viện.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, chiếu lên làn da của anh, các lỗ chân lông co rút dưới quần áo của anh lúc này nó như một lần nữa giãn nở ra.

Tài xế của anh mau chóng lái xe tới, dừng ở trước mặt anh. Anh đón lấy ánh nắng, nhắm mắt, hít thật sâu, tựa như có thể loại bỏ hết trọc khí ở trong phế phủ.

Trái tim trong lồng ngực từng trải qua cuộc phẫu thuật đập nhanh hơn.

Anh dường như nhìn thấy bóng lưng của cô và người cô yêu rời đi trên con thuyền ngày hôm đó. Anh nhấc cánh tay lên, bàn tay đặt lên vị trí kia ở lồng ngực, dừng một lát, chờ nhịp tim khôi phục lại nhịp đập bình thường, nhưng chẳng biết tại sao, đáy mắt bỗng cảm thấy cay xè nóng hổi.

– Phó tiên sinh, mời lên xe ạ.

Tùy tùng thấy anh đứng bất động thì nhẹ giọng nhắc nhở.

Anh từ từ buông tay xuống, mở mắt ra, khẽ gật đầu, sau đó đón ánh mặt trời rực rỡ, bước nhanh về phía trước.

* Tác giả có lời muốn nói: Đây là chương tạm biệt Phó Minh Thành.

Hết chương 209