Sinh Hoạt Hường Phấn Của Bác Sĩ Xấu Xa

Chương 7




Trì Húc gần đây có chút đau đầu, hết thảy nguyên do đều là bởi vì cái tên bạn trai cũ của anh, Dịch Đàm.

Từ sau lần hẹn gặp trước, cậu ta liền thường thường hay xuất hiện bên cạnh Trì Húc, mỗi ngày sớm trưa chiều tối đúng giờ xuất hiện ở trên bàn làm việc một bữa điểm tâm tinh xảo, còn có mỗi ngày đều một lần gọi điện thoại, có đôi khi là rủ đi ăn, có đôi khi là đi xem phim, có đôi khi là xem ca nhạc...

Trì Húc phần lớn thời gian đều là cự tuyệt, tuy là lúc Dịch Đàm mời đúng là do anh không rảnh thật, nhưng anh thấy bọn họ không cần như vậy, huống hồ, dựa theo Dịch Đàm tính cách, coi như muốn cùng anh hàn gắn cũng sẽ không nói ra miệng, Trì Húc tuy là hiểu được cậu, nhưng ngài kia còn chưa từng mở miệng, làm sao cự tuyệt? Huống chi, Trì Húc cũng trực bạch hỏi qua Dịch Đàm rồi, tình huống lúc đó là như vậy: \ "Chuyện gì, Dịch Đàm? \ "

\ "Buổi tối cùng đi xem biểu diễn ca nhạc! Em mua vé rồi, trong danh sách khách mời có nhóm nước ngoài kia hồi trước anh rất thích. \ "

Trì Húc xoa xoa mi tâm, có chút buồn bực: \ "Không được, tối đó có hẹn rồi. \ "

\ "... \ "

\ "Dịch Đàm, em đến cùng có mục đích gì, như vậy mập mờ không rõ làm cho hai chúng ta ai cũng rất khó chịu! \ "

\ "... \ "

Bên đầu điện thoại kia trầm mặc làm cho Trì Húc mất kiên nhẫn, cúp điện thoại cái rụp, cởi ra áo blouse trắng tan làm.

Mà bên này Dịch Đàm, nghe trong điện thoại tiếng tút tút, trong mắt tràn đầy mất mát và nghi hoặc, tay phải để lên trái tim trên lồng ngực, năm ngón tay nắm chặt, bộ âu phục cao cấp đặt may vải nhăn lại do bị cậu nắm chặt, cậu không chút nào phát hiện, chỉ là nhìn mông lung trên không thì thào : \ "Tại sao lại đau đến như vậy? \ "

Hôm nay, Trì Húc vừa mới làm xong một cuộc giải phẫu, mấy tiếng liền tập trung tinh thần cao độ khiến cho anh mệt nhọc kinh khủng, trước giờ sau khi tan việc thì tùy tiện đi ăn chút gì, cho dù phi thường mệt mỏi cũng kiên trì tắm cho nhanh rồi nằm dài trên giường, ngủ không được mấy tiếng, một cú điện thoại lại khiến anh bị gọi quay lại bệnh viện, bác sĩ ca trực đang vì một bệnh nhân khác làm một giải phẫu nhỏ, nhất thời nửa khắc ra không được, y tá nhỏ không có biện pháp liền vội vàng gọi điện thoại cho Trì Húc. Cách điện thoại di động đều có thể nghe được bên kia thanh âm thở hổn hển của người nhà người bệnh. Trì Húc thở dài, không muốn để cho y tá nhỏ bị người làm khó dễ, Trì Húc vội vội vàng vàng chạy tới.

Chờ anh lại từ phòng giải phẫu lúc đi ra, kim đồng hồ đã chỉ quá mười, ngày mai nghỉ, Trì Húc cũng không muốn bệnh viện nằm nghỉ tạm, vẫn là quyết định trở về.

Đi thang máy đến dưới hầm nhà để xe, dựa vào bóng đèn neon sáng choang mà thấy rõ gương mặt đang dựa vào cái xe ô tô bình dân của mình.

\ "Em sao lại ở chỗ này? \ "

Dịch Đàm đứng thẳng người, con ngươi bình tĩnh không lay động nhìn thẳng về phía Trì Húc: \ "Em không biết anh chừng nào thì mới đi xuống, mới chờ anh ở đây, hôm nay anh đã quá mệt mỏi, em đưa anh trở về cho! \ "

Đối với ý tốt của cậu, Trì Húc gật đầu, anh quả thực mệt lắm rồi, lái xe như vậy có chút không an toàn.

Phong cách lái xe của Dịch Đàm trầm ổn giống như tính cách của cậu. Vì vậy Trì Húc sẽ ngồi ngủ trên ghế kế bên ghế người lái cũng là chuyện đương nhiên, đến lúc Trì Húc tỉnh lại mơ mơ màng màng liếc nhìn thời gian, phát hiện đã sắp nửa đêm, mà bệnh viện cách chỗ ở của anh cùng lắm cũng hai mươi phút lái xe, anh mới ý thức được xe đã đứng ở trong ga ra tầng ngầm ở dưới tòa nhà của anh rồi, chỉ là không biết Dịch Đàm vừa rồi dùng thủ đoạn gì làm cho bảo vệ mở cửa để cậu đi vào.

\ "Tại sao không đánh thức anh. \" khi Trì Húc tỉnh lại thì ánh mắt của Dịch Đàm vẫn luôn cố định nhìn ngắm anh, cậu cũng không có ý thức được nhìn chằm chằm người khác như vậy thì không có phép tắc cỡ nào, mãi đến khi Trì Húc lên tiếng nói chuyện với cậu, ánh mắt sáng rực trong bóng đêm mới thu liễm lại.

\ "Anh ngủ rất say. \ "

Cậu nói những lời này xong bình thản không chút gợn sóng, làm người ta đoán không ra cậu rốt cuộc là đang trần thuật sự thật hay là đang tâm tình, nếu là có nhân viên  Công ty họ Dịch nghe được câu này, nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc, cái người mặt lạnh ăn nói ác độc đến mức có thể đem cấp dưới mắng đến khóc, giám đốc mặt sắt vậy mà cũng biết chăm sóc người khác?

Đã một thời gian quen biết nên Trì Húc hiển nhiên có thể nghe ra được thâm ý của Dịch Đàm, anh quyết định không thể lại lờ đi chuyện này như vậy, trong bóng đêm con ngươi càng thâm thúy hơn mà nhìn đường nét mơ hồ của Dịch Đàm, khẽ thở dài một cái: \ "Dịch Đàm, chúng ta đã chia tay, cho nên em không cần phải ... Như vậy! \ "

Dịch Đàm viền mắt ngay lập tức đỏ lên, cậu cố chấp nhắm mắt lại, cắn răng hung hăng nói: \ "Không có, chúng ta không có! \ "

\ "Có, trước khi em lên máy bay anh đã nói rồi, anh sẽ không chờ em, sau đó em vẫn đi nước ngoài, đó là lý do mà chúng ta cũng chấm dứt, anh nghĩ rằng em đã hiểu! \ "

\ "Em không có đồng ý, cho nên không tính! \ "

Trì Húc nghe ra trong giọng nói của cậu thương tâm bất lực, nhưng hai người đích thực là đã kết thúc, hơn nữa Trì Húc cũng không muốn có một người bạn trai trói buộc quyết định của chính mình: \ "Dịch Đàm, chúng ta đã xa nhau mấy năm, anh đối với cuộc sống sinh hoạt của mình rất hài lòng, cũng không có dự định thay đổi, em cũng có thể... \ "

Một tay ngăn chặn lời nói Trì Húc còn chưa nói hết, Dịch Đàm nghiêng người qua đây bưng bít cái miệng của anh, trong thanh âm mang theo tiếng khóc: \ "Đừng nói nữa, xin anh, chỗ này của em thật là khó chịu, van anh đó Tiểu Húc, em không quan tâm, chỉ cần anh còn muốn em, em cũng có thể không quan tâm đến bất cứ cái gì! \ "

Dịch Đàm gần như khóc đến sụp đổ, tựa hồ muốn đem nước mắt hai mười mấy năm qua chưa từng rơi ra tất cả đều phát tiết ra ngoài, Trì Húc chưa nói ra mấy lời này cậu còn có thể lừa mình dối người tự nói với mình rằng bọn họ vẫn đang cặp với nhau, đưa Trì Húc phần cơm trưa, hẹn anh đi ra ngoài chơi, đều là thời điểm bọn họ ở chung với nhau Trì Húc vì cậu mà làm, hiện tại đổi thành cậu làm vì anh.

Cả người của cậu gần như nhào tới trong lòng Trì Húc, tư thế không được tự nhiên vùi đầu vào trong cần cổ của anh. Nước mắt nóng hổi rơi trên da của Trì Húc, phảng phất lan đến đáy lòng của anh. Quen biết đến bây giờ, Trì Húc chưa từng thấy qua Dịch Đàm tâm tình mãnh liệt như vậy, cậu mãi mãi vẫn là người mà gương mặt không bao giờ đổi sắc như băng núi Thái Sơn ngàn năm không tan, ngay cả trước đây khi hai người lên giường cũng chỉ là đỏ ở tai, Trì Húc đã từng một lần cho rằng Dịch Đàm không có quan tâm đến anh như vậy, cho tới hôm nay mới có thể xác định, người này thực sự yêu anh, chí ít chứng minh được trước đây không phải mỗi Trì Húc có trái tim nóng.

Trì Húc lập tức cũng có chút mềm lòng rồi, trước đây anh luôn coi trọng Dịch Đàm, từng nói Dịch Đàm từ tướng mạo đến vóc người đều rất hợp với ý thích của anh, huống chi bây giờ trên người Dịch Đàm sinh ra một loại mùi vị thành thục, càng thêm mê người. Một giây kế tiếp Trì Húc liền từ bỏ liêm sỉ lễ nghĩa gì gì, nâng lên khuôn mặt như lê hoa đái vũ của Dịch Đàm, hôn lên cánh môi mỏng quen thuộc, thầm nghĩ coi như là nhiều thêm một người bạn giường, ngược lại anh khắp nơi đa tình, thêm một người tính là gì.

*Lê hoa đái vũ: Lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.

Dịch Đàm có chút kinh ngạc với chuyển biến nhanh như gió này, sau đó lập tức nhiệt tình đáp lại, cậu ngoại trừ Trì Húc thì không có thêm bất kỳ tình nhân nào, kỹ năng hôn môi là từ Trì Húc một lần lại một lần khinh bạc mà từ từ nâng cao kỹ năng... Chí ít so với ngay từ lúc đầu hoàn toàn không biết phải làm sao thì đã tốt hơn nhiều.

Cậu lấy tay mò đến chỗ điều chỉnh để ngồi mà chỉnh cho ghế nằm xuống, từ bên ghế lái xe nhào qua dạng chân ở trên người Trì Húc, cậu biết thân thể là lợi thế duy nhất của cậu, chỉ cần đối với Trì Húc vẫn còn sức hấp dẫn, là có thể lưu ở bên cạnh anh ấy. Mở đôi môi nhu thuận tiếp thu Trì Húc xâm lấn. Tính khí dưới quần cách lớp quần áo cùng với tính khí của Trì Húc kề sát nhau, làm cho cậu không tự chủ được trước sau ngơ ngác, hai tay cấp bách cởi nút quần áo của Trì Húc ra.

Nụ hôn dài vừa mới kết thúc, hai người đều có chút thở hổn hển, môi và tay Dịch Đàm di động đến lồng ngực trần trụi của Trì Húc, thân thể lướt xuống trong khe hở giữa hai đùi của Trì Húc, cách quần áo hôn bụng dưới của anh đã phồng một cục. Ngón tay thon dài linh hoạt được bảo dưỡng gỡ dây lưng của Trì Húc ra, giải phóng mãnh thú đang bị bị giam cầm.

Trì Húc ánh mắt phức tạp nhìn cái đầu ở dưới quần của anh, Dịch Đàm trước đây rụt rè lại có chút không buông thả được, hai năm quen anh số lần giúp anh làm bằng miệng có thể đếm được bằng một tay, hay là do anh nhõng nhẽo đòi hỏi lấy nên mới đáp ứng, nhưng bây giờ lại cam tâm tình nguyện, Trì Húc trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, theo bản năng lấy tay đặt ở trên đầu của cậu.

Động tác này làm cho Dịch Đàm hiểu lầm thành Trì Húc thật sự đang khích lệ cậu, không chút do dự mở miệng ngậm vào gậy thịt dữ tợn.