Dịch Duy nói muốn mặc đồ nữ ra ngoài hít thở không khí, Tôn Kỳ sửng sờ, rồi hưng phấn nói: "Tớ đi giúp cậu chuẩn bị!"
Bản thân Tôn Kỳ không có hứng thú với giả nữ, nhưng lại phát hiện hứng thú trang điểm cho người khác.
Dịch Duy hít sâu xây dựng tâm lý cho mình, nghĩ cậu đây là tình huống đặc biệt cho nên mới dùng phương thức đặc biệt, bởi vì không muốn bị người phát hiện cậu còn trong nước, cho nên mới không thể không mặc đồ nữ ra cửa, vì người mình thích mặc đồ nữ không phải chuyện gì lớn lao, thật sự không phải chuyện gì lớn lao.
Dịch Duy muốn ra cửa, khẳng định phải mang theo vệ sĩ, nhưng mang quá nhiều vệ sĩ, lại quá khoa trương, hơn nữa cậu cũng không muốn khiến quá nhiều người biết chuyện cậu mặc đồ nữ, thế nên cậu gọi đội trưởng vệ sĩ Phùng Khoa đến, nói với hắn để cho cậu mang theo hai người cùng nhau ra cửa đi tìm Cố đổng, không cho phép hắn báo cáo trước với Cố đổng.
Phùng Khoa là Cố Nhạc Sán dùng số tiền lớn mời về bảo vệ Dịch Duy, người như này làm vệ sĩ xác thực là nhân tài không được trọng dụng, Phùng Khoa không từ chối yêu cầu Dịch Duy đưa ra, hắn trước đây cũng từng làm vệ sĩ, biết Dịch Duy thương lượng với hắn và yêu cầu hắn đi theo đã rất tốt, nếu không cậu tự mình nghĩ cách trộm chạy ra ngoài, vậy hắn thật sự phải đau đầu. Hơn nữa mặc kệ là làm người hay làm vệ sĩ đều không thể quá cứng nhắc, Dịch Duy muốn đi tìm Cố Nhạc Sán, không phải muốn đi chỗ khác, tình thú giữa chủ thuê, hắn cũng không thể phá hư được.
Dịch Duy nghĩ thầm, thật sự không hổ là người dùng số tiền lớn để mời về, không chỉ năng lực mạnh, hơn nữa hiểu chuyện biết điều, Dịch Duy đưa cho hắn thiết bị theo dõi của mình, thuận tiện cho hắn trong tối tiến hành bảo vệ.
Ngày hôm sau, đám Ngụy Nam Phong lại đi đến câu lạc bộ, Tôn Kỳ cố ý theo hắn trò chuyện một hồi, rồi cố ý làm nũng để hắn gửi vị trí, nói muốn biết vị trí của hắn.
Dịch Duy thay xong đồ nữ, để Tôn Kỳ giúp cậu đội lên tóc giả và trang điểm.
Đồ mùa đông càng dễ dàng che chắn bụng đã hơi lớn của Dịch Duy.
Tôn Kỳ giúp Dịch Duy trang điểm xong, nhịn không được khen ngợi: "Trang điểm cho cậu thật sự quá có cảm giác thành tựu."
Dịch Duy đứng ở trước gương, nghiêm túc nhìn mặt mình, bởi vì cậu mập hơn trước đây một tí, nhìn ngũ quan càng dịu dàng hơn.
Dịch Duy nói: "Bây giờ như vậy, xác thực có thể đảm bảo người khác nhìn không ra là tớ, bản thân tớ cũng nhìn không ra, nhưng một khi mở miệng nói chuyện, sẽ dễ dàng lộ ra tớ là nam."
"Vậy...không mở miệng nói chuyện?" Tôn Kỳ nói.
Dịch Duy gật đầu nói: "Giả thành người câm."
Sau khi trang điểm xong, Dịch Duy mang theo phụ kiện mùa đông mũ dạ phu nhân và kính màu trà, đi với Tôn Kỳ, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, xinh đẹp ra cửa.
Vào lúc này, câu lạc bộ Vũ Đinh Sơn, sau khi Ngũ Thanh biết đám Cố Nhạc Sán đã đến, cũng bắt đầu trang điểm.
"Em chuẩn bị chỉ mặc đồ nữ, không mặc về đồ nam nữa sao?" Thẩm San San tựa nằm ở trên sofa, nhìn Ngũ Thanh đang trang điểm hỏi.
"Dưới tình huống cần thiết em đương nhiên sẽ mặc đồ nam, nhưng dưới tình huống không cần sẽ ít mặc đồ nam, em đương nhiên phải mặc thứ em thích mặc." Ngũ Thanh nói xong, vén lên mí mắt, nghiêm túc kẻ đường chân mày.
"Nhưng em về nước cũng hơn một năm, anh chưa từng thấy em mặc đồ nam, anh cũng không biết rốt cuộc nên gọi em là em trai họ hay gọi em gái họ nữa."
"Tùy anh gọi như thế nào, em không để ý, anh nếu không thể quyết định, như vậy lúc em mặc đồ nữ anh gọi em là em gái họ, lúc mặc đồ nam, anh gọi em em trai họ là được." Ngũ Thanh quạt mắt cho mình.
"Như vậy xem ra, anh đời này cũng không có cơ hội gọi em là em trai họ." Thẩm San San thở dài, rồi nghiêm túc hỏi: "Em thật sự rung động với Cố Nhạc Sán, hay chỉ thử sức hấp dẫn của mình, xem có thể dụ dỗ được anh ta hay không."
"Hai cái này lại không xung đột." Ngũ Thanh nói.
"Bên cạnh anh ta có một trợ lý rất được coi trọng, tiệc sinh nhật lần trước anh nhìn thấy, rất đẹp, Cố Nhạc Sán còn cùng cậu ta cắt bánh kem, nhưng tiệc kết thúc, anh ta lại ôm một mỹ nữ về phòng, anh cảm thấy Cố đổng cũng là một người rất hoa tâm."
"Hoa tâm mới tốt, chung thủy khó chơi nhất, anh ta càng hoa tâm, em càng tự tin có thể quyến rũ được anh ta." Ngũ Thanh đứng lên, hơi chỉnh sửa tóc và quần áo mình, rồi nhìn Thẩm San San hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp đến không thể phân biệt được, em thế này khiến cho phụ nữ chân chính đều cảm thấy xấu hổ, những lão đại giả nữ nổi tiếng trên mạng bây giờ, không có ai có thể so được với em, có lẽ cũng không có người đàn ông nào, mặc đồ nữ đẹp hơn em." Thẩm San San nói.
"Đương nhiên." Ngũ Thanh vén tóc, lộ ra nét mặt đắc ý.
"Nhưng em trai họ...em gái họ, anh vẫn phải nhắc nhở em." Thẩm San San đứng lên, đi đến đằng trước Ngũ Thanh nghiêm túc nói: "Em chơi đùa người khác cũng không sao, Cố Nhạc Sán không dễ chọc, em cẩn thận dẫn lửa tự thiêu."
"Nếu có thể bị thiêu chết dưới thân Cố Nhạc Sán, em cũng bằng lòng." Ngũ Thanh cười nói: "Làm một bươm bướm xinh đẹp nhào vào lửa, cả đời cố gắng hết sức cháy đến hoa lệ, có cái gì không tốt."
Thẩm San San nhìn Ngũ Thanh xoay người rời đi, lắc đầu bất lực, thầm nghĩ Ngũ Thanh lần này thật sự rung động, trước đây quyến rũ và mờ ám với người khác, cũng chỉ cảm thấy chơi vui muốn chứng minh sức quyến rũ của mình, chưa từng thật sự xảy ra cái gì với người khác, lần này một nét của bát tự còn chưa có, đã nghĩ xong muốn hiến thân.
Tôn Kỳ lấy ra thẻ khách quý Ngụy Nam Phong làm cho cậu ta, xe lái thẳng vào câu lạc bộ dưỡng sinh cao cấp Vũ Đinh Sơn, Tôn Kỳ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ nói: "Tớ trước đây từng đến, các mục phục vụ ở đây xác thực rất tốt, cảnh sắc cũng đẹp, nhưng tớ hưởng thụ và chi phí đều là phục vụ bình thường, không biết chỗ này có ẩn giấu mánh khóe nào hay không."
Hai người xuống xe, Dịch Duy đè thấp vành mũ, cúi đầu đi theo phía sau Tôn Kỳ vào trong.
Cố Nhạc Sán Ngụy Nam Phong và đám bạn thân của họ, còn có đám bạn của bạn, ở trong đại sảnh uống rượu tán dóc, bên cạnh mỗi người, đều có một nam một nữ tiếp khách.
Ngũ Thanh vừa đi vào, nam sinh xinh đẹp ngồi bên cạnh Cố Nhạc Sán bèn lập tức đứng lên nhường chỗ cho hắn ta.
Ngũ Thanh là một trong những giáo viên dạy dỗ những nam nữ tiếp khách, ở câu lạc bộ của anh hắn ta, bình thường không đích thân ra mặt tiếp đãi, nhưng hôm nay đám Cố Nhạc Sán đến, lại là bạn của anh hắn ta, hắn ta dùng thân phận chủ nhân thay anh hắn ta ra tiếp đãi.
Trên bàn một nữ sinh rót rượu cho Cố Nhạc Sán nói: "Cố đổng, trời lạnh, uống ly rượu nóng nha."
"Tay Cố đổng bị thương, người bị thương không thích hợp uống rượu, hay là uống trà đi." Ngũ Thanh đặt ly trà đến trước mặt Cố Nhạc Sán.
"Là em suy xét không chu đáo, em tự phạt một ly."
Cố Nhạc Sán cũng không để ý hai người họ, rượu cũng được trà cũng được, nhìn cũng không nhìn, chỉ nói chuyện với đám Ngụy Nam Phong.
Ngụy Nam Phong nhìn Ngũ Thanh, rồi nói với Cố Nhạc Sán: "Vị kia nhà cậu, lúc nào về? Không thể nào ngay cả năm mới cũng ở lại nước ngoài chứ?"
"Qua mấy ngày nữa sẽ đi thăm em ấy, em ấy tạm thời không về nước." Cố Nhạc Sán nói.
"Thật sự thích học đến vậy? Đến nỗi tranh thủ từng giây từng phút? Năm mới cũng không về, tớ cảm thấy cậu nên nhanh chóng đón cậu ta về, nếu không ngày ngày nhớ thương da diết, không chỉ một mình cậu." Trong lòng Ngụy Nam Phong thực ra có chút lo lắng, Dịch Duy vẫn luôn ở nước ngoài, Tôn Kỳ lại sẽ chạy đi tìm cậu, rất nhiều ngày cũng không nhìn thấy người.
"Chuyện về phương diện học tập, em ấy tự có kế hoạch và sắp xếp, chỉ cần em ấy thích là được." Trong giọng điệu của Cố Nhạc Sán, mang theo tình cảm cưng chiều rõ ràng.
Ngũ Thanh cúi đầu, cũng rót cho mình một ly trà nóng, hắn ta từ trong giọng điệu của Cố Nhạc Sán nghe ra, Cố Nhạc Sán thật sự rất thích trợ lý kia của anh, nhưng có thể vào kì nghỉ đưa người ra nước ngoài, còn vào ngày sinh nhật xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, như vậy chứng minh, này với hắn ta mà nói, là một cơ hội tốt có thể tranh thủ được.
Tôn Kỳ lấy thẻ khách quý Ngụy Nam Phong làm cho cậu ta, đi vào chỗ đám Cố Nhạc Sán đang ở, hai người cố ý nhanh chóng đi qua từ bên cửa sổ, quan sát sơ qua tình huống bên trong. Bởi vì nhiều người, Dịch Duy không nhìn thấy Cố Nhạc Sán, nhưng nhìn thấy rõ bên trong được bố trí sang trọng thoải mái, còn nhìn thấy bên trong bày một cây đàn piano.
Dịch Duy vỗ Tôn Kỳ, chỉ chỉ cây đàn piano bên trong.
Tôn Kỳ gật đầu, hai người cùng nhau vòng đến một cánh cửa khác bên ngoài, sau khi đi vào, Dịch Duy vén ra cái màn hoa lệ, lặng lẽ ngồi xuống phía sau đàn piano.
Bỗng nhiên tiếng đàn piano vang lên, khiến cho những người đang trò chuyện vui vẻ cùng xoay đầu nhìn qua, nhưng bởi vì phương hướng đặt đàn piano, nhìn không thấy người đang đánh đàn piano, nên những người kia cũng không để ý, tiếp tục trò chuyện.
Chỉ có Ngũ Thanh nhìn qua chỗ đàn piano nhiều lần, thầm nghĩ hôm nay cũng không sắp xếp người đánh đàn, đây là người nào thiếu dạy dỗ muốn chơi nổi thu hút sự chú ý của người khác?
Những nam nữ tiếp khách chỗ này, ngoại trừ đẹp, cũng đều có tài nghệ, có thể cùng ăn cùng uống cùng trò chuyện, nhưng không bán thân.
Đàn piano đặt ở chỗ đó, đương nhiên sẽ không phải thật sự khiến người không nhìn thấy người đánh đàn, mà muốn đạt được một loại hiệu quả nửa che nửa giấu. Tôn Kỳ ở sau màn ấn xuống phím điều khiển, bục tròn bên dưới đàn piano chậm rãi chuyển động nâng lên.
Tuy những người kia chỉ nhìn thấy sườn mặt của Dịch Duy, nhưng cũng lập tức bị sườn mặt của cậu hấp dẫn, tay Cố Nhạc Sán cầm ly trà cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên có thứ gì đó lóe qua, xoay đầu nhìn về bên đó, rồi đột ngột đứng lên, nhấc người bước nhanh đi qua.
"Cố đổng?" Ngũ Thanh bị hành động của Cố Nhạc Sán dọa hết hồn, nghi ngờ gọi một tiếng.
Ngụy Nam Phong và người khác đều nghi ngờ nhìn Cố Nhạc Sán.
Tôn Kỳ núp ở sau màn trộm nhìn, nhanh chóng lại lần nữa ấn xuống điều khiển, trước khi Cố Nhạc Sán đi đến bục đàn piano, để cho bục đàn piano tiến hành xoay tròn, xoay Dịch Duy đến một nơi mà người trong đại sảnh không thể nhìn thấy được.
Cố Nhạc Sán đi đến bên trên bục tròn nhìn Dịch Duy mặc đồ nữ, nếu không phải trước đây từng thấy bộ dáng Dịch Duy mặc đồ nữ, anh thật sự không nhận ra.
Cố Nhạc Sán dùng ánh mắt dò hỏi Dịch Duy tại sao xuất hiện chỗ này, nhưng Dịch Duy không nhìn anh, mà nghiêm túc đánh đàn piano.
Người khác nghi ngờ hành động của Cố Nhạc Sán, cũng rất muốn nhìn người, chỉ góc nghiêng thôi đã đẹp đến mức khiến người không thể di chuyển tầm mắt, chính diện rốt cuộc là bộ dáng gì, thế nên cũng đều đứng lên muốn đi qua.
Cố Nhạc Sán xoay người nhìn về phía họ, cả người tản ra khí thế ai dám qua sẽ làm chết người đó, thế nên những người kia đều chậm rãi ngồi về.
Ngũ Thanh vừa rồi nhìn thấy góc nghiêng của Dịch Duy, nghĩ người này nhìn lạ mắt, cũng không phải người của câu lạc bộ họ, rốt cuộc người nào chạy đến chỗ này?
Ngũ Thanh cũng muốn đi qua xem thử, người có thể khiến Cố Nhạc Sán kích động như vậy rốt cuộc là ai, hắn ta đứng lên, mỉm cười nhìn Cố Nhạc Sán, đi về phía anh gọi: "Cố đổng..."
Cố Nhạc Sán mặt không cảm xúc nhìn Ngũ Thanh, ánh mắt anh khiến nụ cười tươi trên mặt Ngũ Thanh duy trì không nổi nữa, chỉ có thể xoay người ngồi trở về.
Bục đàn piano chậm rãi hạ xuống, màn đánh đàn của Dịch Duy đã kết thúc, Cố Nhạc Sán ở trong lòng thở dài, xoay người đi qua, nhưng Dịch Duy đã không ở nữa. Cố Nhạc Sán bước nhanh đi đến chỗ màn kết hợp, kéo màn ra, nhưng sau màn còn có cửa, mà cửa đã bị đóng lại.
Cố Nhạc Sán lập tức xoay người bước nhanh đi ra cửa lớn đuổi theo.
Ngụy Nam Phong cũng đứng lên nhanh chóng đuổi theo, Ngũ Thanh và người khác cũng đi theo ở phía sau.
Dịch Duy vừa bước nhanh đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn, cậu tuy đi nhanh nhưng cũng đi rất vững vàng, cậu không phải thật sự muốn chạy trốn, mà muốn dẫn Cố Nhạc Sán ra, cho nên không có chạy.
Bên cạnh có một người đang tựa lên cột nhà nghe điện thoại, sau khi nhìn thấy Dịch Duy, bởi vì quá mức xinh đẹp mà sững sờ, quên mất bản thân phải nói chuyện với đầu bên kia.
Thấy Dịch Duy vừa quay đầu nhìn vừa nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ, xoay đầu nhìn thấy Cố Nhạc Sán nơi xa đang chạy đến, hắn nhanh chóng phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Dịch Duy.
Dịch Duy đang bước nhanh, bỗng nhiên bị người tóm lấy tay, kéo vào phòng bên cạnh.
Dịch Duy mới đầu cho rằng là Cố Nhạc Sán túm lấy cậu, nhưng sau khi xoay người nhìn rõ người, lập tức ném tay người kia, vẻ mặt vi diệu nghĩ anh hai anh là ai? Anh túm tôi làm gì?
Mà Ngô Hạo nhanh chóng đóng cửa lại, còn đặt ngón tay lên miệng Dịch Duy xuỵt một cái.
Dịch Duy nghĩ thầm, anh xuỵt cái gì, anh là ai? Lo lắng Cố Nhạc Sán chạy qua bỏ lỡ cậu, bèn muốn đẩy người này mở cửa ra.
Ngô Hạo ấn chặt cửa chặn lại Dịch Duy nói: "Đừng lên tiếng, đợi anh ta đi qua em lại đi ra, em chạy nhanh như vậy cũng khẳng định chạy không lại anh ta."
Dịch Duy há há miệng, muốn nói lại không thể lên tiếng, vừa lên tiếng sẽ bị phát hiện cậu là nam. Dịch Duy bất lực nghĩ thầm, ai chạy? Tôi chỉ đi nhanh một chút, ông anh này có phải xem quá nhiều phim rồi không, lo chuyện bao đồng cái gì?
Dịch Duy nghe thấy Cố Nhạc Sán đã chạy qua, sốt ruột muốn đi mở cửa.