Sinh Được Người Thừa Kế Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 34: MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI LÀ THÍM TÔI




Hồ Lăng nói hắn chụp được ảnh Cố đổng và Dịch Duy hôn nhau, Cố Hoành tuy trong lòng không tin, nhưng lập tức bước nhanh đi qua, giật lấy máy ảnh trong tay hắn nghiêm túc nhìn, người khác cũng bao quay lại.

Cố Hoành nhìn mấy tấm hình phóng to lên kia, mặt Cố Nhạc Sán chụp rất rõ ràng, muốn phủ nhận cũng phủ nhận không được, người còn lại chỉ chụp được bóng lưng, thế nhưng bộ quấn áo kia sáng nay Dịch Duy đã mặc, nên không thể nào sẽ là ai khác ngoại trừ Dịch Duy.

"Thật sự là Cố đổng, người anh ta ôm là Dịch Duy sao?"

"Khẳng định là Dịch Duy, sáng nay gặp phải cậu ta ở khách sạn, cậu ta không phải mặc bộ này sao? Các cậu nhìn đường thêu như đang bồng bềnh này, không thể nào có người có bộ đồ giống y chang của cậu ta đúng không?"

"Vậy hai người họ, đây là...."

"Khẳng định là cái gì đó rồi."

"Vậy các cậu nói, Dịch Duy trở thành trợ lý của Cố đổng, có phải vì cậu ta và Cố đổng...là cái đó?"

"Dịch Duy căn bản rất xuất sắc, cậu ta đứng top 1 gia học, được Cố đổng chọn làm trợ lý không phải đương nhiên sao?"

"Vậy lẽ nào nói, sau khi cậu ta trở thành trợ lý của Cố đổng, mới cùng Cố đổng, gì đó không?"

"Cậu ta trước đây từng đính hôn với Cố Hoành, bây giờ sao có thể ở bên Cố đổng?"

Sắc mặt Dịch Tuyên càng ngày càng khó xem, y thế nào cũng không ngờ, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán sẽ là quan hệ như thế.

Cố Hoành tức giận đến run tay, xoay người dùng sức ném máy ảnh từ cửa sổ ra ngoài.

"Máy ảnh của tớ!" Hồ Lăng gọi lớn một tiếng, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy máy ảnh của hắn đã rơi xuống nước, hắn xoay đầu nhìn Cố Hoành dám giận nhưng không dám nói.

Cố Hoành còn tức giận hơn hắn nhiều, trà cụ và đĩa trên bàn toàn bộ quét rơi trên nền, oán giận bước nhanh xông ra ngoài, khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Nếu nói thời đại này cái gì nhanh nhất, đương nhiên là tốc độ lưu truyền tin tức, chưa đến một tiếng, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán còn đang tản bộ, vệ sĩ đi qua báo cáo với Cố Nhạc Sán, hiện tại học sinh gia học đều đang thảo luận chuyện của anh và Dịch Duy, bởi vì có học sinh chụp được ảnh họ ôm nhau.

Dịch Duy kinh ngạc sửng sờ một lát hỏi: "Chụp được lúc nào?"

"Nghe nói hình như chụp được lúc ở bên trên hồ sen." Vệ sĩ nói.

"Bây giờ phải làm sao?" Dịch Duy có chút hoảng hốt nhìn Cố Nhạc Sán: "Muốn phủ nhận không?"

"Đừng hoảng." Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy an ủi nói: "Bị phát hiện thì bị phát hiện, không có cái gì đáng ngại."

"Nhưng, em lo lắng là..." Một tay khác của Dịch Duy đặt lên bụng mình.

"Chuyện em mang thai, tuyệt đối sẽ không bị truyền ra." Cố Nhạc Sán nói: "Chỉ cần tạm thời che giấu chuyện kết hôn và có con là được, truyền ra chuyện chúng ta ở bên nhau, cũng càng thuận tiện hơn, chỉ cần em không để ý anh mắt người khác và họ nói những gì là được."

"Chỉ cần con có thể bình an sinh ra, họ nói cái gì em cũng không để ý." Dịch Duy nghiêm túc nói.

"Thả lỏng một chút." Cố Nhạc Sán sờ mặt Dịch Duy nói: "Có tôi ở đây, đừng lo lắng."

"Ừ." Dịch Duy đè tay Cố Nhạc Sán, nhắm mắt cảm nhận độ ấm trên bàn tay anh, tâm trạng dần dần trở nên bình tĩnh.

Đều đã bị phát hiện, vậy hai người cũng không cần tránh nghi ngờ nữa, lúc trở về, Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy đi trên đường lớn. Trên đường có học sinh nhìn thấy hai người nắm tay nhau, dù tận mắt chứng kiến sự thật, vẫn khiến họ rất kinh sợ, nhưng cũng chỉ dám trốn ở một bên nghị luận, đến gần hơn một chút cũng không dám.

"Họ thật sự ở bên nhau, Cố đổng nắm tay Dịch Duy."

"Cố đổng sẽ nắm tay người khác, đây là cảnh tượng tớ trước đây tuyệt đối không tưởng tượng ra."

"Cho nên, họ đang quen nhau sao?"

"Vậy cũng không chắc lắm nhỉ? Nói không chừng, là loại quan hệ đó?"

Diệp Tu Thành có mấy người bạn quan hệ rất tốt là học sinh gia học nhà họ Cố, sau khi bị Dịch Duy từ chối, hắn ta cô đơn tự kỉ mấy tiếng ở trong phòng, sau đó ra ngoài tìm mấy người bạn kia của hắn ta chuẩn bị uống rượu, nhưng sắp bắt đầu uống, đã biết chuyện Dịch Duy và Cố Nhạc Sán ở bên nhau, lập tức xông về chỗ Ngụy Nam Phong ở tìm hắn chất vấn.

Ngụy Nam Phong đang ngồi trong sân, nhìn Tôn Kỳ chơi đùa với con chó trắng của hắn.

Con chó trắng này hình thể cực lớn, là nguyên mẫu của vua sói trong trò chơi, Tôn Kỳ quả thực thích đến không nỡ buông tay, xoa chó đến nghiện.

Ngụy Nam Phong xoay đầu nhìn thấy Diệp Tu Thành xông qua chỗ hắn như một cơn gió, giơ tay để cho vệ sĩ ngắn hắn ta lại, rồi đứng lên đi về phía hắn ta.

"Này lại là sao nữa?" Ngụy Nam Phong đến gần nhìn hắn ta hỏi.

"Dịch Duy và chú họ nhà họ Cố ở bên nhau, cái này có phải thật không?!" Diệp Tu Thành trợn to mắt nhìn Ngụy Nam Phong, đợi hắn phủ nhận.

Ngụy Nam Phong sửng sờ nói: "Cháu sao biết?"

"Cậu nói cho cháu biết cái này có phải thật không!" Diệp Tu Thành lớn tiếng gào lên.

"Gào cái gì mà gào?!" Ngụy Nam Phong cau mày nói: "Đi vào lại nói."

Ngụy Nam Phong đi ở đằng trước, vệ sĩ kéo Diệp Tu Thành đi ở phía sau, Tôn Kỳ đứng ở nơi xa nghi ngờ nhìn họ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi vào phòng, Ngụy Nam Phong vì phòng ngừa Diệp Tu Thành chạy ra ngoài phát điên, sai vệ sĩ đóng cửa lại.

"Nhạc Sán xác thực cùng Dịch Duy bên nhau, mặc kệ cháu tiếp nhận hay không, cái này là sự thật." Ngụy Nam Phong nói: "Bây giờ cháu biết, cậu không cho cháu tỏ tình là vì tốt cho cháu rồi chứ?"

"Tại sao lại là chú họ? Tại sao là chú ấy?" Diệp Tu Thành cuối cùng nhịn không được khóc lớn, hắn ta quỳ sấp lên bên giường, dùng sức nện đánh giường nói: "Dịch Duy là mối tình đầu của cháu, cháu lần đầu tiên nghiêm túc thích một người, nhưng cậu ta lại sắp trở thành thím họ của cháu! Vậy cháu chẳng phải hoàn toàn không có hy vọng rồi sao?! Hu hu hu hu."

"Cháu cũng thực đáng thương, thích ai không được, cứ khăng khăng thích người của Nhạc Sán, cậu ta bùng nổ cơn giận lên, đã biết chắc chắn sẽ lột một lớp da của cháu."

Diệp Tu Thành khóc càng lớn tiếng hơn, lần này là bị dọa khóc.

Khuỷu tay của Ngụy Nam Phong chống lên bàn thấp, nhìn Diệp Tu Thành khóc nói: "Vì kỉ niệm con đường tình nhấp nhô của cháu, cậu chi tiền cho cháu xuất bản một cuốn sách làm kỉ niệm, tên cuốn sách gọi là .

"Cậu còn kích thích cháu! Cậu rốt cuộc có phải là cậu ruột cháu không!! Hu hu hu hu hu hu...." Diệp Tu Thành khóc rớt nước mắt nước mũi.

"Có chuyện vẫn luôn không nói cho cháu biết, thực ra cháu được mẹ cháu nhặt về, cậu thật sự không phải cậu ruột cháu."

Tiếng khóc của Diệp Tu Thành đột nhiên dừng lại, hắn ta trừng Ngụy Nam Phong nói: "Giờ cậu còn giỡn kiểu này với cháu, cậu thật sự chẳng hề có nhân tính."

"Cháu còn hỏi cậu có phải cậu ruột của cháu không, cậu nếu không phải cậu ruột cháu, cậu sớm để cho người ném cháu ra ngoài." Ngụy Nam Phong dạy dỗ nói: "Một người đàn ông như cháu, khóc khó xem như vậy giống cái gì?"

"Khó xem thì sao? Dễ xem hay không người cháu thích cũng không thích cháu, cháu cứ khóc! Cháu cứ khóc! Cháu cứ khóc! Aaaa...."

"Được, cháu tiếp tục khóc! Khóc đủ rồi thì thôi, cậu lười quản cháu!" Ngụy Nam Phong đứng lên ra ngoài, dặn dò vệ sĩ không cho phép thả Diệp Tu Thành ra.

Tôn Kỳ chơi mệt, ngồi xuống một bên uống miếng trà nghỉ ngơi, cậu ta lấy điện thoại ấn mở ra xem, phát hiện mấy nhóm gia học có rất nhiều tin nhắn, thầm nghĩ xảy ra chuyện gì rồi? Mở ra chậm rãi xem.

Sau khi làm rõ tình huống, Tôn Kỳ thả điện thoại xuống, tiếp tục uống trà. Thực ra trong lòng cậu ta sớm đã có cảm giác, tuy có chút kinh ngạc Dịch Duy thật sự cùng Cố đổng ở bên nhau, nhưng còn chưa đến trình độ rất kinh sợ.

Ngụy Nam Phong đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh Tôn Kỳ, rót cho mình ly trà.

"Chuyện của Dịch Duy và Cố đổng đã lộ, nhà họ Cố bây giờ khẳng định rất náo nhiệt, vừa nghĩ đến sau này Cố Hoành phải gọi Dịch Duy là thím tư, tôi nhịn không nổi muốn cười trên nỗi đau của người khác." Tôn Kỳ nói.

Tay đang cầm ly trà của Ngụy Nam Phong cứng đơ hỏi: "Cậu đã biết từ lâu?"

"Vừa biết." Tôn Kỳ tiếp tục nói: "Cố đổng thật sự rất tốt, đó là đối tượng bao nhiêu người muốn gả, nhưng nếu mỗi ngày bị những sài lang hổ báo của nhà họ Cố nhìn chằm chằm, cũng đủ phiền lòng, chỉ hai cụ bà của nhà họ Cố thôi, cũng đã không dễ đối phó."

Tôn Kỳ thở dài, có chút lo lắng cho Dịch Duy.

"Yên tâm đi, Nhạc Sán tuyệt đối sẽ không để cho người bạn kia của cậu bị tủi thân, dựa vào tính cách của cậu ấy, người mà cậu ấy xem trọng, sẽ không cho phép người khác tổn thương một xíu nào."

Tôn Kỳ tựa lên lưng ghế, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ mặt trời, hôm nay vẫn còn hơi lạnh, ánh mặt trời chiếu xuống rất dễ chịu.

Ngụy Nam Phong xoay đầu nhìn mặt Tôn Kỳ sửng sờ, dưới ánh mắt trời chiếu sáng, làn da cậu ta non mềm gần như có hơi trong suốt, còn có màu sắc hồng hào, Ngụy Nam Phong chỉ cảm thấy ngứa tay muốn sờ, bỗng nhiên tỉnh táo lại ở trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân đang suy nghĩ lung tung những cái gì?

"Đi ngâm suối nước nóng không?" Ngụy Nam Phong hỏi.

Tôn Kỳ nhắm mắt hỏi: "Ngâm suối nước nóng, có thể tăng sức mạnh tinh thần không?"

"Có thể." Ngụy Nam Phong cười nói, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, trong nụ cười của hắn mang theo một tia cưng chiều.

"Vậy nhanh đi thôi, còn đợi cái gì?" Tôn Kỳ lập tức đứng lên.

Suối nước nóng đương nhiên không thể tăng sức mạnh tinh thần, Tôn Kỳ hỏi như vậy bởi vì trong game, suối nước nóng Long Nguyên, có thể khiến nhân vật game gia tăng sức mạnh tinh thần, nhưng muốn ở trong game tìm được suối nước nóng Long Nguyên toàn bộ phải dựa vào vận may, cậu ta chưa từng gặp được, suối nước nóng Long Nguyên trong thành cổ, cũng phải dựa vào rút thăm trúng thưởng mới có thể tiến vào, nhưng tỷ suất trúng thưởng quá thấp, cậu ta cũng chưa từng rút trúng, lần này Ngụy Nam Phong đích thân mang cậu ta đi, cậu ta cũng coi như cầu được ước thấy.

Tôn Kỳ vui vẻ nghĩ, quyền hạn Ngụy đổng gì đó, quả nhiên có tác dụng tốt.

Hai người vừa muốn xuất phát, đã nhìn thấy Dịch Duy và Cố Nhạc Sán đi đến.

"Dịch Duy." Tôn Kỳ chạy về phía Dịch Duy, hưng phấn nói: "Chúng ta đi ngâm suối nước nóng nha."

"Được." Dịch Duy thấy Tôn Kỳ bộ dáng vui vẻ và mong chờ như vậy, không muốn từ chối cậu ta, rồi xoay đầu dùng khẩu hình miệng nói với Cố Nhạc Sán: "Em đi ngâm chân."

Thời kì mang thai không thể ngâm suối nước nóng, bởi vì nhiệt độ suối nước nóng quá cao, ngâm cả người xuống, rất có thể sẽ sanh non hoặc dẫn đến thai nhi dị dạng, nhưng chỉ ngâm sơ chân vẫn có thể, không chỉ có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, còn có thể loại bỏ mệt mỏi, Dịch Duy ở nhà cũng thường ngâm chân.

Bốn người cùng nhau ngồi xe xuất phát đi ngâm suối nước nóng, xe dừng ở dưới chân núi, lại ngồi cáp treo lên núi.

Cố Nhạc Sán và Ngụy Nam Phong đi ngâm suối nước nóng lộ thiên, Dịch Duy và Tôn Kỳ lựa chọn suối nước nóng trong phòng.

Tôn Kỳ quấn khăn tắm tiến vào trong nước, nằm sấp ở mép bục gỗ, xuyên qua bức tường thủy tinh nhìn ra bên ngoài, từ góc độ này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ thành cổ, phong cảnh rất đẹp.

Bởi vì trong phòng rất ấm áp, Dịch Duy thay áo tay ngắn ngồi ở mép bục gỗ, vừa uống nước trái cây vừa ngâm chân.

Tôn Kỳ nhìn phong cảnh một lát, xoay đầu nhìn về phía Dịch Duy nói: "Cậu như vậy, tớ cảm thấy bản thân đang dùng nước rửa chân của cậu tắm."

"Tớ cũng dùng nước tắm của cậu ngâm chân nè." Dịch Duy cười nói.

"Chuyện cậu và Cố đổng lộ ra ánh sáng rồi, đã nghĩ xong sau này xử lý thế nào chưa?" Tôn Kỳ hỏi.

"Không có gì phải nghĩ, tất cả thuận theo tự nhiên, trước đây như thế nào, sau này vẫn như thế đó. Bây giờ mỗi ngày ngoại trừ học chính là học, giờ phút thả lỏng như thế này, đã khó có được, tớ không muốn lãng phí thời gian và tinh lực đi để ý cách nghĩ của người khác." Dịch Duy nói.

"Lời như vậy nói không sai, người vì bản thân mà sống, lại không phải vì cách nghĩ của người khác mà sống, mặc kệ người khác nghĩ thế nào." Tôn Kỳ nhìn cậu nói: "Nhưng cậu sau này vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao rất nhiều người muốn ở bên Cố đổng, còn có những người nhà họ Cố, nhất là hai cụ bà kia, không dễ chọc."

"Tớ chắc chắn sẽ cẩn thận." Dịch Duy cười cười, nếu cậu không mang thai, cậu cũng không có uy hiếp nào, nhưng bây giờ mang thai, cậu tự nhiên sẽ càng cẩn thận hơn.

Chuyện cậu và Cố Nhạc Sán lộ ra ánh sáng, Cố Hoành và Dịch Tuyên sẽ là phản ứng gì, nghĩ một chút là biết, chỉ là hai cụ bà nhà họ Cố, sẽ là phản ứng gì đây?