Sinh Được Người Thừa Kế Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 32: COMEOUT THẤT BẠI




Đã đến khách sạn, ông chủ đích thân dẫn người nghênh đón họ ở cổng, đám người đi vào đại sảnh tráng lệ, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, có nhân viên phục vụ đi qua nhận lấy áo khoác họ cởi xuống đi cất xong.

Ông chủ cho người thông báo phòng bếp lên món, dẫn họ đi lên đại sảnh tầng hai.

Đại sảnh tầng hai có không ít bàn tròn, Dịch Duy và Tôn Kỳ vốn tính tùy tiện ngồi vào một bàn, nhưng ông chủ lại đi qua nói: "Cậu Dịch Duy, mời đi bên này."

Dịch Duy nhìn về phương hướng ông chủ giơ tay, bên đó ngoại trừ một bức tường gỗ treo tranh sơn thủy, cái gì cũng không có, cậu nghi ngờ hỏi: "Để tôi ngồi trên tường sao? Tôi không giống người trong game biết pháp thuật, tường này tôi không ngồi lên được."

"Cậu Dịch Duy thật biết nói đùa." Ông chủ cười nói xong, rồi giơ tay, bức tường bèn tự động mở ra hai bên.

Bên trong bức tường gỗ mở ra, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, đặt một bàn tròn, bốn mặt đều có rèm được quấn lên.

Dịch Duy và Tôn Kỳ, dẫn theo đám nhỏ nhà họ Mễ đi qua ngồi xuống.

Người khác sau khi ngồi xuống nhịn không được nhìn về phía họ, nghĩ Dịch Duy sao có được đối xử tốt như vậy?

Hà Minh Thư ấm ức nói: "Làm như hoàng đế vậy, ỷ vào thế lực nhà họ Cố phô trương như thế, cậu ta cho rằng cậu ta là ai?"

Đứa nhỏ nhà họ Dịch ngồi ở một bên khác, cũng đang thì thầm, nghĩ không thông tại sao Dịch Duy được đối xử tốt hơn Cố Hoành.

"Ông chủ, qua đây một lát!" Hà Minh Thư lớn tiếng gọi.

Ông chủ đang đích thân tiếp đãi đám Dịch Duy, nghe thấy Hà Minh Thư gọi hắn, hắn thả xuống ấm trà trong tay, đi về phía gã ta.

"Có chuyện gì sao?" Ông chủ nhìn Hà Minh Thư hỏi.

"Anh phụ trách tiếp đãi học sinh gia học nhà họ Cố đúng không?" Hà Minh Thư hỏi.

"Phải." Ông chủ trả lời.

"Cháu trai của Cố đổng ở chỗ này, anh không biết sao?"

Ông chủ nhìn Cố Hoành nói: "Cậu Cố Hoành? Tôi biết, trước đây từng đến mấy lần, nhưng cậu Dịch Duy, dùng quyền hạn của Ngụy đổng, tôi cần phải đích thân tiếp đãi, đây là quy củ tôi cũng không có cách nào. Các cậu tuy gọi tôi một tiếng ông chủ, nhưng tôi cũng chỉ là một nhân viên làm việc thay, xin không cần làm khó tôi."

"Nói cái gì đấy?" Hà Minh Thư rất không vui nói: "Ai làm khó anh?!"

"Minh Thư! Tính tình của cậu lúc nào có thể sửa được?!" Cố Hoành nhỏ giọng trách mắng, xoay đầu nhìn ông chủ nói: "Xin lỗi, anh bận chuyện của anh đi."

"Cảm ơn cậu Cố Hoành thông cảm." Ông chủ gật đầu, xoay người rời đi.

"Cậu điên rồi sao? Ở chỗ này quậy." Cố Hoành lạnh lùng nhìn Hà Minh Thư dạy dỗ: "Đây là địa bàn của Ngụy Nam Phong, chú tư tôi là bạn thân tri kỉ nhiều năm với Ngụy Nam Phong, cậu làm khó ông chủ chỗ này, nếu anh ta đến trước mặt Ngụy Nam Phong cáo trạng, truyền đến trong tai chú tư tôi, biến thành tôi ở bên ngoài ỷ vào thế lực nhà họ Cố ức hiếp người, cậu đến gánh vác hậu quả sao?!"

Hà Minh Thư nắm chặt ly trà, trong lòng rất tức giận không phục, nhưng cũng không dám nói gì.

"Cậu sau này nếu bộp chộp như thế nữa, không cần tiếp tục ở bên cạnh tôi, cũng không cần ở lại gia học nhà họ Cố!"

"Được rồi." Dịch Tuyên nhìn Cố Hoành khuyên: "Minh Thư cậu ấy cũng không phải cố ý, cậu ấy bởi vì trong lòng hướng về anh, cho nên không thể chịu đựng người khác xem nhẹ anh, anh còn mắng cậu ấy, há chẳng phải khiến cậu ấy lạnh lòng?"

Dịch Tuyên khuyên xong Cố Hoành, lại vỗ tay Hà Minh Thư an ủi nói: "Cậu đừng khó chịu, Cố Hoành có chỗ khó của anh ấy, cậu thông cảm cho anh ấy, tớ và anh ấy sau này đều sẽ nhớ cái tốt của cậu."

Dịch Tuyên cho Hà Minh Thư bậc thang đi xuống, Hà Minh Thư gật đầu, không tiếp tục nói gì.

Bên bàn đám Dịch Duy lên món trước, đầy bàn đồ ăn, toàn bộ theo quy cách tiêu chuẩn ngự thiện đầy đủ hương vị.

Tôn Kỳ lấy điện thoại đối chiếu thực đơn nói: "Những món này, sao không có trên thực đơn điện thoại."

"Đây là thức ăn gọi theo quyền hạn của Ngụy đổng, bình thường Ngụy đổng dùng để tiếp đãi bạn bè hoặc khách hàng, cho nên không có trên thực đơn." Ông chủ giải thích nói.

Tôn Kỳ tùy tiện gắp một món, thử qua hương vị, bộ dáng vô cùng cảm động nói: "Quá ngon."

"Khoa trương như vậy?" Dịch Duy cũng tùy tiện gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, hương vị xác thực rất ngon, này là lần đầu tiên cậu ăn được món nấu ngon hơn đồ ăn đầu bếp nhà họ Cố nấu.

"Ngon chứ?" Tôn Kỳ nhìn Dịch Duy hỏi.

"Ừ." Dịch Duy gật đầu: "Xác thực ngon."

"Quyền hạn Ngụy đổng gì đó, thật sự rất muốn có." Tôn Kỳ ngửa mặt lên nói.

Vì mùi vị món ăn thật sự ngon, đứa nhỏ nhà họ Mễ nghiêm túc vùi đầu ăn, một câu cũng không nói.

Tất cả mọi người đều ăn no, lại cùng nhau rời khỏi đại sảnh tầng hai, xuyên qua sân vào bên trong, đi đến phòng nghỉ.

Dịch Duy từ sau khi vào thành phố, vẫn luôn được đối đãi cao nhất, cho nên ông chủ đích thân mang cậu đi phòng khách quý, người khác cũng đã cảm thấy đương nhiên, không có cái gì kinh ngạc nữa.

Dịch Duy để Tôn Kỳ ở chung với mình, Tôn Kỳ sau khi tắm xong, đỡ bụng đi ra, động tác chậm rãi nằm sấp lên giường, tựa lên đầu giường nói: "Ăn quá no, căng cả bụng."

"Đã nói rồi bảo cậu ăn ít chút." Dịch Duy lấy điện thoại đặt cho cậu ta một ly trà tiêu thực.

"Nhưng quyền hạn Ngụy đổng, có thể gặp không thể cầu, đồ ăn ngon như vậy, không ăn nhiều chút, lần sau không biết lúc nào có thể ăn được nữa." Tôn Kỳ xoa dạ dày mình nói.

Trà tiêu thực đã đưa đến, nhưng đưa đến cùng với trà tiêu thực, còn có một bông hồng và một tấm thiệp, Dịch Duy hỏi nhân viên phục vụ hoa hồng ai đưa đến, nhân viên phục vụ lại nói cũng không rõ.

"Vậy mà đưa đến chỗ này?" Tôn Kỳ cầm ly trà nói: "Rốt cuộc là ai thần thông quảng đại như vậy, không chỉ ở gia học có thể đưa hoa cho cậu, ngay cả chỗ này cũng có thể đưa đến."

Dịch Duy nhìn hoa hồng trong tay rơi vào suy tư.

Sáng sớm hôm sau, các học sinh sớm rời giường, chuẩn bị lên phố đi ăn uống vui chơi.

Tôn Kỳ từ trong vali lấy ra hai bộ đồ cổ trang cách tân hoàn toàn mới, mặt mày hưng phấn nhìn Dịch Duy nói: "Tớ chuẩn bị cho cậu phiên bản trang phục đơn giản Ngọc Thanh Vận Luật của nhóm thần y trắng, tớ trang bị cho chính mình phiên bản đơn giản của Doanh Hương Hoa Khê, hôm nay chúng ta cùng nhau đi làm nhiệm vụ."

Dịch Duy nâng ly sữa bò co lại trong sofa, rủ mắt mơ màng gật đầu, cậu tối qua không ngủ ngon, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy, hình như có chút lạ giường, trước đây rõ ràng không có tật xấu này.

Uống xong sữa bò, Dịch Duy đi thay đồ, cậu chưa từng chơi game, không hiểu rõ cũng không phải rất hứng thú với nội dung game, nhưng đã ra ngoài chơi, đương nhiên phải chơi cho tận hứng, coi như là cùng Tôn Kỳ mê game cosplay. Hơn nữa trong thành cổ này, mặc quần áo hiện đại rõ ràng rất kì quái, mặc quần áo cổ trang tiên hiệp được cải tiến mới có thể gia nhập vào trong bối cảnh.

Dịch Duy thay xong đồ đi ra, Tôn Kỳ ở bên ngoài đợi cậu ca ngợi nói: "Tớ biết cậu mặc lên khẳng định rất thích hợp, tớ thích bộ quần áo này, nhưng cậu mặc càng đẹp hơn."

"Cậu mặc bộ này cũng đẹp." Dịch Duy mỉm cười nói.

"Tớ hôm nay đặc biệt mặc loại buộc tay áo, ăn thứ gì cũng tiện, ha ha." Tôn Kỳ cười nói.

Hai người rời khỏi phòng, đi đến trong sân, thu hút tất cả ánh mắt người đi qua.

"Hai người kia cũng quá đẹp, thật sự giống như từ trong game đi ra."

"Được mời làm đại ngôn hình tượng nhân vật sao? Tôi không đu ngôi sao, không hiểu lắm, các cậu quen không?"

"Hình như không phải minh tinh, có thể là người mẫu hoặc idol mạng, hai bộ trang phục này mặc ở trên người họ, thật sự quá hợp quá đẹp!"

"Trang phục Ngọc Thanh Vận Luật được cắt may thật sự tinh xảo, cảm giác màu vàng kim bên trên bồng bềnh xoay quanh như trong trò chơi, sao làm ra được vậy? Cũng quá thần kì."

"Giống như thần y trắng xuất hiện vậy."

"Rất muốn chụp hình bọn họ, cậu nói họ sẽ đồng ý chứ?"

Dịch Duy và Tôn Kỳ đi đến trước sảnh khách sạn, vừa vặn gặp phải đám người Cố Hoành và Dịch Tuyên, đám Cố Hoành thấy hai người liền sững sờ, nhưng Dịch Duy và Tôn Kỳ không để ý họ trực tiếp đi ra.

"Nè, các cậu có cảm thấy hai người họ hôm nay cực kì đẹp với thu hút sự chú ý của người không? Là do quần áo sao?"

"Chính xác, nhất là Dịch Duy, bình thường chỉ cảm thấy cậu ta đẹp, hôm nay mặc lên quần áo này, tiên khí lượn lờ khắp người."

Cố Hoành đi đến cửa, nhìn bóng lưng Dịch Duy đến ngây ngốc, ánh mắt không cách nào dịch chuyển.

Dịch Tuyên thấy bộ dáng của Cố Hoành, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đây là anh cả y đặc biệt giúp y chuẩn bị, vừa rồi người khác đều nói đẹp, bây giờ mặc kệ ánh mắt hay chủ đề, đều dịch chuyển đến trên người đám Dịch Duy, còn có hành động lúc này của Cố Hoành, khiến tâm trạng y rất tệ.

"Trước đi ăn sáng, lại đi nhận nhiệm vụ, rồi đi truy tìm báu vật, hôm nay chúng ta đi kiếm một khoản tiền!" Tôn Kỳ hưng phấn nói, bình thường cậu ta đều một mình đến, lần này Dịch Duy đi chơi với cậu ta, cậu ta rất vui, không có việc gì thú vị hơn khi đi chơi với bạn.

Thấy Tôn Kỳ cực kì hào hứng, Dịch Duy cười, hai người đang đi về phía trước, trên trời bỗng nhiên có cánh hoa rơi xuống, tất cả người trên đường đều ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn thấy trên trời không chỉ có máy bay đang rải hoa hồng, còn có mấy chữ tổ hợp tạo thành hình chiếu màu đậm.

Tôn Kỳ nhìn mấy chữ trên trời, đọc ra từng chữ: "Dịch, Duy, Dịch Duy? Anh, yêu, em."

"Đây là tình huống gì?" Tôn Kỳ kinh sợ miệng cũng quên khép lại.

Dịch Duy cũng ngẩng đầu nhìn mấy chữ kia, rồi sửng sờ.

Tiếng chuông trên quảng trường thành cổ bỗng nhiên vang lên, tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ và tò mò, đều bước nhanh về phía quảng trường.

Đám người Cố Hoành nhìn thấy chữ trên trời, cũng rất kinh ngạc.

"Đây là có người tỏ tình với Dịch Duy?"

"Đây là ai nha?"

"Mưa hoa hồng đầy thành phố, còn có những chữ trên trời, thật sự đủ phô trương, lẽ nào muốn cầu hôn?"

"Chúng ta cũng đi xem xem."

"Đi."

Dịch Duy và Tôn Kỳ nhanh chóng đi đến quảng trường, nhìn thấy trên bục cao của quảng trường, thả đầy hoa hồng, chính giữa còn đặt một cái tủ bạch ngọc, tất cả hình chiếu bên cạnh đều viết Dịch Duy anh yêu em.

Trên quảng trường đã đứng đầy người, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên bục cao, tủ bạch ngọc phía trên cũng là một trong những bảo vật hiếm có, đám người xung quanh đều tò mò đợi xem náo nhiệt.

Tiếng chuông ngừng lại, trên quảng trường vang lên thanh âm nhẹ nhàng, cửa tủ bạch ngọc trên bục cao, chậm rãi mở ra.

Tất cả mọi người tập trung lực chú ý nhìn.

Lúc cánh tủ mở được một phần ba, một người bỗng nhiên xuất hiện trên bục cao, dùng lực đóng lại cánh cửa tủ, còn nhanh chóng khóa lại.

Đám người vây xem bên dưới đều sửng sờ, không rõ chuyện gì xảy ra.

"Cửa tử đã bị đóng lại."

"Ừ, đã bị đóng lại."

"Đóng lại rồi."

Ngụy Nam Phong duỗi tay nhận lấy micro vệ sĩ đưa qua, mỉm cười nói: "Xin lỗi các vị, vừa rồi chỉ giỡn với mọi người một chút, tiếp đây sẽ lập tức công bố nghi ngờ của mọi người."

Ngụy Nam Phong nhấc chân lên dùng sức đạp một cái đá ngã tủ bạch ngọc, trước khi tủ bạch ngọc ngã xuống đất, mấy vệ sĩ kịp thời đón lấy, cấp tốc nhấc đi. Nhưng người bên dưới, đều nghe thấy bên trong tủ gỗ phát ra tiếng gõ dồn dập có lực, hiển nhiên có người ở bên trong vùng vẫy.

"Kì nghỉ ngắn lần nay, thành cổ Vân Phủ chúng tôi tổ chức một hoạt động ẩn giấu, tên của hoạt động này là truy tìm bấu vật ngôi sao may mắn của thành cổ. Bắt đầu từ ngày đầu tiên của kì nghỉ ngắn, người thứ 888 vào thành cổ, chính là ngôi sao may mắn của thành cổ, có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất và lời tỏ tình yêu thương từ thành cổ Vân Phủ, chúc mừng vị ngôi sao may mắn này!"

"Lý do này cũng quá tào lao." Tôn Kỳ vẻ mặt cạn lời nói: "Anh ta sao không nói vì tình yêu và vì hòa bình, đại diện thế giới tỏ tình với cậu?"

Dịch Duy muốn ôm mặt, cậu nói với Tôn Kỳ: "Đi thôi, về khách sạn, ngày mai lại ra ngoài chơi, trong ngày hôm nay tớ không muốn ra đường, quá mất mặt."

Dịch Duy không muốn tiếp tục nghe nữa, trực tiếp xoay người rời đi, Tôn Kỳ cũng lập tức đi theo.

Nguỵ Nam Phong sau khi đánh lừa người xung quanh, nhanh chóng rời khỏi quảng trường tranh thủ trở về chỗ mình ở trong thành cổ, đám người vây xem ở lại đầy đầu chấm hỏi chả hiểu gì, thảo luận cái hoạt động ẩn giấu khiến người cảm thấy vi diệu đến khó hiểu.