Sinh Được Người Thừa Kế Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 30: TRÂU GIÀ ĂN CỎ NON




Ước chừng nửa tháng sau, lúc rời khỏi học viện, Dịch Duy hỏi Tôn Kỳ: "Gần đây còn cảm thấy có người đang theo dõi cậu không?"

"Gần đây không có, trước đây quả nhiên là tớ áp lực quá lớn, tinh thần căng thẳng mới nghi thần nghi quỷ, tớ tự mình điều chế chút hương an thần cho chính mình, gần đây nghỉ ngơi rất tốt, cho nên đã hoàn toàn không có cảm giác nghi thần nghi quỷ." Tôn Kỳ trả lời.

"Thật không?" Dịch Duy nghĩ thầm, xem ra Dịch Bác gần đây rất bận, không có thời gian bắt chước biến thái và cuồng theo dõi, chẳng qua loại chuyện theo dõi này gã ta cũng làm ra được, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha Tôn Kỳ.

Tối hôm nay, Dịch Duy theo Cố Nhạc Sán đi tham gia một bữa tiệc.

Ngụy Nam Phong chủ nhân của bữa tiệc là bạn tốt nhiều năm của Cố Nhạc Sán, hôm nay hai người có chút chuyện phải thương lượng, Ngụy Nam Phong đích thân ở cửa lớn nghênh đón Cố Nhạc Sán, mang anh đến sofa vây thành một vòng ngồi xuống.

"Sâm panh hôm nay rất ngon, cũng cho trợ lý nhỏ của cậu một ly." Ngụy Nam Phong từ trong tay nhân viên phục vụ đón lấy bình rượu, đích thân rót rượu cho hai người.

"Cậu ấy không uống rượu." Cố Nhạc Sán nói với nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh: "Lấy nước trái cây đến."

Ngụy Nam Phong sửng sờ, rồi cười nói: "Còn là học sinh? Không uống rượu cũng rất tốt."

"Đói chưa?" Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn Dịch Duy hỏi.

"Có hơi đói." Dịch Duy gật đầu.

"Bảo nhà bếp nấu xong bát canh mì gà đưa đến." Cố Nhạc Sán nói với Ngụy Nam Phong.

"Nhiều năm như vậy, cậu chỉ biết sai bảo tớ." Ngụy Nam Phong nửa đùa nửa trêu chọc nói, nói xong giơ tay gọi quản gia, bảo hắn đi nhà bếp dặn đầu bếp nấu bát canh mì gà.

Hai người bắt đầu thương lượng hạng mục tiếp theo chuẩn bị sắp hợp tác, hai người họ khoảng thời gian này quá bận, trong điện thoại lại nói không rõ ràng, chỉ có thể ở bữa tiệc thượng thương lượng kế hoạch đại khái, sau này lại tìm thời gian nói chi tiết.

Dịch Duy ngồi nghe ở bên cạnh, đợi canh mì gà đưa đến, cậu ăn xong từng miếng, vì đói và hương vị cũng được, cậu ngay cả canh cũng uống.

Xoay đầu nhìn trong đám người, thấy Dịch Bác cũng đến, Dịch Duy cúi đầu hơi suy tư, đứng lên đi về phía gã ta.

Thấy Dịch Duy đã đi, Ngụy Nam Phong nói với Cố Nhạc Sán: "Cậu đối với trợ lý nhỏ của cậu rất đặc biệt, biết cậu ta không uống rượu, còn đặt biệt hỏi cậu ta đói hay không, cậu lúc nào từng quan tâm người khác như vậy?"

"Hiện tại không thể nói với cậu, em ấy đối với tớ mà nói xác thực đặc biệt." Cố Nhạc Sán nói.

"Cậu đây là trâu già gặm cỏ non, người ta nhỏ hơn cậu mười mấy tuổi phải không?" Ngụy Nam Phong cười chế nhạo: "Nhưng bây giờ thích gặm cỏ non cũng nhiều, không thiếu một mình cậu."

Ngụy Nam Phong bỗng nhiên nhớ đến gì đó, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Không đúng, trợ lý này của cậu, không phải là người trước đây từng đính hôn với cháu trai cậu chứ?"

Cố Nhạc Sán nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của hắn.

Ngụy Nam Phong dùng nét mặt hiểu rõ nói: "Đừng hỏi, hỏi chính là không thể nói."

"Anh gần đây rất bận phải không?" Dịch Duy đi đến trước mặt Dịch Bác, cười trừ nhìn gã ta nói: "Bận đến mức không có thời gian đi làm cuồng theo dõi?"

"..." Dịch Bác ánh mắt lạnh như băng nhìn Dịch Duy nói: "Là Tôn Kỳ nói cho cậu biết?"

Dịch Bác cho rằng chuyện bản thân theo dõi Tôn Kỳ, bị Tôn Kỳ phát hiện, sau đó Tôn Kỳ nói với Dịch Duy.

"Cậu ấy chỉ cảm thấy khoảng thời gian trước có người đang theo dõi cậu ấy, cũng không biết là ai, tôi chỉ hơi thử anh một chút, anh đã không đánh tự khai." Dịch Duy châm chọc nói.

"Cậu muốn thế nào?" Dịch Bác nhìn Dịch Duy hỏi.

"Tôi muốn thế nào?" Dịch Duy giả vờ suy tư một lát nói: "Vậy phải xem anh muốn thế nào, tôi đoán theo dõi khẳng định không thỏa mãn anh, nhưng chỉ cần anh xuất hiện ở trước mặt Tôn Kỳ, tôi nhất định nói cho cậu ấy biết, người trước đây theo dõi cậu ấy là anh. Hơn nữa sẽ nói cho cậu ấy biết, anh tại sao sẽ theo dõi cậu ấy, tại sao cố ý tiếp cận cậu ấy, tại sao có thiện cảm với cậu ấy. Anh an tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thêm mắm dặm muối cố ý bôi đen anh, chẳng qua không phải vì anh, mà vì Tôn Kỳ là bạn tôi, cho nên tôi chỉ nói thật với cậu ấy."

"Chuyện giữa tôi và Tôn Kỳ, cậu tốt nhất không cần nhúng tay, nếu không tôi tuyệt đối không buông tha cậu." Dịch Bác dùng ánh mắt hung ác nhìn Dịch Duy nói.

"Ha ha." Dịch Duy xác thực không nhịn nổi, cười ra tiếng, sau khi cười xong lập tức mặt không cảm xúc nhìn gã ta nói: "Anh có thể làm gì tôi? Hơn nữa câu này nên là tôi nói với anh, cái tát của anh tôi ghi nhớ trong lòng, sẽ có một ngày tôi sẽ trả lại anh gấp mười lần. Chẳng qua chuyện của Tôn Kỳ tính riêng, anh nếu muốn làm gì cậu ấy, tôi không chỉ vạch trần anh, tôi còn giúp cậu ấy hung hăng dạy dỗ anh!"

Dịch Duy xoay người đi về phía Cố Nhạc Sán, Dịch Bác nhìn bóng lưng cậu dùng sức nắm tay, xoay người thả ly rượu lên bàn dài, rồi bước nhanh rời khỏi đại sảnh tiệc.

"Trợ lý Dịch."

Dịch Duy ngừng bước chân, xoay đầu nhìn qua, sửng sờ cười chào hỏi: "Cậu Diệp."

"Gọi tôi Tu Thành là được." Diệp Tu Thành cười nói.

Dịch Duy cười cười, không tiếp lời.

"Tôi biết em nghĩ gì." Diệp Tu Thành nhìn Dịch Duy nói: "Tôi cũng biết, em làm trợ lý bên cạnh Cố đổng, sẽ tiếp xúc được rất nhiều văn kiện quan trọng, cho nên yêu cầu tránh nghi ngờ với rất nhiều người. Nhưng làm trợ lý cho Cố đổng, cũng không đại biểu hoàn toàn không thể qua lại với người khác, qua lại bình thường, dù là Cố đổng cũng sẽ không nói cái gì."

"Tôi sẽ không nói cái gì?" Cố Nhạc Sán đi đến phía sau Diệp Tu Thành hỏi.

Diệp Tu Thành thân thể cứng đờ, rồi chậm rãi nghiêng người gọi: "Chú họ."

Dịch Duy cúi đầu cười, cậu không ngờ, Diệp Tu Thành hóa ra sợ hãi Cố Nhạc Sán như vậy.

"Cậu theo ai đến?" Cháu ngoại trai của Cố Nhạc Sán xác thực quá nhiều, anh không thể nào mỗi người đều nhớ rõ, cũng không thể nào mỗi người đều quen, nhưng Diệp Tu Thành, bởi vì chuyện lần trước, khiến anh nhớ kĩ.

"Cháu cùng ba cháu đến, ba cháu ở bên kia nói chuyện với Triệu tổng của Vĩnh Lâm." Diệp Tu Thành nói.

"Vậy nên ở bên cạnh ba cậu, không nên đi lung tung khắp nơi." Cố Nhạc Sán nói.

"Vâng." Diệp Tu Thành nói xong xoay người đi về phía ba.

"Đi thôi, về nhà." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói.

Dịch Duy gật đầu, theo Cố Nhạc Sán ra ngoài.

Sau khi về đến nhà họ Cố, hai người đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị nghỉ ngơi.

Dịch Duy mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, nghe thấy Cố Nhạc Sán đang bật âm nhạc cổ điển, cậu cười nói: "Hóa ra anh thích loại ca khúc này."

"Khiêu vũ không?" Cố Nhạc Sán hỏi.

Dịch Duy sửng sờ, rồi đi đến trước mặt Cố Nhạc Sán, tay đặt vào trong bàn tay Cố Nhạc Sán, cùng anh đi đến giữa phòng ngủ, bắt đầu bước nhảy đẹp đẽ chậm rãi.

"Hôm nay sao lại có hào hứng như vậy?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh hỏi.

"Trước đó trò chuyện với Nam Phong, nhớ ra chuyện lúc nhỏ học khiêu vũ, đi tham gia vũ hội." Cố Nhạc Sán nói.

"Vũ hội?" Dịch Duy nói: "Vậy thật sự là chuyện rất lâu, còn may lúc em ở nước ngoài từng học, nếu không không thể nhớ lại chuyện cũ với anh."

"Tôi xác thực đã già." Cố Nhạc Sán cảm thán: "So với người trẻ tuổi như Diệp Tu Thành, trên phương diện tuổi tác, tôi xác thực không chiếm được ưu thế."

Dịch Duy sửng sờ, ngẩng đầu nhìn anh, rồi dùng hai tay ôm eo anh, dựa vào lồng ngực anh nói: "Không có, loại mị lực đàn ông trưởng thành như Cố đổng, mới chiếm ưu thế hơn. Bất kể là dung mạo, dáng người, khí chất, Cố đổng đều bỏ xa Diệp Tu Thành mười con phố, hiện tại niên đại này, tuổi tác chỉ là con số không có quá nhiều ý nghĩ."

Dịch Duy khóe miệng mang theo ý cười, cậu vốn cho rằng chỉ có Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy cần phải dỗ dành, hóa ra Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường cũng phải dỗ dành.

Hai người ôm nhau nhảy xong hai ca khúc, mới về đến trên giường nằm xuống, âm nhạc còn đang tiếp tục, hai người ánh mắt nhìn nhau, cảm thấy tâm tình cũng theo tình cảnh của ca khúc, lúc thì mềm mại dập dờn, lúc thì dịu dàng như nước.

Thấy Cố Nhạc Sán chậm rãi dựa đến gần, Dịch Duy nhắm mắt lại.

.............

Dịch Duy cũng rất thích âm nhạc cổ điển, cậu nằm ở trên giường, cùng với Cố Nhạc Sán, dùng cảm giác nhảy theo âm nhạc.

Trong khung cảnh âm nhạc, cậu cảm thấy bản thân biến thành hồ nước mềm mại ấm áp, Cố Nhạc Sán đến bên hồ nước, không ngừng khuấy động hồ nước.

Dịch Duy muốn để anh nhanh vào trong nước, nhưng anh lại ở bên hồ lưu luyến hồi lâu, mới vào trong nước.

Sáng hôm sau Dịch Duy dậy hơi trễ, Cố Nhạc Sán đã rời nhà đến công ty.

Dịch Duy ngồi dậy, tựa lên đầu giường ôm một cái gối khác vào trong lòng, nghĩ hình như sau khi cậu sống lại, cậu đối với hành vi thân mật của Cố Nhạc Sán, trong lòng tiếp nhận rất tự nhiên, cậu và trong lòng cậu đều nghĩ, cậu với Cố Nhạc Sán là thật sự kết hôn, không chỉ về mặt ý nghĩa hợp pháp, cũng nghiêm túc trải qua sinh hoạt vợ chồng, mà không phải đăng kí thật kết hôn giả.

Nhớ lại tình cảnh và cảm nhận vào tối qua, cậu có cảm giác vẫn chưa đủ đã, mặt cậu bắt đầu nóng lên, cậu không nhớ rõ, bản thân bắt đầu cảm thấy hưởng thụ từ lúc nào.

Cậu cảm thấy cuộc sống như bây giờ, thật sự rất tốt, tất cả đều phát triển theo hướng tốt. Tuy còn có thù chưa báo, tuy trong lòng vẫn có oán hận, nhưng cũng tràn đầy hy vọng với tương lai. Không giống đời trước, cậu cảm thấy cuộc đời nhìn không thấy hy vọng nào, chỉ có đau khổ và tuyệt vọng. Sau này, nhất định còn tốt hơn so với hiện tại.

Dịch Duy rời giường đánh răng rửa mặt, sau khi ăn sáng xong đi gia viện lên lớp.

Dịch Duy đi vào đại sảnh, thấy Tôn Kỳ đã đến, đi về phía cậu ta.

Đợi Dịch Duy đến gần, Tôn Kỳ giơ lên một cành hồng về phía cậu.

"Làm gì?" Dịch Duy cố ý dùng nét mặt kì quái nhìn cậu ta.

"Cậu đây là nét mặt gì vậy? Yên tâm, tớ mới không thích kiểu như cậu, tớ thích đàn ông mạnh mẽ có cơ bắp." Tôn Kỳ nói: "Hoa này không biết ai tặng cậu, nhân viên thủ thư kí túc xá nhờ chuyển cho cậu, còn có tấm thẻ."

Dịch Duy nhận lấy hoa hồng và tấm thẻ, sau khi mở ra tấm thẻ, bên trong dùng nét chữ tinh tế viết một bài thơ, nhưng không viết tên, chữ viết cứng cáp có lực, có thể nhìn ra là người từng luyện tập thư pháp nhiều năm, mới có thể viết ra chữ như vậy.

"Viết cái gì? Ai tặng cậu hoa hồng?" Tôn Kỳ tò mò hỏi.

"Không biết, không có lạc khoản." Dịch Duy đưa tấm thẻ cho Tôn Kỳ, ngồi xuống nhìn hoa hồng trong tay, suy nghĩ hoa hồng này rốt cuộc là ai tặng.

"Đầu năm nay, tặng 999 bông hồng tớ thấy nhiều rồi, tặng một bông hồng còn phối thêm một bài thơ tớ là lần đầu tiên thấy, cảm giác niên đại xông thẳng vào mặt." Tôn Kỳ nhìn tấm thẻ nói.

Mấy chữ cảm giác niên đại nhắc nhở Dịch Duy, nhớ đến vũ khúc cổ điển hoài cổ tối hôm qua, loại tình thú nhỏ mang theo cảm giác niên đại này, phần lớn là Cố Nhạc Sán làm.

Dịch Duy mỉm cười đến gần hoa hồng ngửi ngửi.

Tôn Kỳ nhìn Dịch Duy nói: "Bây giờ đều đã sang thu, cậu còn cười xuân tình nhộn nhạo như vậy, nét mặt trái mùa này của cậu, rõ ràng không thích hợp, có muốn giải thích một chút không?"

"Sau này giải thích, bây giờ còn không phải lúc." Dịch Duy cầm tấm thẻ, đứng lên đi về phía phòng học.

Tôn Kỳ cũng đứng lên đi đằng sau cậu nói: "Còn may lòng tò mò của tớ không phải rất nặng."

Sau khi kết thúc chương trình giảng dạy buổi sáng ở gia học, Dịch Duy và Tôn Kỳ lại đi học tiết ở học viện.

Vừa đi vào phòng học ngồi xuống, Dịch Duy lại nhận được một bông hồng và một tấm thẻ viết thơ, là một bạn học cậu không quen chuyển cho cậu.

Dịch Duy nhìn hoa hồng trong tay sửng sờ hồi lâu, nếu nói hoa hồng ở gia học, phần lớn là Cố Nhạc Sán tặng, bây giờ hoa hồng này đưa đến trường, rất không giống tác phong của Cố Nhạc Sán, nhưng chữ và thơ, không phải Cố Nhạc Sán tặng, vậy sẽ là ai đây?

Dịch Duy nhận lấy hoa và tấm thẻ, chuẩn bị đến công ty trực tiếp hỏi chính chủ Cố Nhạc Sán.

Nhưng đợi sau khi cậu học xong, vừa lên xe vệ sĩ nói cho cậu biết, công ty nước ngoài có chuyện phải xử lý, Cố Nhạc Sán đã lên máy bay, cho nên cậu hôm nay không cần đi công ty, trực tiếp về nhà họ Cố.

Sau khi về đến nhà họ Cố, Dịch Duy sai người hầu tìm một bình hoa nhỏ, đặt hoa hồng vào trong bình hoa nuôi dưỡng, rồi đặt bình hoa lên bàn sách. Thầm nghĩ nếu là Cố Nhạc Sán tặng, làm thành hoa khô lưu lại, nếu không phải anh tặng, trực tiếp ném đi.

Thấy gì hông? Chồng của bé Kỳ xuất hiện rồi á? Chồng bé có tên là thích tự vả. Có ai phát hiện ra cảnh hớt mà mình thích hông nè?