Thấy bọn Cố Hoành rời đi, Tôn Kỳ xoay đầu hỏi Dịch Duy: "Anh ta trước đây từng đánh cậu?"
"Tớ vừa về đến Dịch gia không bao lâu, không biết Dịch Tuyên bị dị ứng hải sản, ra ngoài ăn bữa cơm người lớn đi chào hỏi với bạn bè, tớ gọi một bát mì hải sản, Dịch Tuyên biết rõ mình dị ứng hải sản còn hỏi tớ muốn nửa bát, kết quả bị đưa vào bệnh viện, Dịch Bác đuổi đến bệnh viện đánh tớ một bạt tai." Dịch Duy nói.
"Anh ta quả nhiên có bệnh tâm thần, hơn nữa còn bệnh không nhẹ! Nhìn giống con người đàng hoàng, thực ra là một kẻ man rợ bạo lực!" Tôn Kỳ căm giận nói: "Tớ nghi ngờ anh ta với Dịch Tuyên mới là anh em ruột, đều khiến người buồn nôn, nói không chừng cậu thật sự không phải người nhà họ."
"Tớ cũng hy vọng như thế." Dịch Duy cười nói, chỉ đáng tiếc hy vọng này không cách nào thành thực.
"Còn uống rượu không?" Tôn Kỳ giơ rượu vang trong tay lên nói.
"Tặng cho cậu, cái này tớ từ đám rượu ngon của mẹ tớ lấy đi, cậu cầm về từ từ uống, coi như cảm ơn cậu vừa rồi giúp tớ chọc giận bọn họ." Dịch Duy nói, Tôn Kỳ vừa rồi bảo Cố Hoành cẩn thận Dịch Bác cắm sừng gã, quả thực là một chuyện tuyệt vời, cậu vì biết Dịch Bác chỉ có tình thân với Dịch Tuyên, cho nên trong ý thức nông cạn không nghĩ về phương diện kia.
"Thật không?" Tôn Kỳ nhìn số năm nói: "Vậy tớ nhận đấy nhé."
"Đi thôi, hôm nay nhiều đồ ăn ngon như vậy, không thể lãng phí, ăn nhiều một chút." Dịch Duy nói.
"Đúng, không thể bị những cặn bã kia ảnh hưởng dục vọng ăn uống, chúng ta đi ăn một bữa lớn thôi, đồ ăn ngon cộng cảnh đẹp, đời người hưởng thụ từng giờ phút, không thể lãng phí." Tôn Kỳ nhờ nhân viên phục vụ thu dọn rượu, rồi cầm lấy khay đi lựa chọn thức ăn mình thích ăn.
Mục đích chủ yếu hôm nay của Dịch Duy, là để cho Tôn Kỳ nhìn thấy bộ mặt thật của Dịch Bác, mà mục đích của cậu đã đạt được. Tôn Kỳ trước đây yêu Dịch Bác, bây giờ có ấn tượng rất không tốt với gã ta, như thế khả năng yêu đương với gã ta cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng, Dịch Bác theo đuổi người vẫn rất có thiết lập, đời trước sau khi cậu chết Tôn Kỳ mới quen biết Dịch Bác, cậu ta cũng không biết Dịch Bác và Cố Hoành liên thủ hại chết cậu, cũng không có người khác biết, dù sao họ không đích thân ra tay, mà thiết kế hố cho cậu nhảy vào. Nhưng Tôn Kỳ biết cậu có quan hệ không tốt với người nhà họ Dịch, tuy cậu chưa từng nói tình huống của mình ở nhà họ Dịch, nhưng bên ngoài ít nhiều vẫn có vài lời đồn, Tôn Kỳ lúc đầu rất kháng cự Dịch Bác, vì cậu ta thật sự rất ghét Dịch Tuyên, nhưng Dịch Bác ở trước mắt Tôn Kỳ giả vờ lương thiện, thủ đoạn cũng mạnh, cho nên Tôn Kỳ sau này mới rơi vào hố.
Dịch Duy nghĩ thầm, nếu như mộng cảnh của cậu là thật, đây thực sự là thế giới trong sách, cậu không cách nào xác định được Tôn Kỳ có sống lại hay không, cuối cùng có thể thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện hay không. Nếu đây cũng không phải thế giới trong sách, cậu cũng không cách nào xác định, Tôn Kỳ cuối cùng có thể hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh yêu phải Dịch Bác hay không, từ tình huống bây giờ, Tôn Kỳ đã rất chán ghét Dịch Bác, sau này cậu sẽ cố gắng hết sức khiến Tôn Kỳ thêm hiểu rõ bộ mặt thật của Dịch Bác, Dịch Bác theo đuổi và thích Tôn Kỳ, còn có một một nguyên nhân rất quan trọng.
Dịch Duy và Tôn Kỳ còn có người họ mang đến, tha hồ ăn uống và ngắm cảnh.
Ngày hôm sau về đến nhà họ Cố, Dịch Duy đi gặp mẹ ruột Cố Nhạc Sán, Hứa Hoa gọi Cố Hoành và Dịch Tuyên qua, Tưởng Thục Cầm nghe thấy tin tức cũng đuổi qua.
"Lão phu nhân, ngài biết, tôi vốn cũng không muốn hòa giải với Cố Hoành, là vì không muốn đắc tội ngài, cho nên mới đồng ý hòa giải với Cố Hoành." Dịch Duy cố ý làm ra sắc mặt khó coi nói: "Vì để biểu hiện ra thành ý của tôi với Cố Hoành, vì biểu hiện tốt với Cố đổng, lúc hỏi tôi hy vọng nhận được phần thưởng gì, tôi nhân cơ hội này mượn Lai Hải Biệt Uyển với Cố đổng, mời Cố Hoành bọn họ ăn bữa cơm hòa giải."
Dịch Duy hít sâu một hơi, dùng bộ dáng nhẫn nhịn tức giận tiếp tục nói: "Dịch Tuyên không thể ăn hải sản, tôi đã chuẩn bị đồ ăn khác nhiều hơn hải sản, còn đặt biệt đặt bảng trên bàn đồ ăn không có bất kì hải sản và gia vị hải sản nào, lấy ra rượu ngon mẹ tôi cất giấu đã rất lâu, cũng chuẩn bị quà cho từng người bọn họ, coi như xin lỗi chuyện trước đây, tôi không biết tôi còn phải làm đến trình độ gì mới có thể khiến họ hài lòng, nhưng tôi cũng nhìn ra được, Cố Hoành cũng không có cách nghĩ muốn hòa giải với tôi, nếu không sẽ không cố ý mang Dịch Bác đến gây chuyện."
"Bà bảo con đi hòa giải với Dịch Duy, hai người nói chuyện rõ ràng, tháo gỡ nút thắt trong lòng, con mang Dịch Bác đến làm gì?!" Hứa Hoa rất không hài lòng nhìn Cố Hoành hỏi.
"Cháu...không phải cháu, là anh Dịch Bác tự mình muốn đến." Cố Hoành nói.
"Nó nói muốn đi cháu để nó đi theo? Lẽ nào cháu không biết từ chối?!" Hứa Hoa nhìn Cố Hoành nói: "Đừng nói cháu và Dịch Tuyên còn chưa kết hôn, cho dù tụi cháu đã kết hôn, cháu có cái gì không dám từ chối nó?!"
Dịch Tuyên cúi đầu, bộ dáng buồn bã.
"Cũng không phải không dám từ chối, chỉ là không ngờ anh ta sẽ quậy." Cố Hoành giải thích nói: "Lúc đó cháu cũng nói để cho anh ta trước tiên rời đi, nhưng anh ta lại đá đổ bàn."
"Dịch Bác đi quậy khẳng định có nguyên nhân." Dịch Duy nhìn Hứa Hoa nói: "Nguyên nhân lớn nhất, tôi đoán đặc biệt đi phá hư tôi và Cố Hoành hòa giải, nhưng tôi và Cố Hoành hòa giải hay không, có quan hệ gì với anh ta? E rằng Dịch Tuyên không hy vọng tôi và Cố Hoành hòa giải, Dịch Bác để ý nhất là cách nghĩ của Dịch Tuyên, mặc kệ Dịch Tuyên yêu cầu anh ta làm cái gì, anh ta nhất định sẽ làm."
"Dịch Duy nói thật sao?" Hứa Hoa tức giận nhìn Dịch Tuyên nói: "Là cậu nói với anh cả cậu, cậu không muốn để cho Cố Hoành và Dịch Duy hòa giải?!"
"Cháu..." Dịch Tuyên có hơi hoảng hốt, y xác thực từng nói, nhưng bây giờ y không thể thừa nhận.
Cố Hoành cũng nhìn về phía Dịch Tuyên hỏi: "Em thật sự nói với anh cả em, em không muốn anh và Dịch Duy hòa giải sao?"
Dịch Tuyên lắc đầu: "Em không có, em không có nói."
Dịch Duy trong lòng cười lạnh, bộ dáng Dịch Tuyên hoảng hốt đã hoàn toàn bại lộ, ai cũng có thể nhìn ra y đang nói dối.
Dịch Tuyên học tâm lý học, hơn nữa học rất tốt, nếu bình thường, phương pháp nói dối che giấu tâm lý, là việc quá đơn giản với y. Nhưng Dịch Tuyên bây giờ một đêm không ngủ, sáng sớm đến gia học, lại nghe thấy có người đang thảo luận chuyện của y và anh cả y, đúng lúc trạng thái lo lắng bất an, căn bản không cách nào tập trung tinh thần, bộ dáng chột dạ bại lộ hoàn toàn.
"Hừ!" Hứa Hoa châm chọc nói: "Các người thật sự là anh em tình thâm, hợp lại với nhau kéo chân sau Cố Hoành!"
Hứa Hoa còn không biết những tin đồn kia, nên lời này cũng chẳng phải ám chỉ gì, nhưng lại khiến cho sắc mặt Dịch Tuyên càng tái nhợt khó coi, sắc mặt Cố Hoành cũng không thể nào tốt.
"Hai người tụi cháu, còn không nhanh xin lỗi Dịch Duy!" Hứa Hoa lớn tiếng nói với Cố Hoành và Dịch Tuyên.
Cố Hoành do dự một hồi nói với Dịch Duy: "Xin lỗi."
"Xin...xin lỗi." Dịch Tuyên cũng nói theo.
"Lão phu nhân, xin lỗi của họ, tôi không thể nhận. Lòng người đều là thịt nhiều, bị thương sẽ chảy máu, họ đã đánh vỡ thành tâm tôi muốn hòa giải với họ, không thể nào liền lại. Có lẽ tôi và Cố Hoành bát tự trời sinh không hợp xung khắc nhau, chúng tôi không thể nào hợp tác nữa, chỉ hy vọng sau này có thể làm được chung sống hòa thuận." Dịch Duy đứng lên nói: "Lão phu nhân, tôi đi trước."
Đợi sau khi Dịch Duy rời đi, Hứa Hoa chỉ Cố Hoành mắng: "Bà đặt hy vọng cao với cháu, một lòng vì cháu dự tính vì cháu lót đường, cháu không thể nào tranh đoạt vinh quang cho bà sao?! Một chút chuyện như vậy cháu cũng làm không được, bà còn có thể trông chờ cháu làm cái gì! Cháu không thể chỉ dẫn bạn của mình theo hả, nhất định phải dẫn nó theo?! Rời khỏi nó cháu sống không nổi?!"
"Còn có cậu!" Hứa Hoa lại nhìn Dịch Tuyên, dùng sức vỗ bàn mắng: "Quả thực thành sự không đủ bại sự có thừa! Bây giờ các cậu còn chưa kết hôn cậu đã bắt đầu kéo chân sau, sau này còn thế nào nữa?!"
Dịch Tuyên tủi thân muốn khóc, chỉ có thể dùng sức bấm ngón tay mình nhẫn nhịn.
"Được rồi mà, mấy đứa nhỏ đã biết sai, người bớt giận, đừng giận hư người." Tưởng Thục Cầm khuyên nói: "Trước để cho tụi nó đi học đã, bớt ở trước mặt người chọc người tức giận, đợi tụi nó học xong, con thay người dạy dỗ tụi nó."
Tưởng Thục Cầm thấy cụ bà mặt mày u ám không nói nữa, phẩy phẩy tay với Cố Hoành và Dịch Tuyên, ra hiệu họ rời đi.
Cố Hoành và Dịch Tuyên rời khỏi, Tưởng Thục Cầm đứng lên đi đến đứng bên cạnh Hứa Hoa nói: "Mẹ, thực ra Cố Hoành không hợp tác với Dịch Duy, nói không chừng là chuyện tốt? Ánh mắt của Dịch Duy quá tốt, hơn nữa tính cách cực đoan không thể khoan dung người, nói không chừng lúc nào đó sẽ ở sau lưng đâm một dao."
"Ánh mắt của cậu ta nếu không đủ tốt, Nhạc Sán cũng sẽ không chọn cậu ta làm trợ lý, Nhạc Sán dám dùng cậu ta, còn Cố Hoành ngay cả dũng khí hợp tác với cậu ta cũng không có, vậy sau này cũng khó thành chuyện lớn!" Hứa Hoa nhìn Tưởng Thục Cầm dạy dỗ: "Người làm mẹ như con, không cần luôn thay nó tìm lý do tìm cớ, nó là một người đàn ông, nếu không có năng lực gánh vác không có dũng khí khí phách, dù nó là cháu trai duy nhất của Nhạc Sán, Nhạc Sán cũng sẽ không chọn nó làm người thừa kế!"
"Vâng, lời của mẹ, con nhất định ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ dạy dỗ Cố Hoành thật tốt." Tưởng Thục Cầm kính cẩn nghe theo trả lời.
"Trước đây mẹ từng nói, Dịch Duy và Cố Hoành ở bên nhau rất tốt, cậu ta đủ thông minh năng lực cũng mạnh, sau này nhất định có thể giúp được Cố Hoành, nhưng con lừa gạt nói Dịch Tuyên tốt hơn Dịch Duy, giúp đỡ Cố Hoành nhiều hơn." Hứa Hoa nói: "Cái này rốt cuộc tốt ở chỗ nào, mẹ thế nào cũng không nhìn ra?!"
"Đứa nhỏ Dịch Tuyên này, thực ra cũng rất thông minh, thành tích ở học viện cũng rất tốt, tâm cũng thiện lương, chủ yếu là, Cố Hoành thích nó." Tưởng Thục Cầm vì Dịch Tuyên nói những lời hay, dù sao Dịch Tuyên mới là bầu bạn bà hài lòng lựa chọn cho Cố Hoành.
"Có thể vào gia học nhà họ Cố, thành tích ở trường học không tốt được sao?" Hứa Hoa nói: "Chính vì Cố Hoành quá thích nó, cho nên mới dễ dàng không có lý trí, dễ dàng mắc phải sai lầm con biết không?!"
"..." Tưởng Thục Cầm do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: "Mẹ, con nói thực với người, con tìm thầy bói tính quẻ, thầy nói, nếu Cố Hoành bên Dịch Tuyên, nhất định có thể cầu được ước thấy, đạt được tâm nguyện."
"Thầy bói?" Hứa Hoa sững sờ hỏi: "Thầy bói gì?"
"Chính là ông thầy bói rất nổi tiếng trên núi Ngự Trì ngoài Thúc Thành, con tốn rất nhiều tiền, xếp hàng hơn một năm mới cuối cùng đến lượt, thầy bói này coi quẻ rất chuẩn."
"Mẹ tuổi tác lớn như vậy cũng không tin những cái này, con còn mê tín hơn một bà lão như mẹ?" Hứa Hoa tức giận chỉ Tưởng Thục Cầm nói: "Con bảo mẹ phải nói gì với con mới được đây?!"
"Thật...thật sự rất chuẩn, người từng được tính, đều nói rất chuẩn." Tưởng Thục Cầm nhỏ tiếng nói, bà biết cụ bà không tin những cái này, thậm chí có chút phản cảm những cái này, cho nên trước đây mới luôn không nói.
"Mẹ đời này, chưa từng tin những cái này! Mẹ chỉ tin bày mưu tính kế, kế hoạch kinh doanh và sức kiên nhẫn đủ, nếu dựa vào tính mệnh có thể thắng đến cuối cùng, thế giới này sớm đã loạn rồi!" Hứa Hoa nói: "Lúc đầu Nhạc Xuyên sinh ra, cha chồng con mời một người rất giỏi tính toán tính qua, nói gì mà phúc dày sống thọ, tài vận thuận lợi, kết quả thế nào?"
Nghe mẹ chồng nhắc đến người chồng chết yểu, Tưởng Thục Cầm không thể trả lời, chồng bà vì bỏ trốn với một người phụ nữ, xảy ra tai nạn bỏ mình.
"Mẹ được hưởng thụ như hôm nay, dựa vào một chữ nhẫn, vì để không ảnh hướng đến vị trí thừa kế của Nhạc Sán, mẹ cúi thấp đầu bao nhiêu năm, nén giận, mới đợi được đến ngày nó kế thừa gia nghiệp nhà họ Cố. Cố Hoành bây giờ ngay cả người thừa kế còn không phải, nó nếu ngay cả chút chuyện này cũng không thể nhịn không thể làm được! Nó sau này còn có năng lực quản lý gia nghiệp lớn như thế? Nó nếu có thể lấy ra được những thực lực này, mẹ dựa vào thân phân mẹ ruột Nhạc Sán, bất kể như thế nào cũng sẽ giúp nó trở thành người thừa kế nhà họ Cố. Nhưng nếu nó không biết tiến thủ, khắp nơi đều bị người vượt qua, mẹ cho dù dùng mệnh đến dọa dẫm, nó cũng không thể trở thành người thừa kế nhà họ Cố!"
"Vâng, những lời này, con nhất định nói cho Cố Hoành nghe, nó sẽ hiểu rõ khổ tâm của người." Tưởng Thục Cầm nói.