Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 78




Lúc Cố Hoành bọn họ bởi vì Cố Xương trở thành phó hội trưởng quỹ hỗ trợ tức giận lo âu, Cố Hoành nhận được một tin nhắn.

"Bà nội!" Cố Hoành bật dậy lớn tiếng gọi.

"Làm cái gì bối rối thế?" Hứa Hoa cau mày hỏi.

"Bà xem." Cố Hoành bước nhanh đi đến bên cạnh Hứa Hoa, cầm điện thoại cho bà xem.

Hứa Hoa cầm điện thoại ra hơi xa xem, nét mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nói với người khác: "Các người về trước đi, chuyện này, sau này lại bàn bạc kỹ hơn."

Đợi người khác đều lục tục rời đi, Hứa Hoa lại nhìn Tưởng Thục Cầm nói: "Con cũng đi về trước đi."

Tưởng Thục Cầm sửng sờ nói: "Con...con không thể ở lại sao?"

Hứa Hoa nhìn bà không nói chuyện.

Tưởng Thục Cầm chỉ có thể đứng lên đi ra ngoài.

Đại sảnh chỉ còn lại hai người Cố Hoành và Hứa Hoa, Cố Hoành nói: "Bà nội, Mễ Vi mang thai, chúng ta có phải có thể dựa theo kế hoạch trước đây, đón cô ta về nhà họ Cố, nghĩ biện pháp thuyết phục chú tư ly hôn với Dịch Duy?"

"Nào dễ dàng như vậy." Hứa Hoa nói: "Một đứa nhỏ còn chưa sinh ra, chú tư cháu nếu không cần, có thể không cần, chuyện này không cần vội, cần thiết phải chậm rãi tính toán, đợi thời cơ thích hợp hơn."

"Vậy phải đợi Mễ Vi sinh con ra lại nói sao?" Cố Hoành nói: "Nhưng nói không chừng sẽ bị chú tư phát hiện, chúng ta có cần giấu cô ta đi không?"

Hứa Hoa suy nghĩ nói: "Xác thực nên giấu cô ta đi sẽ đảm bảo hơn."

Vào lúc này, điện thoại Cố Hoành vang lên âm thanh nhắc nhở, gã ấn mở ra xem, hoảng hốt nói: "Mễ Vi nói cô ta đã ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về nước, tạm thời cũng sẽ không liên lạc với chúng ta."

"Nghĩ biện pháp để cho cô ta nói cho chúng ta biết vị trí cô ta ở, cũng thuyết phục cô ta tin tưởng cô ta nếu trốn đi, rất nhanh sẽ bị tìm được, chỉ có chúng ta mới có thể giúp cô ta trốn kĩ không bị phát hiện, cũng chỉ có chúng ta mới có thể đảm bảo cô ta và đứa nhỏ nhận được tất cả nên có."

"Được, cháu nhất định sẽ thuyết phục cô ta." Cố Hoành cam đoan nói.

Đợi về đến phòng, Cố Hoành vừa rồi biểu hiện rất bình thường ném điện thoại lên giường, rồi dùng sức hít thở, mạnh mẽ đè xuống cảm giác chua chát trong lòng đang tỏa ra, cố gắng chỉnh lý xong tâm tình rối loạn thành một cục của mình, để cho bản thân nghiêm túc suy xét phải như thế nào thuyết phục Mễ Vi.

Dịch Duy đang ăn đồ ăn vặt trò chuyện với Tôn Kỳ, nhận được từng tin nhắn thuyết phục của Cố Hoành, cậu cũng chỉ là lướt sơ qua, cũng không xem tỉ mỉ.

"Họ thật sự tin tưởng cậu mang thai?" Tôn Kỳ ăn từng miếng sơn tra cầu tuyết nói: "Tớ cho rằng họ ít nhất sẽ hỏi cậu đòi báo cáo kiểm tra mang thai."

"Bởi vì khoảng thời gian này, tớ luôn thông qua tin tức đối thoại, đắp nặn cho họ hình tượng đơn thuần nhát gan, cho nên trong tiềm thức của họ, cảm thấy khả năng nói dối của tớ rất nhỏ." Dịch Duy nói: "Mà dù họ vì để phòng ngừa lỡ như, có cách nghĩ muốn xem báo cáo kiểm tra, vào lúc tớ bỗng nhiên nói đã chuẩn bị ra nước ngoài, họ khẳng định sẽ bị di chuyển lực chú ý, thuyết phục tớ để họ biết tớ muốn đi chỗ nào, cũng đồng ý cho họ tiến hành sắp xếp với tớ, với họ mà nói cái này mới là chuyện quan trọng nhất."

Tôn Kỳ gật đầu.

"Tuy bây giờ tớ có quỹ hỗ trợ của mình, nhưng còn cần thời gian ổn định về hướng đi nề nếp, hơn nữa tớ lựa chọn Cố Xương làm phó chủ tịch, họ chắc chắn sẽ có cảm giác nguy cơ, trong bí mật không biết sẽ làm ra cái gì. Nên tớ dùng tin tức Mễ Vi mang thai, cho họ chút hy vọng, khiến Cố Hoành và bà nội anh ta ổn định người phía sau họ, giúp tớ kéo dài một khoảng thời gian." Dịch Duy nói xong uống hớp trà.

"Vậy cậu chuẩn bị lúc nào để cho họ biết, Mễ Vi chính là cậu, cậu chính là Mễ Vi?" Tôn Kỳ hỏi.

"Nhìn tình huống sau này." Dịch Duy hỏi: "Lễ nghi thức thành lập quỹ hỗ trợ của tớ cậu đến tham gia không?"

Tôn Kỳ nói: "Đương nhiên đi, tớ khoảng thời gian này rất rảnh, cũng không nôn nữa, dù sao rảnh rỗi nhàm chán, tớ đi góp náo nhiệt."

.......................................

Cố Nhạc Sán thành lập quỹ hỗ trợ cho Dịch Duy, cử hành nghi thức thành lập, mời một vài người bạn và khách khứa tham gia tiệc kết thúc nghi thức thành lập.

Không chỉ người nhà họ Mễ tham gia nghi thức và tiệc lần này, vợ chồng Dịch Hồng và Triệu Trân cũng đến, họ cảm thấy Dịch Duy đã nói sẽ không mặc kệ nhà họ Dịch, như vậy hôm nay là một cơ hội khiến cho người khác đều biết họ đã hòa giải, cho nên luôn đợi Dịch Duy đến nói chuyện với họ.

"Cậu hai, cậu ba." Dịch Duy mang theo Cố Xương và Đặng Tụng đi đến trước mặt Mễ Tùng Hiền giới thiệu nói: "Đây là Cố Xương và Đặng Tụng, chuyện ngân sách, do hai người họ phụ trách tiến hành quản lý, sau này nếu công ty nhà họ Mễ có hạng mục có thể hợp tác đầu tư, có thể sai người đến nói chuyện với họ."

Dịch Duy cùng người nhà họ Mễ nói chuyện một lát, lại nói chuyện một hồi với Tôn Kỳ ở bên cạnh Ngụy Nam Phong, rồi trở về bên cạnh Cố Nhạc Sán.

Buổi tiệc này, Dịch Duy tiến hành giao lưu với không ít người, nhưng cho đến khi tiệc kết thúc, cậu cũng không đi tìm Dịch Hồng và Triệu Trân nói chuyện. Mà biểu hiện của cậu, khiến người khác hiểu rõ, cho nên người nhà họ Dịch và công ty nhà họ Dịch là đối tượng không thích hợp hợp tác.

Tiệc kết thúc, Dịch Hồng và Triệu Trân cũng không thể nói chuyện với Dịch Duy, chỉ có thể trừng trừng nhìn Dịch Duy rời đi với Cố Nhạc Sán. Hai người nhìn nhau, trong lòng cho dù có hơi không thoải mái, nhưng cũng không thể biểu hiện ra, chỉ có thể rời đi.

Cố Nhạc Sán dùng nhiều tiền như vậy giúp đỡ Dịch Duy thành lập quỹ tài trợ, quy hoạch và đầu tư tương lai, cũng bắt đầu chính thức tiến vào lưu trình, mà ở gia học, Dịch Duy nhiều lần mở họp với người khác, lập ra lưu tình tiến cử hợp lý hơn. Cho nên khoảng thời gian này, Dịch Duy rất bận rộn, mọi sự khởi đầu đều khó khăn, bản thân cậu đã quyết định muốn làm như thế, thì nhất định phải làm tốt, đợi khoảng thời gian này trôi qua, thì có thể có sắp xếp thời gian bình thường.

Bởi vì cậu dùng tin tức Mễ Vi mang thai, khiến cho Hứa Hoa giúp cậu ổn định những người ủng hộ Cố Hoành, không để họ làm ra hành động thiếu suy nghĩ, để họ tiếp tục ủng hộ Cố Hoành. Tuy Hứa Hoa tạm thời không thể nói cho những người kia biết lý do, nhưng bởi vì ông ngoại và cậu cả của Cố Hoành cũng biết kế hoạch này, do họ làm đảm bảo, giúp Hứa Hoa ổn định những người kia.

Dịch Duy bây giờ là hội trưởng, bình thường cũng sẽ có vài tài liệu cần cậu kí tên, tuy cậu tín nhiệm Cố Xương và Đặng Tụng, nhưng ít nhất cũng phải có được năng lực quyết đoán có cần ký tên với những tài liệu này hay không, mà không phải chỉ làm một công cụ kí tên. Cho nên với một vài tài liệu bản thân cậu cảm thấy không chắc lắm, cậu sẽ mang tài liệu về nhà, nhờ Cố Nhạc Sán dạy cậu.

Sau khi đánh răng rửa mặt lên giường nghỉ ngơi, Dịch Duy lấy ra tài liệu tựa vào trong lòng Cố Nhạc Sán, cảm thấy chỗ nào băn khoăn, chỉ ra từng cái cho Cố Nhạc Sán xem, mà Cố Nhạc Sán cũng rất kiên nhẫn giúp Dịch Duy giải thích và phân tích.

Dịch Duy trong lòng hiểu rõ, tài liệu như thế lấy cho Cố Nhạc Sán xem, là không biết trọng dụng nhân tài, đang lãng phí thời gian và tinh lực của Cố Nhạc Sán, nhưng ai bảo anh là chồng mình chứ? Anh sẽ không vui lòng để cho người khác dạy cậu.

Xem xong ba phần tài liệu, Dịch Duy kí tên vào văn kiện đặt lên tủ đầu giường, ôm cổ Cố Nhạc Sán hôn lên miệng nói: "Cảm ơn ông xã, ông xã vất vả."

Cố Nhạc Sán cũng hôn Dịch Duy nói: "Không cần khách sáo."

Dịch Duy vén chăn ra, chân khoác lên người Cố Nhạc Sán, chậm rãi kéo lên đồ ngủ nói: "Cần thu chút quà cảm ơn không?"

Cố Nhạc Sán nhìn xuống, rồi chậm rãi đẩy ngã Dịch Duy nói: "Một chút là không đủ."

..........................................

Dịch Hồng và Triệu Trân còn có Dịch Bác ba người, từ công ty con của tập đoàn Cố thị đi ra, lên xe sắc mặt ba người đều không tốt lắm

"Con đã nói, loại người như nó, sao có thể thật sự bởi vì cha mẹ nói mấy câu dễ nghe, sẽ thật sự thật lòng giúp nhà chúng ta." Dịch Bác sắc mặt u ám nói.

"Lần này lại để cho nhà họ Mễ lấy được đơn hàng." Triệu Trân sắc mặt cũng không quá tốt nói: "Xem ra chúng ta vẫn phải đi tìm Dịch Duy nói chuyện."

"Nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, chỉ thêm lãng phí tinh lực." Dịch Bác dùng giọng điệu châm chọc nói.

"Vậy con nói còn có thể làm thế nào nữa?" Triệu Trân không vui nói:" Lẽ nào cái gì cũng không làm, đợi công ty phá sản đóng cửa sao?"

"Dù sao cũng không đến nỗi phá sản đóng cửa." Dịch Bác đè xuống tức giận nói, dùng thái độ bình thường nói.

Triệu Trân ấn vào lồng ngực đang tức đến phát đau của mình nói: "Cho nên bây giờ, con chỉ cần công ty không phá sản không đóng cửa đã thỏa mãn rồi sao?"

"Cha mẹ không cần sốt ruột, cho con chút thời gian, con nhất định có biện pháp khiến công ty tốt hơn." Dịch Bác nghiêm túc nói.

"Cha con bây giờ đã hết đường xoay sở, con còn có biện pháp gì?" Triệu Trân sắc mặt khó coi nói: "Nếu trước đây, con tốt với Dịch Duy một chút, nó bây giờ sẽ không đối xử với chúng ta như vậy."

"Loại người như nó, tốt với nó cũng không có tác dụng." Dịch Bác nói: "Cha mẹ cũng đâu có không tốt với nó, nó bây giờ còn không phải đối với cha mẹ như thế."

"Con cứ cứng miệng đi." Triệu Trân nói: "Chúng ta tốt với Dịch Tuyên như vậy, bây giờ lại thế nào? Chưa từng hỏi ý kiến của chúng ta đã giải trừ hôn ước với Cố Hoành, không nói năng gì đã quyết định ra nước ngoài, không có giúp gì cái nhà này cũng thôi đi, nhưng chúng ta cũng coi nó thành con trai ruột nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, tốt với nó còn hơn đứa con ruột là Dịch Duy, nó khiến chúng ta rất lạnh lòng!"

Dịch Bác bây giờ, cũng không có lời nào có thể vì Dịch Tuyên biện giải nữa.

"Ngày mai chúng ta đi gặp Dịch Duy, con cũng đi cùng, tối nay suy nghĩ cho kĩ lời phải xin lỗi nó." Triệu Trân nói.

"Con không đi." Dịch Bác lập tức nói: "Con không thể giống như cha mẹ đi cầu xin nó."

"Con muốn tức chết mẹ con hả?!" Triệu Trân dùng sức đánh Dịch Bác.

Ba người về đến nhà, vừa vào đến trong phòng khách, đã nhìn thấy Dịch Tuyên ngồi trên sofa.

"Cha, mẹ, anh cả." Dịch Tuyên nhìn thấy họ vào, lập tức đứng lên gọi.