Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 706: Phiên ngoại 39 THỜI NIÊN THIẾU TRONG MẠT THẾ (39)




Nên cụ thể tình hình Mai Thắng Nam về nhà họ Phương lần này Tô Tô không hỏi. Cô tưởng lần này Mai Thắng Nam trở về sẽ đưa Phương Nguyệt Nhi về, cuối cùng lại chỉ có Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế trở về, Phương Nguyệt Nhi không về theo,

Nghe thấy thế, Mai Thắng Nam thở dài, lườm Tô Tô một cái, “Một tháng rồi, đến hôm nay tôi cũng mới được gặp con gái mình. Bọn trẻ lớn rồi, tự có chính kiến hết rồi. Tôi phải tìm con bé mất một ngày trời, nó thì hay rồi, chạy về nhà cũ họp với tôi, nửa đường lại chuồn”

Đừng nói Mai Thắng Nam một tháng không thấy Phương Nguyệt Nhi, Tô Tô cùng hai tháng rồi chưa thấy Tiểu Ái. Đám trẻ này, đang yên nói bay là bay luôn, khiến cho kinh thành xảy ra bao nhiêu chuyện. Giả làm Tô Tô một tháng trời, không hiểu sao Tô Tô bỗng thấy hụt hẫng.

“Thế giới là của chúng ta, ngày mai là của chúng nó”

Tô Tô đang ngồi trên sô pha, cảm khái một câu. Cô đứng lên đi tới bên cửa sổ. Bóng lưng thẳng tắp đứng cạnh rèm cửa, giống như một cây trúc, nhẹ nhàng mà kiên cường.

Mấy năm qua, cô hầu như không thay đổi mấy, không phải người biết cô sẽ không đoán được tuổi cô, cũng không biết cô đã là gái một con. Không chỉ nhan sắc của cô không thay đổi, nhan sắc của Diệp Dục cũng không thay đổi, tuổi thọ của dị năng giả cũng kéo dài theo sự thăng cấp của dị năng, dung nhan cũng không dễ bị lão hóa.

Mai Thắng Nam nhìn bóng dáng Tô Tô đứng cạnh cửa sổ như trở về mười mấy năm về trước, cô không khỏi cảm khái thời gian trôi quá vội vàng. Những ngày tháng chạy trốn sợ hãi, không an toàn tựa như là chuyện ngày hôm qua.

Cô cười, nói với Tô Tô: “Tôi tưởng lần này tôi về, Mỹ Tú sẽ khóc đòi tôi đưa con bé đi gặp cô, ai ngờ cổ đoán xem. Tiểu Thập nói muốn đưa con bé về, ông già cũng có ý để con bé chủ động đưa ra đề nghị về thị trấn nhộng. Nhưng con bé đó không chịu, nhìn dáng vẻ hình như định ở lại nhà họ Phương không đi.

“Có thể nhà họ Phương là lựa chọn tốt nhất với con bé hiện nay”

Tô Tô hơi cau mày, nhớ lại tình hình hôm đó Phương Hữu Lễ và Kiều Tư xông vào khách sạn. Hôm đó, cô chưa vào trong phòng, chỉ đứng ở cửa, nghe thấy tiếng người xôn xao, sau đó Kiểu Tư xông vào muốn có chứng minh Mỹ Tú là Tiểu Ái.

Bây giờ nhớ lại đúng là màn kịch ăn vạ ra trò, nếu thuốc trên người Phương Tiểu Thập và Mỹ Tú đúng là do Kiểu Tư và Phương Hữu Lễ bỏ, hai người dù đó không bỏ thuốc nhầm người, bỏ phải trúng Tiểu Ái thì màn ăn vạ này coi như xong.

Không biết từ lúc nào, có thể là một khoảnh khắc nào đó Tô Tô không chú ý, Chíp Bông đã cho Tiểu Ái ăn độc rắn gi đó. Tóm lại Tiểu Ái mà trúng kịch độc thì con bé sẽ cộng sinh cùng độc đó, bất kì ai bỏ thuốc với con bé đều vô dụng, kể cả Chíp Bông. Thi thoảng nó cắn Tiểu Ái một cái, Tiểu Ái vẫn khỏe phăm phăm, nếu là người khác thì đã sớm nghèo từ lâu rồi.

Về chuyện này, Tô Tô không cần quan tâm lo lắng, Tiểu Ái sẽ bước theo gót Tô Tô.

Về Mỹ Tú, con bé là người của thị trấn nhộng, Tô Tô vốn định chờ Mỹ Tú tỉnh thuốc, hỏi con bé có muốn gả cho nhà họ Phương không, nhưng Mỹ Tú hình như cực kì ghét Mỹ Tú và Chu Hiểu Lâm, cảm giác ác cảm đó từ bé đã có như là Duệ Duệ và Thiên Tứ cứ nhìn thấy nhau là đánh nhau.

Nên Mộc Dương không chờ Mỹ Tú tỉnh đã đưa con bé đến nhà họ Phương.

Nhưng Tổ Tổ còn để lại cho Mỹ Tú một đường lui, nếu Mỹ Tú không muốn ở nhà họ Phương, chỉ cần con bé nói Tô Tô sẽ đưa Mỹ Tú về thị trấn nhộng. Nhưng Mỹ Tú ở nhà họ Phương giống hệt như Tô Tô đã dự liệu. Cuộc sống của cô bé ở nhà họ Phương tốt hơn trăm nghìn lần cuộc sống trước đây, Mỹ Tú muốn rời khỏi nhà họ Phương ư? Còn lâu!

Lúc này, điện thoại vô tuyến nối với chuông cửa vang lên, có vệ sĩ chạy vào báo cáo với Mai Thắng Nam. Vài vị lãnh đạo căn cứ kinh thành muốn tới tặng quà thăm hỏi Tô Tô.

Tô Tô cảm thấy phiền muộn, đứng ở cửa sổ, quay lại nhìn Mai Thắng Nam, hỏi: “Sao lại tìm đến chỗ cố?”

Bình thường toàn do Mộc Dương phụ trách tiếp những vị lãnh đạo căn cứ, những người đó muốn tặng quà, tâm sự nhằm bắt quan hệ với Tô Tô đều phải qua Mộc Dương trước, để Mộc Dương sắp xếp buổi gặp mặt cho Tô Tô và Diệp Dục. Đến khi gặp nhau, Mộc Dương cũng phải đi, Tô Tô và Diệp Dục chịu trách nhiệm đánh chén, còn Mộc Dương ở giữa hòa giải.

Bây giờ mấy vị lãnh đạo này rõ ràng là đi vòng qua Mộc Dương, đến thẳng nhà riêng của Mai Thắng Nam.

Mai Thắng Nam vẫy tay, ý bảo Tô Tô để cô ấy giải quyết, sau đó hỏi kỹ bảo vệ rồi mới gật đầu bảo dẫn người vào, cô ấy cười với Tổ Tổ nói:

“Mấy người lần này tới vẫn liên quan tới chuyện bọn trẻ con quậy phá. Trong đó có một tên là Liên Giản, chuyển quản lý các phòng nghiên cứu chữa bệnh ở căn cứ Kinh thành. Dạo này các phòng thí nghiệm ở căn cứ Kinh thành bị tấn công, chỉ sợ Liên Giản đến chỗ tối thám thính”

“Để cho hắn thám thính, tôi không ở trong tầm kiểm soát của bọn chúng từ sáng tới tối, làm gì có thời gian rảnh mà đi tấn công phòng thí nghiệm? Hơn nữa...”

Hơn nữa nếu Tô Tô muốn tấn công một phòng thí nghiệm cố còn dùng nhiều vũ khí lãng phí như thế sao? Lại còn phải giữ chân đội bảo vệ làm gì? Cô chỉ cần giơ tay, cả căn cứ Kinh thành đóng băng, không phải đỡ mệt hơn sao?

Tô Tô không đủ kiên nhẫn xã giao với mấy vị lãnh đạo, nhưng bây giờ vì chuyện của mấy đứa trẻ cố không thể không ngồi với mấy tay lãnh đạo làm trò một chút. Rõ ràng không có hứng chơi trò này, nhưng lại không thể không kiên nhẫn chờ bảo vệ của Mai Thắng Nam dẫn người vào.

Lãnh đạo tiến vào, Mai Thắng Nam đương nhiên phải đứng dậy nhiệt liệt tiếp đón, mọi người như những người bạn lâu ngày không gặp nhau, ai nấy đều cười vui vẻ. Tô Tô không nói gì, cũng không thèm để ý đến những lãnh đạo đang cố ý muốn hỏi chuyện cô, cô ngồi trên số pha uống trà!

Mấy vị lãnh đạo có chút lúng túng, nhưng đây là Tô Tô, nổi tiếng là người khó tính, mọi người cũng thành quen, may mà Mai Thắng Nam giỏi tạo không khí, lúc lại “trưởng phòng Lý”, lúc lại “trưởng khoa Trương”, gọi vô cùng thân mật. Rồi cô quay lại sai bảo vệ di chuyển ghế, mang hoa quả ra cho các cục trưởng, trưởng phòng, trưởng khoa, cố gắng ổn định tình hình.

Liên Giản khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn trông rất trẻ, chắc chỉ xấp xỉ tuổi Mộc Dương, mặc một bộ đồ vest màu đen, nhìn tiêu chuẩn như quan chức chính phủ, còn đeo cả kính gọng đen, đi cùng với vài lãnh đạo các hệ thống khách tới. Mọi người đều cẩm theo rất nhiều quà, đều là những đặc sản nổi tiếng ở Kinh thành, trang trí rất đẹp.

Mọi người bắt đầu nói chuyện, Tô Tô ngồi trên sô pha, tay cầm ấm trà, đưa mắt nhìn mấy vị lãnh đạo, cuối cùng dừng lại ở chỗ Liên Giản. Liên Giản hơi gật đầu với cố, biểu cảm có phần lạnh lùng, mang theo cảm giác ngang ngạnh đặc biệt của những nhân tài, hiển nhiên là không bận tâm tới Tô Tô.